Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 161

Chương 161: Đột phá cực hạn chỉ dễ vậy thôi!

Mấy tên thiếu gia mắt cao hơn đỉnh đầu kia làm sao có thể cam tâm chịu thất bại được? Không chỉ có thế, mấy tên này còn muốn tranh nhau xem kẻ nào mới là đệ nhất mới được.

Trong thâm tâm của bọn họ, đi so sánh với những người khác thì có nghĩa gì chứ? Đem đi so thì hãy so với mấy tên này này! Bởi mấy tên này mới có thân phận tương xứng với mình, chỉ khi nào đem mấy tên trước mắt này đánh bẹp dí thì đó mới là thành tích của bản thân được! Trong một chừng mực nào đó thì đó cũng là đóng góp công lao cho gia tộc rồi!

Những tên trong đệ tử thế gia này dù ở trong gia tộc cũng không hề được xem trọng. Mỗi khi nhắc đến gia tộc thì cả đám liền đưa ra cái bản mặt vô cùng không phục. Nhưng kỳ thật tình cảm của bọn họ đối với gia tộc đều vô cùng sâu đậm.

Dù cả bọn đều là lũ ăn chơi trác táng, càn quấy vô địch, nhưng khi đụng chạm đến lợi ích của gia tộc thì so với bất kỳ ai thì bọn họ cũng đều quan tâm hơn cả. Đây chính là đệ tử thế gia, cũng chính là niềm kiêu ngạo của bất kỳ một gia tộc nào.

"Các ngươi muốn đột phá cực hạn à?" Sở Dương chầm chậm đi đến cười cười hỏi.

Nói nhảm, năm người bọn họ đều liếc mắt khinh khỉnh nhìn hắn, thầm nghĩ: Theo như cái quy định chó má của nguơi thì tính ra ít nhất bình quân hai ngày chúng ta phải đột phá cực hạn của bản thân một lần, như vậy mới có thể trong vòng một tháng mà đột phá được một phẩm đó!

Hai ngày đột phá cực hạn một lần. Chính là muốn luyện đến chết người mịa rồi đó!

"Mà các ngươi cứ luyện như thế thì đến khi nào mới đột phá được chứ?" Sở Dương khoanh tay đứng nhìn, cười nhạo: "Các người đều là lũ ngốc cả à?"

"Thế thì ngươi muốn luyện ra sao hả?" La Khắc Địch hừ lạnh, lau lau mồ hôi trên trán bực dọc đáp.

"Mấy người các ngươi cấp thấp nhất hiện tại cũng là Võ Tông rồi! Nếu cứ đánh như thế thì mất bao nhiêu thời gian? Huống chi không hề có áp lực sinh tử thì tâm trạng của các ngươi căn bản là không có khẩn trương. Còn nữa, đến trình độ của các ngươi thì cơ bản chỉ cần có thời gian để hồi khí thì các ngươi có thể sinh ra nguyên lực cuồn cuộn không dứt, tuy tốc độ hồi phục không nhanh bằng tiêu hao nhưng tối thiểu cũng có thể kéo dài thêm thời gian rồi!"

Sở Dương vẫn thản nhiên nói tiếp: "Mà các ngươi chiến đấu như vậy, nhìn qua thì đúng là kịch liệt đấy nhưng thật ra thì mỗi người đều có thời gian để nghỉ ngơi. Cũng có thể bản thân các ngươi cũng không muốn nghỉ nhưng thời điểm không thể tham chiến chính là thời gian mà các ngươi nghỉ ngơi rồi! Mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng cứ thế thì mấy người các ngươi vĩnh viễn không thể đột phá được cực hạn đâu!"

"Đây chính mối bận tâm của đa số những võ giả!" Kỷ Mặc buồn bực đáp: "Nhưng chúng ta phải làm sao để xử lý bây giờ? Chỉ khi nào đạt đến cực hạn,vượt qua được cửa ải mệt mõi sống không bằng chết do đan điền khô kiệt thì tu vi mới hòng tăng tiến lên một bước được! Nhưng mà theo như ngươi nói thì chúng ta không hề có hi vọng đột phá nào sao?"

