Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 1473
Chương 1473: Ải bàn tử kỳ lạ
Tuấn mã dưới mông Mạc Thiên Cơ đau quá, lập tức tăng tốc, lao đi giống như một cơn gió. Mạc Thiên Cơ vẫn luôn cẩn thận không ngờ lại xông lên đầu đội ngũ, chuyện này khiến cho Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương vẫn luôn đi trước mở đường đều cảm thấy kỳ quái, trợn trừng mắt lên nhìn.
Mở đường tiên phong từ trước tới nay vẫn luôn là chuyện của hai người bọn ta, hôm nay Mạc Thiên Cơ muốn tham gia náo nhiệt sao?
Hai người này vẫn đi ở phía trước, không nghe thấy phía sau nói chuyện gì.
"Ngươi bị bệnh à?" Đổng Vô Thương ù ù cạc cạc hỏi: "Hôm nay mát dây thần kinh hả?"
"Cút!" Mạc Thiên Cơ đầy bụng ức chế, gầm lên tức tối, quất ngựa tiếp tục tăng tốc, để lại một đám bụi mù.
Đổng Vô Thương mơ mơ hồ hồ, hỏi Cố Độc Hành: "Vừa xông qua là Mạc Thiên Cơ hay là Kỷ Mặc? "
Cố Độc Hành nhịn không được cười ha ha.
"Ngươi chậm một chút!" Sở Dương cao giọng hét lớn: "Phía trước chính là Tuyết sơn rồi, chớ để bọn khỉ bắt mất..."
Trong tiếng cười đùa, cuối cùng cũng tới Tuyết sơn.
Một cơn gió lạnh phả vào mặt.
Mạc Khinh Vũ hiển nhiên chưa thấy qua cảnh tượng kỳ dị như vậy, không nhịn được mở to hai mắt ra nhìn, cẩn thận quan sát, không nhịn được tán thưởng: "Thật sự là kỳ quái! Trên thế giới này, còn có cảnh tượng kỳ lạ thế này!"
Hai ngọn núi trước mặt nối liền nhau, ở giữa chỉ có một con đường trống trải dài không tới bốn năm dặm, hình thành một khe sâu.
Đỉnh ngọn núi phía bắc bị tuyết trắng bao phủ, vạn năm không thay đổi,khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã có một loại cảm giác rét lạnh. Trên bầu trời còn có tuyết trắng không ngừng lất phất rơi.
Mà ở ngọn núi bên kia, lại là một cảnh sắc cuối thu, lá cây vàng vọt, thỉnh thoảng lại có lạnh rụng rơi xuống. Trên bầu trời, phương bắc trời u mây ám tuyết trắng tung bay, phía nam lại vạn năm quang đãng, thu phong xào xạc...
Giống như có một vị đại năng, một đao chém thiên địa này thành hai nửa.
Phân thành thu đông.
"Có lẽ bởi vì địa thế." Sở Dương chỉ chỉ ngọn núi chọc trời, khẽ cười nói.
Mạc Khinh Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, bừng tĩnh đại ngộ: "Thì ra là thế."
Trong lúc nói chuyện, Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đã song kỵ sánh vai xông vào con đường nhỏ hẹp giữa Tuyết sơn!
Đối với hai người mà nói, thật chẳng quá lo lắng nơi này có mai phục gì đó. Một đao một kiếm chí tôn, đều vượt qua ranh giới tiên phàm, quản bọn hắn là cửu phẩm chí tôn hay là bát phẩm chí tôn, lúc này đều có lực đánh một trận hết!
Còn mai phục bình thường mà nói, đối với bọn hắn chính là dâng cơm tới miệng.
Cho nên, hai con hàng này thuần thúy là nhắm mắt xông lên phía trước.
Mạc Thiên Cơ đã sớm lui trở về, tụt phía sau cùng đột ngũ, cùng Kỷ Mặc và La Khắc Địch đi song song.
Tuy Mạc Khinh Vũ đã khôi phục, nhưng vẫn không chịu xuống, một đường dựa vào lòng Sở Dương, không biết thích ý cỡ nào, mệt mỏi liền thay đổi tư thế, chán thì lai ngủ một giác, muốn nói chuyện thì nói chuyện, không muốn nói chuyện thì ôm Sở Dương trầm tư một hồi...
Đối với Mạc Khinh Vũ mà nói, đây quả thực là một cuộc lữ trình hạnh phúc!
Đối với câu " Nữ hài tử phải biết e thẹn" mà Mạc Thiên Cơ vẫn hay lải nhải, Mạc Khinh Vũ trực tiếp mặc kệ.
Một đường đi về phía trước, tới sườn núi Tuyết sơn rồi, phát hiện khói bếp tung bay tứ phía, trên đường dựng một cái biển xiêu vẹo thật lớn: Thu mua ngựa!
Nhìn cái biển này, ngay cả người luôn tham tài keo kiệt như Ngạo Tà Vân cũng bội phục sát đất, tặc lưỡi khen ngợi: "Thật là khiến bản công tử bội phục từ trong lỗ ass bội phục ra, ý tưởng này thông minh cỡ nào, tính kế chính xác cỡ nào? ánh mắt độc cỡ nào!... Thật sự là nhân tài nha..."
