Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến - Chương 41
Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
Chương 41: Ngoại truyện tạo người
gacsach.com
72.
Một tờ báo cáo khám thai PS, đã khiến cho một Tô Đỉnh xui xẻo hồ đồ chưa chồng con trở thành người phụ nữ lập gia đình. Người lớn hai nhà đều đồng ý sẽ đăng ký kết hôn trước chưa cần tổ chức hôn lễ, chờ sinh con xong sẽ tổ chức cũng chưa muộn.
Hàng ngày Tịch Không vẫn bận rộn với các bản vẽ, nuôi một con mèo, anh nhàn nhã tự tại giống như ông lão đã về hưu. Mà Tô Đỉnh lại giống như ở địa ngục.
Tại sao lại nói như vậy? Nhắc tới chuyện này Tô Đỉnh liền rơi lệ, ngửa mặt lên trời than thở.
Mỗi ngày các loại trái cây dưa, lê, đào luôn đưa vào miệng, các loại thức uống dinh dưỡng, cô uống đến mức cô nghe một chút liền muốn nôn. Điểm chết người nhất chính là hai mẹ già phục vụ cô giống như phục vụ lão phật gia, lúc nửa đêm Tô Đỉnh đi vệ sinh, mẹ cũng phải thức dậy nhìn, chỉ sợ cô trợt té gãy xương.
Đoạn Băng nhiều lần yêu cầu, nói là Tô Đỉnh và Tịch Không đã đăng ký kết hôn rồi, nên đến nhà họ Tịch ở, nhưng Tô Đỉnh kể từ kể từ khi đăng ký kết hôn liền bị mê hoặc, hoàn toàn không nhận ra sự thật mình là phụ nữ có gia đình, đến nhà họ Tịch cô và Tịch Không không ngủ chung giường, vừa là chuẩn bị cuộc chiến lại như không chiến.
Mang thai giả là chuyện của nửa tháng trước nhưng Tô Đỉnh lại tăng lên 10 cân, cô cũng mặc kệ.
"Anh nghĩ là em đang trốn anh, anh đừng có như vậy em nói cho anh biết, vô ích thôi." Tô Đỉnh đứng ở cầu thang, tức giận nhìn cái người được gọi là chồng kia đang đứng dựa vào tường hành lang, đang chơi trò chơi trên điện thoại di động.
"Nếu như hôm nay em không đi về với anh thì cũng đừng đi làm." Cái người được gọi là chồng kia khí thế hùng hồn cũng không ngẩng đầu cất tiếng nói.
"Tịch Không anh đừng có náo loạn, em đi làm trễ! Bị trừ tiền à!" Tô Đỉnh muốn la lớn cũng không dám lớn tiếng, dù sao mẹ cũng ở trên lầu.
"Trừ bao nhiêu anh trả cho em." Khóe miệng kéo lên khinh bỉ, coi chút tiền lẻ của cô ây như cặn bã.
Tô Đỉnh giận không kiềm chế được: "Tịch Không, anh đừng quá phận!"
"Em cũng đừng quá phận."
"Em sao lại quá đáng!"
Tịch Không cất điện thoại di động nhìn bụng cô một chút: "Em phải nhớ rằng, bây giờ trong bụng em tất cả là mỡ chứ không phải là em bé."
Tô Đỉnh hít một hơi sâu, đem bụng mình co lại, có chút quẫn bách: "Còn không phải là do anh! Nếu không thì em sao có thể biến thành như vầy, phải không?”
Ánh mắt Tịch Không lưu luyến trên cái miệng nhỏ nhỏ hồng hồng của cô, ánh mắt sáng lên: "Cho nên trước khi chân tướng bại lộ, chúng ta có phải là nên tranh thủ hành động?"
Em có gặp trường hợp nào mà đàn ông cưới vợ gần một tháng mà còn không ngủ chung giường?
Tịch Không nói là giường, không phải ghế sa lon.
Tô Đỉnh nói: "nên chọn lựa hành động... Em từ nhỏ đến giờ cũng chưa bao giờ lừa gạt mẹ em, mẹ anh cũng chăm sóc em như lão phật gia, thật sự em không chịu nổi, em phải thành thật."