"Hi vọng là rất lớn nhưng là do các ngươi đần, không thể nhìn ra điểm mấu chốt mà thôi!" Sở Dương hừ đáp: "Ta một ngày căn bản là có thể đột phá cực hạn đến ba bốn lần! Đây là do ban ngày ta bận rộn giải quyết công vụ, nếu như có thể toàn tâm toàn ý dùng tất cả thời gian luyện tập thì…hoàn toàn có thể đem bản thân mình luyện đến phế bỏ! Ngươi có biết "luyện đến phế bỏ" có nghĩa là gì ko?"

"Một ngày đột phá ba bốn lần? Ngươi cho rằng ngươi là thần thánh hay sao?" Kỷ Mặc phát ra một tiếng "xì" khinh bỉ. Đối với lời này của Sở Dương hắn hoàn toàn không tin. Thể lực của một người bình thường thì có thể đột phá một lần, nhưng hắn là cao cấp võ giả thì nguyên khí sẽ không ngừng sinh sôi, muốn đạt tới một lần cực hạn cũng đã vô cùng khó rồi. Như thế thì làm sao mà một ngày có thể đột phá được ba bốn lần đây?

"Chính là áp lực! Các ngươi sống trong sung sướng an nhàn đã quen, biết cái gì là áp lực chứ?" Sở Dương đáp ra vẻ thương hại.

"Vậy ngươi có thể cho chúng ta áp lực sao?" Kỷ Mặc liếc xéo đốp lại.

"Dễ ợt!" Sở Dương quay đầu sang Cố Độc Hành: "Cố Độc Hành mau cỡi bít tất của đệ ra đây!"

Cố Độc Hành ngẩn ra, sau đó vẫn theo lời của Sở Dương cởi giầy ra, đem bít tất của mình đã thấm đẫm mồ hôi, hơi ngượng ngập ném sang. Mặc dù là đang ở trên đảo nhưng khi hắn cởi bít tất ra thì ngay lập tức La Khắc Địch cùng với Kỷ Mặc đều giống nhau dùng tay bịt mũi, dạt ra xa ba thước.

Chiến đấu suốt cả ngày hôm nay, mùi bít tất âm ẩm so với mùi của cá thối ướp muối còn kinh khủng hơn… Cố Độc Hành quăng cái bít tất nhưng nó vẫn đứng thẳng trên đất.

"Hiện tại, các ngươi bốn người các ngươi tự mình tu luyện đi! Luyện kiếm, luyện quyền gì cũng được. Tóm lại lựa chọn cái nào có thể hao tổn thể lực nhất…có thể hao tổn lực lượng nhiều nhất."

Sở Dương nhìn cặp bít tất đứng sừng sững trên đất, niềm kinh khủng cũng không thể kìm nén nổi mà giật giật đôi chân mày. Hắn vội ngẩng đầu nhìn bốn người: "Ta cho các ngươi nửa canh giờ, đến lúc đó tên nào trong đan điền còn có thể giữ lại nửa điểm nguyên khí thì lập tức quỳ gối trước bít tất của Cố Độc Hành dùng lưỡi liếm hai lần cho ta, hướng tới mọi người ở đây hô to: "Ta – La Khắc Địch còn không bằng đôi bít tất thối này!", rồi sau đó giặt sạch sẽ đôi bít tất này trước mặt mọi người!"

"Tại sao lại là tên của ta?" La Khắc Địch bất mãn đáp: "Vì sao không phải là: "Ta - Đổng Vô Thương còn không bằng đôi bít tất thối…Dù sao cũng đúng ví dụ!"

Nghiêng đầu sang thì thấy Đổng Vô Thương hai mắt trợn lên như hai quả bí hùng hổ nhìn hắn.

"Nửa canh giờ? Nửa canh giờ thì làm sao có thể hao phí toàn bộ lực lượng?" Kỷ Mặc hét.

"Mấy ngày hôm trước ta bị người ta đuổi giết, chỉ trong vòng hai hô hấp thì lập tức nguyên khí toàn thân đều đã đến cực hạn!" Sở Dương thản nhiên đáp: "Từ sau sự việc đó ta lại phát hiện ra nếu như muốn đạt tới cực hạn của mình thì rõ ràng chỉ cần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thôi! Quan trọng chính là áp lực cỡ nào! Được rồi, các ngươi có thể bắt đầu rồi đấy!"

"Độc Hành, đệ cứ tính thời gian, sau nửa canh giờ nếu như có tên nào còn chưa tới cực hạn thì lập tức xử lý theo lời của huynh. Nếu như cả bốn tên đều không đạt thì vẫn cứ theo lời của huynh mà xử lý! Bất quá thì cho mấy người các ngươi thêm một đôi bít tất nữa!"