Khó trách Ngạo Tà Vân phải cảm khái như thế.
Một đường đến đây, tất cả đều là đại lộ, duy chỉ có tới nơi này là đột nhiên biến thành dốc đứng, căn bản không thể cưỡi ngựa!
Chỉ có có thể đi bộ ở nơi này!
Mà người này thành lập một trạm thu mua ngựa như thế, quả thực là một vốn bốn lời: mặc kệ ngươi là người phương nào, cho dù ngươi là thần thiên, chỉ cần ngươi cưỡi ngựa thì tới đây cũng phải bỏ lại!
Hơn nữa, chỉ cần một cái giá rất nhỏ là có thể mua được ngựa!
Mà chỉ cần là ngựa có thể một đường tới đây thì chẳng có con nào là ngựa thường cả. Người này thu mua xong, dắt xuống chân núi, bán qua tay một cái là có thể thu lợi nhuận gấp trăm lần!
Có thể thấy được tài năng kinh doanh của người này.
"Nha... nha nha nha..." Theo một tiếng kêu kỳ quái, lập tức một tên ải bàn tử ( béo lùn) kỳ quái khiến người ta ngạc nhiên.
Đám người Sở Dương vừa nhìn thấy liền trợn mắt há hốc miệng.
Tên ải bàn tử này tuyệt đối đúng với biệt hiệu.
Thân thể hắn không cao quá một thước bốn, nhưng trọng lượng tuyệt đối đã vượt qua hai trăm cân.
Tứ chi của hắn dài như nhau, hai cái chân vừa to vừa tròn, bắp đùi to như bắp chân, giống như đại thụ trăm năm bị chặt đứt nửa khúc trên, chỉ để lại cái khúc gỗ ngắn ngủn. Cái đầu vuông vưng vức lại được đặt trên một cái cổ ngắn choằn, vừa to vừa tròn, so với đầu còn muốn to hơn. Phía dưới là bả vai, từ bả vai tới bụng, tuyệt đối là một hình vuông!
Vóc dáng người này rất đặc biệt.
Giống như đặt một cái hình vuông thật lớn trên hai khúc gỗ ngắn ngủn, bên trên hình vuông lớn lại đặt một quả cầu lớn! Ở trên quả cầu đó lại đôn lên một hình vuông không lớn không nhỏ.
Hai con mắt tròn xoe giống như thủy tinh cầu, hai hàng lông mày tựa như hai cái bàn chải giày, cứ thế chĩa thẳng ra, cái mũi cũng vuông chành chạnh, lắp trên một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đến ngay nữ nhân cũng chẳng có.
Nếu nói kẻ này là "Người" thì không khỏi quá miễn cưỡng rồi.
Đám người Sở Dương vừa nhìn thấy, không khỏi đều cảm thán tạo vật giả thần kỳ!
Lão thiên gia có thể làm ra tuấn nam mỹ nữ cũng tuyệt không kỳ lạ, nhưng có thể tạo ra một "người"như vậy thì đúng là quỷ phủ thần công, dụng tâm rất nhiều rồi.
"Nha... Các vị quan khách có phải muốn vượt qua Tuyết sơn, Nha nha... sơn đạo này dốc đứng, thật không dễ đi chút nào. Nha nha nha, tuyêt đối không thể cưỡi ngựa qua, nha nha... Các ngươi đều cưỡi ngựa... Nha nha.. thật sự là đáng tiếc nha..."
Sau một tràng khách sáo lưu loát đến không thể lưu loát hơn, ải bàn tử này giống như một cóc ngồi bới tuyết, thần tình tươi cười xoa xoa tay chạy tới, cúi đầu khom lưng: "Các vị anh hùng, không biết mấy thớt ngựa này, nha nha... Các vị có tính toán gì không? Nếu không... Ha ha, không bằng bán lại cho ta đi..."
Tên gia hỏa này không chỉ có dáng người đặc biệt mà ngay cả thanh âm cũng đặc biệt nốt. Cái cổ họng vịt đực tiêu chuẩn không lẫn vào đâu được, há miệng ra một cái như có ngàn con vịt cùng kêu quàng quạc khi bị ném một con chồn vào ổ.
HƠn nữa, hắn còn không chỉ có thanh âm đặc biệt mà ngay cả cách nói chuyện cũng đặc biệt! Cứ nha nha nha liên tiếp khiến người ta choáng váng đầu óc.
Chúng huynh đệ không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn lại, muốn nhìn một chút xem có phải vừa có một đàn quạ bay qua hay không.
Về phần mặc cả trả giá, đương nhiên là Ngạo Tà Vân phụ trách.
Tà công tử đảo điện nhãn một cái, tiêu sái đi về phía trước: "Nha nha nha... Nơi này còn có lão bản nha, nha nha nha... Còn thua mua ngựa nha? Nha nha nha... Ý tưởng hay nha ý tưởng hay nha... Nha!"