Tịch Không kéo nhẹ cô, đè đầu cô áp vào trong ngực, ép cô không thể động đậy chút nào.
"Không cho đi! Nếu em đi anh liền..."
"Tiểu quỷ nhát gan! Cùng lắm thì chúng ta cá chết rách lưới thôi!"
Tịch Không đẩy đầu của cô ra ép buộc cô nhìn mình: "Em với ai rách lưới? Rách lưới như thế nào?"
Tô Đỉnh không có động tĩnh, vô lực nằm sấp trong ngực anh, òa một tiếng, đầu cô xám xịt.
"Tô Đỉnh, em suy nghĩ một chút, nếu thời gian trước em nghe lời anh, tới nhà anh ở, có phải là bây giờ đã có em bé rồi không? Chúng ta đã lừa thành công rồi."
Nhiều kế hoạch thật hoàn mỹ, Tịch Không tốn không ít tiền mời diễn viên phụ Trịnh Bách Hợp để thuyết phục Đoạn Băng, sau lại dùng đứa bé làm để thuyết phục mẹ Tô, đang muốn áp dụng bước cuối cùng là kế hoạch tạo người, tiếc là đồng bọn lại đình công.
Náo loạn hoặc ốm?
Ốm, Tịch Không thật sự nghĩ mọi trường hợp, nhưng hết cách rồi, cô gái này ngoài việc đi làm, tan việc đúng giờ về với mẹ, kiên quyết không chịu về cùng Tịch Không về nhà.
Tô Đỉnh nhìn đồng hồ đeo ta, đẩy anh ra mềm giọng ôn tồn: "Em thật sự phải đi làm rồi, anh nghe lời đi..."
"Hôm nay em không cho ta câu trả lời, em cũng đừng nghĩ tới việc đi, Tô Đỉnh, thời gian là vàng bạc đạo lý này không phải em không hiểu."
Tròng mắt Tô Đỉnh hơi híp lai: "Anh có để em đi hay không?"
Tịch Không còn muốn nói chuyện, Vương Thục Chi từ trên lầu xuống, trong tay cầm túi thức ăn.
"Hai người các con ầm ĩ cái gì đây? Cả hành lang đều bị hai người náo."
Tịch Không lập tức thay đổi thành bộ dạng ngoan ngoãn, ngọt ngào kêu một tiếng"Mẹ", Tô Đỉnh cũng vội vàng xuống một nấc thang đến gần trong ngực Tịch Không, dáng chim nhỏ nép vào người: "Hai con thương lượng vài chuyện, không có cãi nhau."
"Đúng, không có cãi nhau." Tịch không phụ họa.
Vương Thục Chi ghét bỏ nhìn hai người làm ra vẻ yêu thương nhau, lại nhìn con gái: "Nghĩ tới việc về nhà nhìn thấy con là chán ngấy, lớn rồi còn ở nhà mẹ không tính khi nào dọn đi."
Tịch Không nghe xong lập tức gật đầu liên tục: "Con tới là muốn đón Tô Đỉnh đi, con thấy một mình mẹ chăm sóc cô ấy cũng rất mệt, mẹ con, ba con và con cũng thấy được, có phải không Tô Đỉnh?"
"Cái rắm..." Tô Đỉnh nhỏ giọng nói.
Vương Thục Chi nhìn Tịch Không ý vị thích thú: "Con nói đúng, hôm nay tan việc con và Tô Đỉnh thu thập dọn dẹp đón con bé về nhà."
"Dạ!"
"Mẹ!"
"Mẹ cái gì mà mẹ! Đã làm mẹ rồi mà cả ngày chỉ biết kiu mẹ... Mẹ xuống lầu mua gà cho con, buổi tối con về uống chút cháo gà rồi về cùng Tịch Không đi, cứ quyết định vậy."
Vương Thục Chi lộng độc quyền độc tài ra lệnh, xoay người đi xuống lầu, còn lại Tịch Không và Tô Đỉnh - hai người trong hành lang. Tô Đỉnh nhân cơ hội nay hung hăng đẩy Tịch Không ra, cũng không quay đầu đi xuống lầu.
Tịch Không xoa xoa ngực nơi cô đấm vào, giận quá hóa cười, cười đến mức hài lòng.
73.
