Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 209
Chương 209: Tam ca nóng hổi!
Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người đều sụp đổ! Cố Độc Hành vừa nói sắp đột phá, Đổng Vô Thương cũng nói sắp đột phá, mà La Khắc Địch và Nhuế Bất Thông tuy không nói gì, nhưng nhìn bộ dáng đắc ý là biết, hiển nhiên sẽ đột phá trong tháng này, với tình trạng bây giờ mà nói, đối với tất cả mọi người đều không có vấn đề gì.
Duy chỉ có Kỷ Mặc là không nói gì, nhưng cũng chỉ có Kỷ Mặc đột phá!
Chỉ trong phúc chốc, cả đám đều choáng váng giống như bị sét đánh, ngây ngẩn đứng im, trong lúc nhất thời không ngờ không biết nên nói cái gì.
Sở Dương liên tục đột phá, tuy khiến mọi người cực kỳ chấn động, nhưng cho dù hắn có đột phá, thì cũng chỉ có thể làm lão đại, không thể nào thay đổi được! Mà trong khoảng thời gian này, trình tự sắp xếp đột phá giữa đám huynh đệ đã trở thành khuôn vàng thước ngọc, in sâu vào trong lòng mọi người.
Công lực Cố Độc Hành vốn cao nhất, hơn nữa cũng là đột phá nhanh nhất, chiếm cứ vị trí nhị ca, moi người chẳng thể nói gì được!
Tam đại ngôi đầu đã mất hai, tất cả mọi người đều điên cuồng, cố gắng leo lên ngôi vị tam ca. Trong khoảng thời gian này, mọi người bề ngoài thì đánh lộn náo loạn, nhưng cũng là âm thầm phân cao thấp.
Tất cả mọi người đều cho rằng, cái ngôi vị tam ca này mình nhất định phải đoạt được!
Nhất là Đổng Vô Thương, đã đặt nửa mông lên bảo tọa tam ca rồi, không ngờ hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một tên khốn nhảy ra, đá đít hắn ra khỏi bảo tọa.
"Không có thiên lý... không có thiên lý..." Đổng Vô Thương thất hồn lạc phách thì thào lầm bẩm. La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
Hai người bọn hắn tuy cũng tranh, nhưng tự biết mình kém hơn Đổng Vô Thương. Không ngờ tới Kỷ Mặc lại ngang trời xuất thế, ngồi lên đầu Đổng Vô Thương. Tuy hai người cũng buồn bực vô cùng, nhưng nhìn bộ dạng Đổng Vô Thương như vậy, đương nhiên không kìm chế được, lại thấy tâm tình sáng lạn hơn rất nhiều
Người khác cưỡi ngựa, ta cưỡi lừa, đằng sau còn có ăn mày!
"Vô Thương..." La Khắc Địch gượng làm ra vẻ đau thương, vỗ vỗ vai Đổng Vô Thương: "Nghĩ thoáng một chút.. Haiz, trên thế gian này, vốn luôn biến đổi bất ngờ như vậy đó, không nắm bắt được như vậy đó. Tiền nhân đã từng nói: Thế gian chuyện không được như ý, bảy tám phần mười... Haiz, cái này, thực lực Kỷ Mặc cũng rất mạnh, có hắn làm lão tam, ta cũng thấy rất ổn..."
Đổng Vô Thương rầu rĩ thở hồng hộc, nhíu mày cúi đầu, không nói lời nào.
La Khắc Địch trong lòng đang vui sướng, bây giờ nhìn thấy biểu tình Đổng Vô Thương như vậy, lại càng thêm khoái trá, không biết sống chết cố tình nói thêm một câu: "Tuy lần này Kỷ Mặc đột phá thất phẩm, nhưng ngươi sẽ lập tức đột phá bát phẩm rồi, so với Kỷ Mặc vẫn cao hơn một bậc. Đây mới là thứ nắm chắc mà, hắc hắc... phụt... Oa ha ha ha... ngao ô..."
Nói được một nửa, thật sự là nhịn không nổi khoái trá, vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, không ngờ còn đấm ngực dậm chân cười ha ha, phun ước miếng tung tóe lên người Đổng Vô Thương...
Vừa cười hô hố được hai tiếng, La Khắc Địch đột nhiên nhớ ra: Ta fuk! Hiện giờ không đâu phải là cơ hội tốt vui sướng khi người khác gặp họa. Chỉ sợ cái tên hỗn đản dùng mặc đao này sẽ tìm mình đánh lộn... Tiếng cười lập tức tắt ngấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Bạn đang đọc truyện tại - http://gacsach.com
"Cười đã chưa? Cao hứng lắm phải không? Có phải thấy vui lắm hả?" Đổng Vô Thương nheo mắt cực kỳ nguy hiểm, sắc mặt vốn đã đen nay đã giống như một cục sắt, thần sắc bình tĩnh, trong con ngươi toát lên thần sắc cực kỳ nguy hiểm.