Bốn người đều rơi vào im lặng, trong vòng hai cái hô hấp lại có thể ép khô hoàn toàn tiềm lực của bản thân? Tên Sở Dương này đã chịu phải cái áp lực gì? Bọn hắn không hoài nghi chút nào lời của Sở Dương là nói dối. Bởi vì đối với bọn họ, Sở Dương không cần phải nói dối bất kỳ điều gì nữa rồi!

"Được!" Cố Độc Hành vui tươi hớn hở cười lên một tiếng đáp lời rồi nhẹ nhàng đung đưa đôi bít tất ngang mũi bốn người bọn họ một lần nữa!

Một tiếng bắt đầu vang lên, bốn người đang im như thóc bỗng chốc cắm đầu vào luyện công. Lúc này nếu như không đạt đến được cực hạn không chỉ là thất bại mà còn là một nỗi nhục nhã cực lớn nữa rồi!

Nếu là chỉ có một người mà Sở Dương đưa ra vấn đề lúc nãy thì không chừng hắn sẽ đi tìm Sở Dương liều mạng. Nhưng ở đây lại có bốn người, ai cũng đều muốn nhìn đối phương làm trò hề.

Cho nên mỗi lần xuất một chiêu, bọn họ cũng là tập trung khí lực toàn thân. Nhất là La Khắc Địch hầu như đã dốc toàn sức lực bú sữa ra để luyện tập. Chỉ là đánh ra một quyền nhưng cũng đã khiến cho mặt hắn đỏ bừng bừng, trong lòng lại không ngừng oán hận mắng mỏ: Này thì lấy tên của ta làm ví dụ này! Ta - La Khắc Địch làm sao lại có thể không bằng cả một đôi bít tất chứ? Hơn nữa còn là bít tất của Cố Độc Hành!

Không đến một khắc đồng hồ thì La Khắc Địch cũng đã dùng hết sức tung ra một quyền cuối cùng, hai mắt gã trợn trắng gần như là đã hôn mê bất tỉnh, cả người mềm nhũn ngã sóng xoài trên mặt đất.

Sở Dương liền lao đến bên người hắn thăm dò uyển mạch của La Khắc Địch, sau khi xem xét một chút thì thấy tên tiểu tử này thế nhưng có thể đem toàn bộ lực lượng của bản thân mà rút sạch, liền quay đầu lại hét lên một tiếng: "La Khắc Địch đã đạt tới cực hạn! Vượt qua kiểm tra!"

Ba ngươi còn lại nghe Sở Dương hô lên thì lập tức trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. ĐKM, mới có một phút đồng hồ thôi mà?

"Đứng lên! Tiếp tục đánh! Tiếp tục đánh như vừa rồi!" Sở Dương đá một cước vào người La Khắc Địch, xách lên cái cổ hắn, trừng mắt quát: "Nhanh!"

"Không được, ta thua rồi!" La Khắc Địch cặp mắt trợn trắng giống hệt như một con chó bị treo cổ, tứ chi rũ xuống, lưỡi thì thè ra, thều thào: "Ta sắp chết mất…!"

"Cố Độc Hành, nhanh đem đôi bít tất đến nhét vào miệng hắn cho huynh!" Sở Dương hừ lạnh kêu.

"Có ngay!" Cố Độc Hành sung sướng đáp lời, liền lấy một cành cây khô nhấc lên cặp bít tất chầm chậm chạy tới.

"Không…!" La Khắc Địch trong mắt lộ ra sự sợ hãi tột độ, đột nhiên không biết khí lực từ đâu ập đến, nhoáng một cái đã tránh khỏi tay của Sở Dương, vắt chân lên cổ bỏ chạy.

"Đuổi theo! Đuổi theo kịp hắn thì nhét bít tất vào!" Sở Dương hét lớn.

Cố Độc Hành hét lớn một tiếng, triển khai toàn lực, hăng hái bừng bừng đuổi theo. Còn La Khắc Địch thì đôi chân như nhũn ra, mắt đã hoa lên, bọt mép trong miệng không ngừng trào ra, ngay cả chửi bậy cũng không còn khí lực nữa rồi. Thần trí gã cũng dần dần mơ hồ, chỉ hoàn toàn nhờ vào bản năng mà chạy đi mà thôi!