Buổi tối tan việc sớm, Tô Đỉnh và y tá trưởng xin về sớm, len lén chạy ra khỏi bệnh viện trước 1 tiếng, lúc tới cửa thì y tá trưởng gọi cô, Tô Đỉnh nghĩ là y tá trưởng không cho cô về, lại nghe thấy y tá trưởng tươi cười rạng rỡ nói:
"Tô Đỉnh, hôm nay chị quên nói với em, chủ nhật này em có rãnh hay không?"
"Chuyện gì?" Y tá trưởng đã có tiếng là một bà mối, bắt được người nào là giới thiệu ngay, Tô Đỉnh vừa nghe cô hỏi có rãnh hay không, cũng biết sơ sơ là gì rồi.
"Cháu ta, 34, làm việc ở bộ nội vụ, nhân viên công chức, cao hơn em nửa đầu, con người rất đàng hoàng, em xem..."
Khóe miệng Tô Đỉnh rụt lại, gượng cười hai tiếng, trước kia nghe nói y tá trưởng giới thiệu đối tượng cho người ta giống như là người ta bán điện thoại di động ở trạm xe lửa ven đườn, bắt được người liền kéo áo lại, nói nói các kiểu, "Bốn nhân, 2 sim 2 sóng, iphone 4s, loa hay, có muốn hay không?"
"Không cần... Chủ nhật em không có thời gian."
"Tô Đỉnh, em không thể cả ngày giống như một bà già cắm đầu làm việc, cũng đã 27 tuổi. Cũng phải suy nghĩ tới chuyện đại sự cả đời chuyện này chị thấy cũng sốt ruốt thay cho em." Y tá trưởng đồng tình nhìn cô.
"Chủ yếu là chủ nhật này thật sự em có việc..."
"Nếu không, em thấy y tá mới của bệnh viện như thế nào - y tá tiểu Hồ, em xem thế nào? Chị cho em cả hai lựa chon"
Ban ngày! Tốt như vậy mẫu người này dành cho cô đấy.
Tô Đỉnh khéo kéo từ chối lần nữa, chỗ đậu xe ở cửa bệnh viện vang lên tiếng còi, Tô Đỉnh quay đầu nhìn lại nhìn, chiếc xe màu đen của viện trưởng Tịch dừng cách đó không xa, giống như sắp nổ máy. Y tá trưởng cũng nghe thấy động tĩnh, thân cổ quay lại nhìn, Tô Đỉnh chỉ thấy cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, đó là Tịch Không ngày nào cũng gặp lại xuất hiện trước mắt, mà phía sau hắn, là viện trưởng Tịch đang chờ con dâu đi về nhà.
Tô Đỉnh nhìn quanh nhìn quẩn giống như kẻ trộm đi tới, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh bấm còi làm gì? Sao ba cũng ở đây?"
Tịch Không ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Lên xe đi, tình huống này chính là tình huống như vậy."
"Tịch Không, xem như anh lợi hại, hãy đợi đấy!"
Tịch Không lui thân thể ra nói chuyện với cô như bình thường, thay đổi bộ dạng săn sóc, ngay trước mặt viện trưởng Tịch nói:
"Nhanh lên xe, đứng lâu sẽ mệt."
"Đúng đúng đúng, con nói y tá trưởng nói một tiếng," viện trưởng Tịch cười thật tươi mở cửa tay lái phụ cho Tô Đỉnh nói: "Hôm nay tan việc sớm một chú!"
"Được ạ, ba không cần xuống mở cho con, con tự mình mở được rồi."
Bắt cóc, tuyệt đối là bắt cóc!
...
Lúc trở về nhà họ Tịch, dĩ nhiên Tịch Không đã báo trước với Đoạn Băng để chuẩn bị tiếp đón tốt, nên đã chuẩn bị đồ mặc cho Tô Đỉnh thật đầy đủ, chỉ còn thiếu là cô chưa về ở. Đoạn Băng chuẩn bị một bàn thức ăn, Tô Đỉnh chỉ ăn một ít, lúc Tô Đỉnh muốn dọn chén bát xuống, Đoạn Băng chết sống không cho, loại đối xử này so với quá khứ thực là khác nhau một trời một vực. Nếu không làm sao người ta lại nói phụ nữ mang thai hạnh phúc nhất được? Chỉ là loại hạnh phúc này khiến cho Tô Đỉnh chột dạ và áp lực thật quá lớn, chưa kể tới cô đang béo lên, cô còn mọc them không ít lông.
