Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 212

Chương 212: Ta không quan tâm!

Ta, hỏi, ngươi, tên, là, gì!" thanh y nhân gằn từng chữ một, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Sáu chữ, không ngờ lại giống như tám tiếng sấm sét nổ bên tai Sở Dương! Đột nhiên gậy ra một cảm giác chấn động mãnh liệt, tựa hồ toàn bộ thiên địa vào giờ khắc này đột nhiên sụp xuống!

"Ngươi để ý tới tên ta nhỉ?" Sở Dương cố nén cảm giác khó chịu do chấn động mãnh liệt tạo ra, đột nhiên dâng lên cảm giác muốn đối nghịch mãnh liệt: Ngươi là ai chứ? Ngươi tính là thứ gì? Ngươi hỏi tên ta thì ta phri nói cho ngươi biết?"

"Nói." Thanh âm thanh y nhân thoáng dịu xuống, tựa hồ ý thức được chấn động thanh âm vừa rồi đã tạo thành thương tổn cho Sở Dương.

"Dựa vào cái gì? Ngươi muốn biết là ta phải nói?" Sở Dương cười lạnh nói. Không ngờ lại có một loại cảm giác tức giận. Loại cảm giác này, hắn đã không có từ rất lâu rồi.

"Ngươi không nói, ta giết bọn hắn." thanh y nhân bình tĩnh nói. chỉ một ngón tay về phía đám người Cố Độc Hành đang liều mạng chạy về phía này.

Người đầu tiên vì huynh đệ mà tiến lên phía trước, tuyệt đối là người trọng tình tọng nghĩa.

"Được! Ta nói!" Sở Dương lập tức khuất phục. Một chiêu này của thanh y nhân, quả thực đánh trúng vào tử huyệt của hắn!

"Ta tên là Sở Dương!" Sở Dương khó chịu nói: "Ngươi định tìm vợ cho ta đấy à?"

"Hừ hừ..." Trong mắt thanh y nhân lộ ra ý cười, nói: "Sở Dương... tìm vợ cho ngươi... có gì khó?"

Đột một tay vươn ra, lòng bàn tay phát ra hấp lực mãnh liệt, không ngờ hút luôn thân thể Sở Dương tới. Sở Dương chỉ cảm thấy cả người giống như bị một vạn sợi dây thừng trói thành bánh tét, muốn động đậy cũng không thể động đậy nổi, giận dữ nói: "Ngươi làm gì?"

"Làm gì?" Thanh y nhân cười cười, đột nhiên túm lấy chân hắn, dốc ngược Sở Dương lên, lắc lắc vài cái. Tất cả những thứ trên người Sở Dương lập tức rơi rào rào đầy đất.

"Chậc chậc... Thằng nhãi chết bầm này, đồ trên người đúng là không ít ha."

Thanh y nhân nhìn đống đồ trên mặt đất, đột nhiên nhíu mày, nói: "Mẹ nó, sao lại toàn thứ âm độc thế này?"

Sở Dương bị dốc ngược, thân hình lắc lắc lư lư, không nhịn được nữa nói: "Móa! Thực lực của ta không đủ, không âm độc chẳng lẽ chờ bị chơi chết à?"

Thanh y nhân nghiêng nghiêng đầu nghĩ ngợi, không ngờ lại đồng tình nói: "Nói vậy cũng có lý."

Nói xong liền dùng chân gẩy gẩy đóng đồ rơi trên mặt đất của Sở Dương, đột nhiên sắc mặt càng lúc càng khó coi, thì thào lẩm bẩm: "Làm sao lại không có?"

Đột nhiên xoẹt xoẹt mấy tiếng, lột sạch y phục trên người Sở Dương xuống. Sở lão đại lập tức nhận được đãi ngộ giống như La Khắc Địch, từ trên xuống dưới trần như nhộng.

Thanh y nhân không ngờ còn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào thứ dưới háng Sở lão đại, chẹp miệng liên hồi: "Thật không nhỏ nha. Xem bộ dạng chắc dễ phát giống lắm đây... Bất quá, làm sao lại không có nhỉ?"

Sở Dương gần như hộc máu.

"Vô liêm sỉ! Mau thả ta xuống! Ta ta ta... ta muốn giết ngươi!" Sở Dương chỉ cảm thấy máu xộc xuống đầu, nhất thời nổi giận.

Bụp một tiếng, Sở ngự tọa trần chuồng bị ném vào trong đống tuyết, bất chấp phong độ, vội vàng luống cuống mặc quần áo vào. Thanh y nhân nhìn vậy nhưng cũng không hề quấy rầy, chỉ lấy tay gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bã mê man, không ngừng thì thào lẩm bẩm: "Giống như đúc... nhưng vì sao lại không có?"

"Thằng nhãi chết bầm, phụ thân ngươi là ai?" Ngươi áo xanh suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

"Phụ thân ta? Sớm chết rồi." Sở Dương tức giận nói. Thanh y nhân vừa hỏi một câu này, Sở Dương lập tức ý thức được, chỉ sợ người này đang tìm mảnh Tử Tinh ngọc tủy đại biểu cho thân phận của mình!