Nha liên tiếp khiến cho đám người Sở Dương ôm bụng cười lớn. Đám người Kỷ Mặc thậm chí còn cười ra cả nước mắt.
Vị lão bản nói như vậy quanh năm suốt tháng cho nên thành câu cửa miệng rồi, nhưng Ngạo Tà Vân lại đang đùa dai. Chẳng qua trò đùa này thật sự quá tức cười rồi.
Hàm dưỡng ải bàn tử vô cùng tốt, xoa xoa tay cười: "Nha nha, vị công tử này thật là khôi hài nha. Tiểu lão nhân nha mười năm cho nên thành câu cửa miệng nha. Biết là tật xấu nhưng mà chẳng bỏ được nha, khiến cho chư vị anh hùng chê cười nha..."
Kỷ Mặc nghiêm túc nói: "Không việc gì nha! chúng đâu có chê cười nha, ngươi xuất hiện nhiều nhất chỉ khiến chúng ta giật mình một chút nha..."
Ải bàn tử chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không ngờ còn đánh mắt: "Công tử nói đùa nha."
Phốc một tiếng.
Kỷ Mặc tức khắc bị cái đánh mắt này đánh cho rớt ngựa, cả người run run: "Má ơi, doạ chết ta nha..."
Mạc Khinh Vũ ôm bụng cười đến gần như không thở nổi.
Trong mắt Sở Dương chợt lóe lên tinh mang.
Hắn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Khi nhìn thấy ải bàn tử này, hắn đột nhiên nhớ tới Đàm Đàm.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên trán ải bàn tử này giống như bị người ta đánh cho một cái vậy, đo đỏ, bất quá, không nhìn kỹ thì không thể nhận ra.
Nhưng vết đo đỏ đó lại có thể che giấu một số thứ...
Phát hiện này khiến tim Sở Dương nhảy thót lên một cái. Chẳng lẽ ải bàn tử này, chính là người của Tam Tinh thánh tộc? Bất quá, người có thể che giấu khí tức bản thân hoàn mỹ như thế, khiến cho tất cả mọi người không nhận ra, cũng không phải nhân vật đơn giản đâu...
HƠn nữa, loạn thân hình, diện mạo, cách nói chuyện buồn cười này... Ngoại nhân thoạt nhìn giống như một tên hề đang diễn trò cười, nhưng thực chất lại là che dấu thiên y vô phùng!
Loại dị thường này, ngay cả người tâm tư vô cùng cẩn thận như Mạc Thiên Cơ cũng không nhìn ra. Nhưng Sở Dương lại có thể nhìn ra, đó là bởi vì hắn quá quen thuộc sư đệ rồi, lại thấy rõ tất cả biến hóa trước sau của Đàm Đàm, nhớ trong lòng, cho nên mới phát hiện điểm này.
Nhưng hắn vẫn không dám xác định.
Ngạo Tà Vân đang đứng đó nói chuyện: "Ngươi định dùng giá bao nhiêu để thu mua ngựa chúng ta?"
Ải bàn tử vái một cái, sắc mặt lập tức trở nên nịnh bợ: "Các vị anh hùng nha, ta cũng là vì cuộc sống bức bách thôi nha, tìm chút sinh nhai nha... Chư vị anh hùng đều tà đại khí thô nha, dứt khoát thanh lý cho ta chẳng phải xong rồi sao..."
Nói xong lại lau nước mắt: "Cuộc sống thực gian nan nha...
Đúng lúc này, Sở Dương tiến lên hỏi: "Ngươi ở đây thu mua ngựa, chẳng lẽ còn có người đánh ngươi nha?"
Theo an bài trước đó, Sở Dương là không mở miệng, nhưng hiện tại không chỉ mở miệng mà còn hỏi một câu kỳ quái, lạc đề cả ngàn dặm.
Ngạo Tà Vân có chút kỳ quái, vốn là ta phụ trách nha, thế nào lão đại lại đứng ra rồi? Bất quá, kỳ quái thì kỳ quái, nhưng hắn cũng biết Sở Dương đột nhiên chen vào, tất có đạo lý của hắn, lui về phía sau một bước, giữ im lặng.
Sở Dương vừa mở miệng, Mạc Thiên Cơ lập tức dỏng lỗ tai lên, lập tức xoay người, ánh mắt nhìn như ấm áp, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại chớp động tinh quang.
Vô tình hữu ý bước sang hai bước, che Mạc Khinh Vũ phía sau.
Ải bàn tử rõ ràng có chút ngạc nhiên rồi: "Vị anh hùng này vì sao nói vậy?"
Sở Dương mỉm cười, giơ ngón tay chỉ: "Vết thương trên trán ngươi, là ai đánh nha?"
Ở sâu trong đáy mắt ải bàn tử chợt xẹt qua một thần sắc kinh ngạc, nói: "Nha... Vị anh hùng này là hỏi cái này nha. Kỳ thật không phải nha, là buổi tối lúc ta ngủ, thích úp mặt mà ngủ, không cẩn thận đè vào một vật."
Sở Dương khẽ cười: "Vậy ngươi đè đầu lên cái gì?"