Sau buổi cơm tối, Tịch Không ôm Tô Đỉnh mệt nhọc đi ngủ sớm, nhanh chóng kéo Tô Đỉnh lên lầu đi ngủ, Tô Đỉnh ngồi trong phòng ngủ sáng ngời của Tịch Không, ngây người như phỗng.
"Nghĩ gì thế?" Tịch Không bước từ phòng tắm ra, phía dưới quấn khan tắm màu trắng, trên tóc nhỏ giọt từng giọt nước thật khêu gợi, lại bị anh dùng khan bông lau đi.
Tô Đỉnh liếc nhìn bắp chân của anh, các đường cong của bắp thịt, lúng túng nhìn chỗ khác đi.
Nghĩ cái gì vậy? Tịch Không đi tới chỗ cô đang ngồi bên giường ngồi xổm xuống, giống như dỗ dành em bé, cầm tay cô nói.
"Em nói anh nghe một chút, có phải em còn chưa chuẩn bị lập gia đình hay không?"
Tô Đỉnh nhìn màu mắt nâu của anh chưa từng từng thay đổi hai mươi mấy năm qua, nghiêm túc gật đầu.
Không có quá trình yêu đương, không có hôn lễ, không có nhẫn, không có váy cưới, cả quá trình còn không giống như khi tham gia vào đội thiếu niên tiền phong oanh liệt, thậm chí có thời điểm khi Tô Đỉnh tỉnh lại, căn bản không nghĩ là mình đã mang họ Tịch.
Tịch Không gật đầu, tỏ ra hiểu tâm tình của cô, ngồi xổm bên giường ngửa đầu nhìn cô, ngửa đầu nhìn thật nhỏ bé.
"Nhưng chỗ này của anh đã chuẩn bị xong từ rất sớm." Anh chỉ chỉ vào vị trí trái tim của mình.
Trái tim Tô Đỉnh run lên, bị đôi mắt sâu của anh hút vào.
"Em có tin hay không, khi chúng ta còn rất nhỏ, anh đã có dự cảm, sớm muộn gì chúng ta sẽ kết hôn."
Sớm muộn rồi chúng ta cũng sẽ kết hôn.
Loại dự cảm này thật dịu dàng đáng chết, khiến Tịch Không đã giảm bớt những rung động dư thừa khi trưởng thành, chính khả năng này là nguyên nhân làm cho Tô Đỉnh luôn cười nhạo anh là tiểu tử ngốc.
"Em còn cười anh con mọt sách, cả ngày cũng chỉ biết học tập, nhưng em không thử suy nghĩ xem, em đang ở bên cạnh anh, anh còn nên làm gì?"
Tịch Không nói những chuyện này một cách đột ngột, Tịch Không nói ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, chọc thẳng đến những uất ức trong lòng của Tô Đỉnh, cô rất cảm động nhìn anh, nhẹ nhàng ôm cổ anh.
"Vậy nhiều lần em nói em thất tình, tại sao anh không ngăn cản em?" Tô Đỉnh hỏi.
"Đều là em bị thất tình. Huống chi lúc đó anh ở bên cạnh em, em còn có thể chạy đi đâu? Cũng chỉ là thoải mái để em trải nghiệm chút thôi."
Tính cô trời sinh đã năng động, hoạt bát, nếu không để cho cô trải qua vài lần thất tình thì sao cô có thể yên ổn nhìn đến anh?
"Anh thật hào phóng..." Tô Đỉnh ngọt ngào cười.
"Bây giờ em vẫn ở bên cạnh anh là được"
"Ừ!" Cô gật đầu.
"Em hãy nhớ, số lần em chơi đùa đã hết."
"Nhớ nhớ!"
Tô Đỉnh khoa trương gật đầu, hai vật nhỏ mềm mại trước ngực cũng theo động tác của cô cọ cọ trên mặt Tịch Không, khiến Tịch Không miệng đắng lưỡi anh nói nhanh hơn.