Khối Tử Tinh ngọc tủy kia Sở Dương đã sớm nhờ kiếm hồn thu vào trong không gian của Cửu Kiếp kiếm rồi. Người trước mắt này hiện giờ còn chưa phân địch bạn, làm sao có thể dễ dàng lấy ra được?

"Càn rỡ!" thanh y nhân giận dữ gầm lên, tát đốp một cái lên mặt Sở Dương, hầm hầm nói: "Đây là thái độ của ngươi đối với cha mình sao?"

"Vương Bát Đản! Dừng tay!" Ngoài đó mấy trượng nhất tề truyền tới tiếng gầm giận dữ. Đám người Cố Độc Hành tóc tai bù xù chạy tới, chỉ thấy thanh y nhân đánh Sở Dương, lập tức trong mắt phún lửa, phẫn nộ quát tháo.

Sắc mặt thanh y nhân liền trầm xuống quát: "Ngậm miệng các ngươi vào! Sau đó ngoan ngoãn cút ra ngoài ba mươi trượng! Nếu phát ra một tiếng động... ta sẽ bóp nát xương hắn!"

Mấy người Cố Độc Hành tức tới hộc máu, nhưng Sở Dương đang ở trong tay người ta, không thể làm gì được, chỉ có thể căm hận trừng mắt nhìn người này một cái, đứng nguyên bất động tại chỗ.

"Hắc hắc..." Sở Dương chạm rãi nhấc tay lau đi máu trên khóe miệng, nở một nụ cười lạnh như băng, nói: "Ngươi khẩn trương cái gì? Ta thích nói thế nào... người quản được sao?"

Thanh y nhân tức giận tới thở hồng hộc, hung hăng nhìn hắn. Sở Dương cũng không chút yếu thế trừng mắt nhìn lại.

Một lát sau, ánh mắt thanh y nhân dần dần trở nên bình tĩnh, chán nản nói: "Được rồi, ta không đấu khí với ngươi! Ta hỏi ngươi, ngươi đã từng nhìn thấy một khối ngọc bội lớn từng này, hình dáng cũng giống thế này, toàn bộ đều là tử tinh?"

Nói xong, hắn liền dùng tay vẽ lên đống tuyết một hình chiếc ngọc bội.

"Chưa từng thấy qua. Đây là cái gì?" Sở Dương thần sắc bất động, ánh mắt bất động, thản nhiên nói.

Thứ thanh y nhân này vừa vẽ ra, đúng là hình dạng của Tử Tinh ngọc tủy của mình.

"Chưa từng thấy qua..." Ánh mắt thanh y nhân đột nhiên trở nên thê lương, mê man lẩm bẩm: "Làm sao lại chưa từng thấy qua..."

"Phụ thân ngươi là ai? Mẫu thân ngươi tên là gì? Tổ phụ ngươi tên là gì? Ngươi là người gia tộc nào? Nguyên quán ở đâu?" Trong mắt thanh y nhân lóe lên một tia hi vọng, liên tục hỏi mấy câu liền.

"Phụ thân ta tên Sở Đại Tráng, thợ săn. Mẫu thân họ Dương, cho nên ta gọi là Sở Dương. Tổ phụ ta tên Sở Anh Tuấn, cho nên ta nhìn rất anh tuấn. Quê ta, Thiết Vân quốc Đại Thanh châu Mạo Nhi sơn Y Ba hồ thôn Kháo SƠn. Ta không có gia tộc, xuất thân hộ săn bắn." Ánh mắt Sở Dương không chớp lấy một cái, lưu loát kể ra quê quán của mình. Nhìn bộ dáng lưu loát của hắn, có lẽ có bắt hắn kể ra toàn bộ gia phả cũng chẳng có gì khó.

"Sở Đại Tráng... Sở Anh Tuấn. Sơ Dương...Vân quốc Đại Thanh châu Mạo Nhi sơn Y Ba hồ thôn Kháo SƠn..." Trên mặt thanh y nhân mang theo nghi hoặc nồng đậm, cẩn thận nhìn mặt Sở Dương, lẩm bẩm: "không thể nào, không thể nào..."

"Ồ? Chẳng lẽ... ta lớn lên rất giống người ngươi quen?"

Sở Dương thản nhiên hỏi.

"Thực sự rất giống!" Thanh y nhân tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, khẽ thở dài một tiếng, nhíu mày nói: "Tại sao lại giống như vậy?"

"Ồ? Ngươi đó có quan hệ rất sâu với ngươi?" Sở Dương cười cười.

"Đúng là sâu!"thanh y nhân chán nản nói: "Cũng cùng họ... Mẹ nó!"

Nhìn ra được, thanh y nhân hiện giờ đã có chút thất vọng, hơn nữa không muốn nói chuyện.

Nhưng hắn không muốn nói chuyện, cũng không có nghĩa là Sở Dương không muốn nói chuyện. Vấn đề này đối với Sở Dương cực kỳ trọng yếu! Hắn há có thể không hỏi?