"À không! Không buồn cười! Không cao hứng!" La Khắc Địch lắc đầu như trống bỏi, ngay cả thịt trên má cũng rung lên bần bật, liên thành rống lên: "Khó chịu! Thực sự khó chịu!"
"Khó chịu! Vậy ta sẽ cho ngươi dễ chịu!" Đổng Vô Thương rống to một tiếng, túm ngay lấy áo La Khắc Địch. La Khắc Địch cực kỳ kinh hoảng, biết tâm tình tên hỗn đản này đang cực kỳ không ổn, vậy mà mình vẫn cố sống cố chết chọc vào, mắt thấy đối phương đánh tới, đành phải liều chết nhảy ra ngoài.
Một cái người liều mạng kéo lại, một người liều mạng thoát ra. Khí lực hai người đều rất lớn, lại cùng vận sức, lập tức sinh ra hiệu quả không ngờ tới.
"Xoạt" một tiếng, một thân thể trắng trẻo đã vẽ lên một đường cong duyên dáng giữa không trung, rơi vào đống tuyết trắng toát. La Khắc Địch bi phẫn rống lên một tiến: "Đổng Vô Thương! Ngươi là đồ ngàn đao vạn chém! Ta liều mạng với ngươi..."
Ngoài miệng tuy nói liều mạng, nhưng lại vội vàng ngồi xụp xuống, hai tay che trước người, chật vật cực kỳ.
Đổng Vô Thương cũng choáng váng, cầm hai mảnh quần áo trong tay, đột nhiên cười như điên.
Thì ra vừa rồi hai người đã xé toàn bộ quần áo trong ngoài của La Khắc Địch thành hai mảnh! Hiện giờ La Khắc Địch chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh, thuần khiết, trắng trẻo..
Hai người đứng gần đó xem trò vui cùng lặng đi một chút, sau đó đồng loạt hít một hơi, cười rống lên như điên.
"Oa ha ha ha!" Nhuế Bất Thông vui sướng khi người khác gặp họa. Hôm nay tuyệt đối là ngày Nhuế Bất Thông hạnh phúc nhất, trước tiên chứng kiến La Khắc Địch ăn đòn, lại được thấy Đổng Vô Thương tự kỷ, sau đó lại được thấy La Khắc Địch ăn thêm đòn nữa: "Oa ha ha ha... Vừa rồi mới thấy một cái roi của La Khắc Địch, không nghĩ tới bây giờ lại được thấy cái nữa..."
"Ừm, chỉ là cái này hơi ngắn một tí." Cố Độc Hành cảm thấy chưa bao giờ lại buồn cười như vậy, cả người rung lên bần bật, nói: "Khó trách Kỷ Mặc lại tôn sùng mông La Khắc Địch như vậy, thì ra thật sự là mê người..."
Đổng Vô Thương cũng quên cả tìm La Khắc Địch tính sổ, ôm cây đại thủ cười chết đi sống lại.
Đúng lúc này, Kỷ Mặc từ trong đả tọa tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra đã thấy một vật thể hình người, một tay che dưới háng, nhảy nhót không ngưng, miệng còn rống lớn: "Cho ta bộ y phục đi..."
Người này vừa mới nhảy tới trước mặt Cố Độc Hành thì Cố Độc Hành đã không thấy tăm hơi, chạy tới trước mặt Nhuế Bất Thông thì Nhuế Bất Thông đã biến mất, chạy tới trước mặt Đổng Vô Thương thì Đổng Vô Thương đã vèo một cái, nhảy lên ngọn cây...
Vì thế, chỉ thấy tên gia hỏa này che mông và chỗ quan trọng, mặt mũi đỏ bừng nhảy nhót bỏ trốn.
Kỷ Mặc định thần nhìn kỹ, người này không ngờ lại là La Khắc Địch! La nhị thiếu gia! Không nhịn được, hai mắt liền trợn lên, hô: "Ta nói là La nhị thiếu gia, khí trời bây giờ không phải nóng tới vậy chứ?"
"Ai nha nha... Kỷ Mặc, tam ca! Tam cam..." La Khắc Địch lập tức phát hiện cứu tinh, vội vàng hô tam ca ngọt xớt: "Tam cam à tam ca, cho ta bộ y phục mặc trước đi..."
Kỷ Mặc lập tức sảng khoái từ đầu tới chân! Cái ghế tam ca này, rốt cuộc mình cũng ngồi lên được rồi!
Không chút nghĩ ngợi liền cởi áo khoác trên người ra, đang định đưa tới thì dừng lại, lúc này mới nhớ ra hỏi: "Đây là chuyện gì vậy?"
"Ôi giời ơi... Ngươi cứ đưa cho ta đi." La Khắc Địch một tay cướp lấy áo khoác, vội vàng khoác lên người mình, che từ trên xuống dưới, hai cánh tay ôm chặt lấy vạt áo, lúc này mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nhìn mọi người bốn phía, La Khắc Địch sợ run cả người, ầm ờ nói: "Hắc, trời, lạnh thật đấy,..."