"Anh hiểu em muốn ở nhà để chăm sóc mẹ, nhưng em không thể khiến mẹ có áp lực đúng không? Mẹ đã bị bệnh, lại phải quan tâm chăm sóc, ngày ngày nhìn em, mẹ sẽ khó chịu. Chờ khi em có thai, sinh con, chúng ta lại cùng nhau chăm sóc mẹ có được không?"
Tô Đỉnh bị anh hỏi "Có đúng hay không" "Có được hay không" làm cho lòng cô mềm nhũng, liên tiếp gật đầu.
Tịch Không còn nói: "Em xem, anh đã quét tường lại, em nói màu trắng khó coi anh đã đổi sang mà xanh lam, rèm cửa sổ, ga giường, đều làm theo sở thích của em, anh còn dùng giấy dán tường, sau này trên tường sẽ treo hình của em, đợi đến khi em sinh bảo bảo sẽ làm một giấy chứng nhận thật to để treo lên.."
Tịch Không vừa cười vừa nói được một nửa, liền bị đôi môi mềm mại chặn lại, Tô Đỉnh ôm cổ anh hôn lên giống như chuồn chuồn lướt, cô bị cảm động đến rối tinh rối mù.
Chuồn chuồn lướt sao mà đủ, Tịch Không nâng khóe môi, lập tức đứng lên, đẩy cô lên giường nghiêng người đè lên...
Tóm gọn cô.
Kế hoạch tạo người cứ như vậy được Tịch Không từng bước nắm trong tay, hoàn mỹ khi màn đêm rơi xuống, bị dày vò một buổi tối Tô Đỉnh phải nằm trên giường cho tới trưa, tới trưa bị mắt ánh mặt trời chiếu vào mắt làm cô tỉnh, giật giật thân thể mệt mỏi, vị trí bên cạnh trống không.
Đoạn Băng ở dưới lầu không biết bận rộn gì, cũng không còn gọi cô, có lẽ biết cô trực đêm tối nay. Mà Tịch Không cũng đi đâu rồi, sáng sớm đã lái xe đi.
Tô Đỉnh mỏi lưng, vừa ngồi dậy đã nằm xuống, kéo chăn che kín nửa khuôn mặt, dần dần mỉm cười.
Kết hôn, thì ra đây mới là cảm giác kết hôn cảm giác.
Năm mười mấy tuổi còn không rành việc đời cô chưa từng nghĩ qua sẽ có ngày cô sẽ gả cho tên bốn mắt chỉ biết đi học, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Nắm tay vui mừng thì giật mình vì vật lạ ở ngón tay đeo nhẫn, Tô Đỉnh vừa nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương đột nhiên xuất hiện trên tay, cùng với ánh sang buổi trưa làm phát ra ánh sang chói lóa.
Đeo lên khi nào vậy? Tô Đỉnh nhớ lại từ tối qua, thế nào cũng nhớ không nổi tới chi tiết này, đại khái là hắn thừa dịp lúc cô thần chí không rõ đeo lên tay cô, mà cô lại không hề hay biết.
Không có tình yêu mãnh liệt, không có màn cầu hôn khắc cốt ghi tâm, giữa bọn họ, giống như chiếc nhẫn này.
Tịch Không khi bắt đầu anh không thích cầu kỳ, mà cô vậy lúc bắt đầu để ý anh cũng không biết là khi nào, chỉ ở thời điểm thích hợp, anh giấu giếm suy nghĩ này đem chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo lên, khi cô vẫn còn ngượng ngùng không biết gì, liền bị anh dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, tất cả đều ấy chính là hợp tình hợp lý, thuận nước đẩy thuyền.
Không có ai hỏi tại sao yêu, cũng không có ai sợ quá đường đột, tất cả tới là vừa vặn khi nào thì, vừa vặn anh yêu em, ta cũng vậy không thể rời bỏ anh.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu Ái hầm cách thủy thịt, ăn rồi đều nói tốt ╮(╯▽╰)╭ cắt giảm hãy tạo tiểu nhân kế hoạch là dạng gì đây? Tịch không làm như thế nào ở trên giường giải quyết chúng ta đầu óc ngu si, tứ chi phát triển tiểu Tô tô đây?