Sở Dương mẫn cảm nhận ra, ngươi này nhất định có quan hệ rất lớn tới thân thế của mình. nhưng hiệngiờ Sở Dương lại không dám nói ra.

Thân thế ình tuyệt đối không đơn giản, điểm này tuyệt không thể nghi ngờ. Ngươi này là cừu nhân? Hay là người nhà? Chỉ bằng vào một hai câu, Sở Dương làm sao dám tin hắn?

Hơn nữa trong lòng Sở Dương không hiểu sao lại có một cảm xúc kỳ quái, loại cảm xúc này tựa như e sợ vậy.

Rốt cuộc là ta bị chủ động vứt bỏ, hay là bị động vứt bỏ đây? Đây rốt cuộc là dạng gia tộc thế nào?

Không thể nghi ngờ, nếu đáp án là chủ động vứt bỏ... thì cả đời này, Sở Dương sẽ không bao giờ quay lại gia tộc này! Trả thù? Sở Dương tự hỏi, mình cũng không có máu lạnh đến mức đi trả thì cha mẹ thân sinh, nhưng cũng không để bọn họ tìm được, cũng sẽ không thừa nhận thân phận của mình, đây là khẳng định!

Trước khi việc này được xác định, Sở Dương nhất định không thể để lộ thân phận của mình.

Hắn lo lắng rất nhiều.

Sở Dương đã sống hai kiếp, sớm không còn loại tâm tính cô nhi vừa thấy người nhà liền bắt đầu khóc rống lên, nước mắt nước mũi dàn giụa nữa rồi. Ta là ta, nhưng các ngươi không quan tâm tới ta, vứt bỏ ta, ta vẫn là ta!

Ta có thể tự mình trưởng thành, ta có thể tự mình thành tài! Ta vẫn có thể đoạt được thứ ta muốn!

Nhưng những điều này lại không thể che giấu nỗi đau trong lòng Sở Dương.

Đang suy nghĩ thì cả người đột nhiên cứng ngắc, lại bị người áo xánh chụp tới, xoẹt xoẹt vài tiếng, quần áo cả người lại biến mất sạch sẽ... thanh y nhân trừng mắt, nhìn thật tỉ mỉ toàn thân hắn một lượt từ đầu xuống chân.

Sở Dương hiện giờ ngay cả tâm tình chửi mắng cũng không có nữa rồi...

Thực lực thua xa người, mắng có hữu dụng gì?

"Không có bớp... Mẹ nó, như thế nào lại sạch sẽ như vậy?" Thanh y nhân không ngờ lại mắng một tiếng. Tiếp đó Sở Dương cũng khôi phục cảm giác tự do, dứt khoát không mặc quần áo cho rồi, cứ trần như nhộng ngồi trên đống tuyết, tư thế thực hào phóng đối diện với tên gia hỏa kia.

"Mặc quần áo vào!" Sắc mặt thanh y nhân biến thành màu đen.

"Thôi quên đi, vạn nhất ngài muốn nhìn phát nữa, ta lại phải cởi." Sở Dương tự nhiên phóng khoáng nói: "Không có việc gì, ta không ngại đâu. Đứng nói ngươi là nam, cho dù ngươi là nữ, ta cũng không ngại."

Thanh y nhân nghẹn họng trân trối mà nhìn, bất lực quay đầu đi, nhổ một ngụm nước miếng, gân xanh trên mặt càng lúc càng dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, ngươi nên thấy may mắn khi không phải là ngươi! Nếu ngươi là... chỉ cần ngươi há mồm, lão tử sẽ đá ngươi tám trăm trượng!"

"Cảm ơn nhiều." Sở Dương bắt đầu chậm rãi mặc quần áo, lần lượt từng cái từng cái một, cười ha ha nói: "Nhìn thấy của ta, có phải ngươi rất tự ti không?"

"Tự ti?" Thanh y nhân khó hiểu hỏi.

"Rất lớn đó?" Sở Dương kiêu ngạo ưỡn hông, lắc lắc.

"Cút!" thanh y nhân lập tức giận sôi lên, nói: "Tiểu tử, chớ tưởng bộ dạng ngươi giống... giống ta là ta không dám giết ngươi!"

Sở Dương lạnh lùng nói: "Ta đâu có trông cậy ngươi cái gì. Bất kể thế nào đều là một ý niệm của ngươi..." Sở Dương ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Ngươi thích sao thì làm thế đó! đó là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì tới ta!"

"Nếu ta muốn giết ngươi?"

"Đó... cũng là chuyện của ngươi!" Sở Dương nhàn nhạt trả lời, trong thanh âm không có chút... cảm tình.

"Có gan lắm!" Thanh y nhân trầm mặc, thần thái trở lên buồn bã, lẳng lặng xuất thần nhìn không trung. Sau một hồi lâu mới thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Còn phải tìm tới khi nào..."

Đột nhiên nói với Sở Dương: " Tiểu tử, hôm nay gặp mặt, cũng coi như có duyên. Ta đánh ngươi một cái tát, ngươi cũng mắng ta một câu. Ta phải đi dây..."

Sở Dương bình tĩnh gật đầu, nói: "Không tiễn..."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3