Hắn là võ tông lục phẩm, trong thời tiết băng thiên tuyết địa thế này, cho dù có ở trần truồng nửa tháng cũng không cảm thấy lạnh, hiện giờ nói như vậy, càng khiến mọi người đồng loạt ngã lăn ra đất.
"Đúng, lạnh thật đấy! Lạnh đến nỗi La nhị thiếu gia cởi hết ra!" Đổng Vô Thương cười ha ha.
"Đổng Vô Thương!" La Khắc Địch phẫn nộ quát: "Ngươi phải chịu trách nhiệm!"
"Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!" Đổng Vô Thương cười lớn, chắp tay, nói: "Các vị, xem ra chung thân đại sự của Đổng Vô Thương ta đã được giải quyết rồi, La nhị thiếu gia muốn gả cho ta..."
"Ha ha ha..."
Kỷ Mặc cười một hồi, mới nhớ ra việc vui của mình, vội vàng ngừng cười, nghiêm túc ho khan: "Khụ khụ! Khụ khụ khụ... Các vị!"
Mọi người ngừng cười đùa, nhìn hắn.
"Nhị ca ở trên, xin nhận tam đệ một lạy!" Kỷ Mặc cung kính đi tới trước mặt Cố Độc Hành, thành thành thật thật thi lễ một cái.
Cố Độc Hành ngạc nhiên, không tự chủ được nói: "Tam đệ hãy đứng lên..." Nói rồi vươn tay, đỡ Kỷ Mặc lên.
"Đến phiên các ngươi!" Sau khi thi lễ xong, Kỷ Mặc căn bản không đợi Cố Độc Hành khách sáo, liền vội vàng xoay người lại, bộ dạng tiểu nhân đắc chí đầy mặt, dương dương đắc ý nói: "Còn không may bái kiến bản tam ca?"
Tiếng cười của Đổng Vô Thương đột nghiên ngưng bặt, trong mắt như phún ra lửa.
'Đổng Vô Thương, thế nào? không phục hả?" Kỷ Mặc hếch lỗ mũi lên trận trời hỏi: "Ngươi nhanh hay ta nhanh? Chẳng lẽ ta lại gọi ngươi là tam ca?"
Đổng Vô Thương thở hồng hộc, hai mắt trợn trừng.
"Thế nào? Ngươi định phản bội lời hứa của ngươi? Ngươi định vứt bỏ vinh quang của ngươi? Ngươi định..." Kỷ Mặc hừ hừ hai tiếng, đắc ý vô cùng.
"Tam..." Đổng Vô Thương nhắm hai mắt lại.
"Tam cái gì? Ta nghe không rõ..." Kỷ Mặc dựng lỗ ta lên, dùng ngón tay ngoáy ngoáy.
"Tam ca..." Đổng Vô Thương bi phẫn, ủy khuất giống như thiếu phụ bị người ta cường bạo lại còn bị lão công bắt được.
"À..." Kỷ Mặc kéo dài giọng, giống như thể hiện phổi mình to. Cảm giác thỏa mãn trong lòng quả thực điên cuồng tăng lên, chỉ trong chốc lát đã đột phá tới một độ cao mới.
"Còn hai người các ngươi nữa?" Kỷ Mặc hếch mũi lên: "Đến phiên các ngươi, mau lên!"
"Tam... ca..." La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông giống như con vịt bị người ta bịt mũi, không tình nguyện kêu lên.
"Ngoan! Cạc cạc..." Kỷ Mặc đắc chí, tỏ vẻ chân thành như thật: "Ba vị tiểu đệ, các ngươi phải cố gắng thật nhiều. Oa ha ha, vạn nhất tới thời hạn mà không đột phá thì bản tam ca cuãng chẳng giúp được các ngươi đâu. Nên biết, không khổ sao có thể thành tài, kiếm không mài sao có thể bén..."
Ba người Đổng Vô Thương nghiến răng ken két, nhìn tên tam ca đang dương dương đắc ý trước mắt, thật chỉ muốn nhét ngay cái tất thối vào mõm.
"Tam ca... khụ khụ..." Đổng Vô Thương mặt đen như đít nồi: "Khi tu luyện, tiểu đệ có mấy chỗ khó hiểu, muốn nghiệm chứng với tam ca..."
Kỷ Mặc lập tức cứng lại: "Ngươi có thể nghiệm chứng với nhị ca..."
"Ta từng nghiệm chứng với nhị ca rồi." Đổng Vô Thương bóp bóp hai tay, khớp xương kêu răng rắc: "Ngài là tam ca, tiểu đệ đương nhiên phải tìm ngài nghiệm chứng, nghiệm chứng, thỉnh giáo thỉnh giáo!"
Hai tròng mắt Kỷ Mặc đảo loạn, đồng thời không ngừng lui về phía sau. Nhưng Đổng Vô Thương đã hét lớn một tiếng, bao nhiêu uất ức vừa chịu, đều phát tiết trong trận luận bàn này...