Đột nhiên…La Khắc Địch trong lúc bất tri bất giác tốc độ đột nhiên tăng mạnh, cặp giò vốn đang mềm nhũn vậy mà trong chốc lát đã khôi phục lại sức sống, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa nhưng mà ngay cả bản thân của hắn vẫn không hay biết. Hai mắt vẫn trừng to, hì hục vác chân lên cổ chạy trốn.

Sở Dương liếc mắt ra hiệu cho Cố Độc Hành: tiếp tục đuổi! Cố Độc Hành ngay lập tức hiểu ý, vung vẩy đôi bít tất thối, như một vị chiến thần đuổi theo La Khắc Địch…

Cặp mắt La Khắc Địch đã dại ra thế nhưng tốc độ lại càng lúc càng nhanh hơn….

Tình huống này lại làm cho Kỷ Mặc, Đổng Vô Thương và Miêu Bất Thông cả ba đều trợn mắt há hốc mồm! Ngoại trừ bản thân của La Khắc Địch đã không còn biết tình huống bên ngoài ra sao thì những người khác đều đã rõ rành mạch: La Khắc Địch như vậy đã đột phá được cực hạn rồi!

Không chỉ là đạt tới cực hạn mà hắn còn đột phá được cực hạn! Vẻn vẹn chỉ hơn một khắc đồng hồ mà thôi!

Ba người đồng thời khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, liền cắm đầu vào luyện tiếp. La Khắc Địch có thể làm được thì sao mình lại không thể? Nghĩ tới đây thì cả ba đều giống như nổi điên, dốc hết sức luyện tập, sợ rằng mỗi một chiêu xuất ra mình vẫn còn giữ lại nửa điểm khí lực nào.

Không đến nửa canh giờ thì cả ba người đồng thời kiệt sức ngã xuống. Sau đó lại bị Sở Dương đá một cước mà đứng lên tiếp tục luyện tập…

Hơn nửa canh giờ sau, nhìn bốn người nằm rạp trên mặt đất hồng hộc thở. Bọn họ vừa rồi lúc luyện đến cực hạn vậy mà lại không đổ một chút mồ hôi, thế nhưng đến lúc dừng lại thì trên người mồ hôi túa như thác nước, trông mỗi người cứ như vừa từ dưới nước mò lên.

"Ta đã nói trong vòng một ngày có thể đột phá ba bốn lần cực hạn, hiện tại các ngươi đã tin chưa?" Sở Dương hừ lên một tiếng, vẫn bình bình hỏi.

Bốn người từng ngụm từng ngụm phì phò thở, nhưng trong mắt ai nấy đều lộ ra một tia vô cùng vui sướng!

"La Khắc Địch đạt đến cực hạn ba lần, đột phá cực hạn được hai lần!" Sở Dương nói tiếp: "Mà ba người các ngươi còn ăn gian nhưng chỉ đạt tới cực hạn hai lần, đột phá cực hạn một lần! Các ngươi so với hắn kém rất xa!"

Ba người Kỷ Mặc đều biểu lộ ra vẻ mặt uể oải.

Cái này làm sao ăn gian được?

Ba người đều phải trơ mặt ra nghe chửi. Thời gian mọi người có là như nhau, không còn gì để nói nữa, thất bại chính là thất bại!

Điều quan trọng nhất chính là có thể phát hiện ra cách có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân, tất cả mọi người quả thật rất là phấn khởi! Mặc dù có một chút tàn khốc nhưng mà giang hồ chém chém giết giết thì có việc gì là không tàn khốc chứ? Cái chiêu này cũng không chết người mà!

Sở Dương gật gật đầu không thèm để ý đến bọn hắn nữa, chầm chậm quay trở về sân, chậm rãi bày ra một tư thế.

Bốn người tinh thần đều chấn động. Sở Dương đúng là đang chuẩn bị luyện công rồi, cả bọn đều đã nhìn không hề chớp mắt.

Chỉ thấy được Sở Dương bày ra một tư thế kỳ lạ chậm rãi chuyển động, sau đó thân thể từ trên xuống dưới đều bắt đầu run rẩy, bổng nhiên hét to một tiếng, đánh ra một quyền vô cùng mạnh mẽ! Một quyền này đánh ra cả bọn đều nghe được tiếng xương cốt vang lên rôm rốp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3