Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 242

Chương 242: Đổng Vô Thương trở về

Đối với chuyến đi Đại Triệu lần này của Sở Dương, Thiết Bổ Thiên rõ ràng cảm thấy lo lắng trùng trùng. Ngay cả khi Sở Dương cho hắn uống Snh Cơ tuyền thủy, cũng chẳng buồn để ý, uống một hơi hết sạch, nhiều lần muốn nói lại thôi, chắp tay sau lưng đi đi đi lại trong cung điện, vẻ mặt trầm ngâm.

"Trong vòng bảy ngày có thể lên đường không?" Khi Sở Dương hỏi tới khi nào để gia quyến Đường Tâm Thánh khởi hành, Thiết Bổ Thiên nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu không phái người tới đón, chẳng lẽ chúng ta phải đưa đi sao? Lại nói thiên địa đóng băng... nếu cứ chờ tới xuân về hoa nở rồi nói..."

Sở Dương nhíu mày, cảm thấy Thiết Bổ Thiên có chút hành động theo cảm tính: Dường như hắn không phải không muốn thả gia quyến Đường Tâm Thánh, mà là không muốn để Sở Dương rời đi!

"Uk, không sao cả, dù sao ta cũng không theo chân bọn họ cùng đi." Sở Dương nói.

"Vậy khi nào ngươi đi?"

"Thời cơ thích hợp, ta sẽ chủ động rời đi." Sở Dương cười cười.

Đối với câu trả lời của Sở Dương, Thiết Bổ Thiên chỉ thở dài một tiếng.

Thấy không còn việc gì nữa, Sở Dương cáo từ. Khi hắn bước đến cửa, Thiết Bổ Thiên phía sau đột nhiên kêu lên: "Sở ngự tọa! Sở Dương!"

Sở Dương quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Thiết Bổ Thiên: "Bệ hạ có chuyện gì sao?"

Thiết Bổ Thiên khẽ mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, xoay người đi chỗ khác, thản nhiên nói: "Nếu Sở ngự tọa muốn xuất phát tới Đại Triệu, thì... trước khi xuất phát, ngự tọa hãy nói với trẫm một tiếng."

Sở Dương đáp ứng: "Được." Xoay người mà đi, thầm nghĩ ngươi nói chẳng phải thừa thãi sao? Khi ta đi, há chẳng phải nói cho ngươi biết?

Lại qua ba ngày, Đổng Vô Thương rốt cuộc cũng hưng phấn trở về. Cũng không biết con hàng này dùng tới thủ đoạn gì, không ngờ lại kéo tới nửa xe mặc cương!

Đơn giản là Sở Dương nói với hắn: "Tốt là nhiều một chút, nếu không chế chẳng ra..."

Kết quả, nhìn nửa xe ngựa này, huynh đệ năm người thật sự hết chỗ nói nổi. Dựa vào trọng lượng của mặc cương, nửa xe ngựa này ước chừng phải nặng hơn một vạn cân!

Tám thớt tuấn mã kéo xe mệt tới lè cả lưỡi, cả người đổ mồ hôi, nóng hôi hổi, đứng giữa mùa đông băng giá mà chẳng khác nào tám cái lồng hấp trước cửa Thiên Binh các.

Trên mặt đường, hằn hai vết bánh xe thật sâu... Mặt đường Thiết Vân thành vốn rất tốt, mấy thứ này tuy nặng, nhưng cũng không thể tạo ra vết lún sâu như vậy, chỉ là hôm trước trời hạ đại tuyết, khiến cho trên mặt đường có một lớp tuyết xốp mà thôi...

"Khụ khụ, vì chuẩn bị mặc cương, cho nên tới chậm một chút." Đổng Vô Thương vuốt mồ hôi trên mặt, nhún vai.

"Thần tượng là đây!" La Khắc Địch Kỷ Nhuế Bất Thông không hẹn mà cùng trợn mắt há hốc miệng rú lên: "Nhiều mặc cương như vậy, ngươi lấy đâu ra thế? Thông đạo của Hạ Tam Thiên... Ngươi làm sao đưa qua?"

"Ta... trên đỉnh đầu ta..." Trên cái mặt đen đủi của Đổng Vô Thương không ngờ lại nhìn thấy một màu đỏ ửng hiếm thấy, lắp bắp: "Để từng khối lên đầu... đi ra... rồi lại đi vào, sau đó lại đi ra..."

Kỷ Mặc phệt luôn mông xuống đất, nghẹn trọng một hồi lâu, đột nhiên bật cười ha ha như điên: "Phục rồi... Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc ta lần đầu tiên tâm phục khẩu phục, bội phục sát đất một người đó... ha ha, đội lên đầu? Đi ra rồi lại đi vào? Đi vào rồi lại đi ra? Ôi giời ơi... Ngươi muốn chọc cười chết ta..."

La Khắc Địch vỗ vỗ cái mông của mình, kêu bôm bốp, cười sặc sụa: "Không hổ là tứ cá! Độ nguy hiểm quả thực đạt đỉnh rồi!"

Đây chính là động tác chiêu bài của La Khắc Địch, một khi hưng phấn sẽ vỗ mông kêu bôm bốp, hơn nữa còn vô cùng vang, vô cùng có tiết tấu.

Cố Độc Hành cũng nhịn cười không nổi, phì cười một tiếng, liên tục ho khan.

"Lão đại... Chỗ này... có đủ không?"Đổng Vô Thương xoa xoa tay, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Dương: "Không đủ, ta về lấy tiếp..."

"Đủ! Quá đủ rồi!" Sở Dương ho khan một tiếng: "Ta chỉ kỳ quái là... chỗ này... ngươi một mình đội tới sao?"

"Khụ khụ, bọn họ đưa ta tới cửa Thiết Vân thành, sau đó ta cho bọn họ trở về." Đổng Vô Thương ho khan một tiếng: "Ta biết ý tứ lão đại, chỗ chúng ta, có thể không cho gia tộc biết thì không cho bọn họ biết. Tuy không giấu được những người của gia tộc, nhưng... chỉ cần chúng ta lộ tư thái không muốn để lộ, thì bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua..."

"Uk, làm không tệ!" Sở Dương khen một câu hiếm có.

"Lần này trở về, cùng lão gia tử nhà ta luận bàn một trận!" Đổng Vô Thương hưng phấn nói: "Khiến cho lão gia tử nhà ta chấn động, hắc hắc, để cho ta đánh lén, thiếu chút nữa đắc thủ..."

"Lão gia tử nhà ngươi không đánh gãy chân ngươi?" Cố Độc Hành bĩu môi. Phụ thân Đổng Vô Thương nổi tiếng là nghiêm khắc!

"Không! Không! Làm sao lại thế được?" Đổng Vô Thương lắc đầu quầy quậy: "Lão nhân gia khích lệ ta còn không kịp... Lão đại, lúc nào ngươi bắt đầu?"

"Ngươi gấp cái gì?" Sở Dương trợn trắng mắt: "Ta có chạy đi đâu mà sợ? Hơn nữa, ngươi muốn hình dáng ra sao? Nặng thế nào? Hơn một vạn cân mặc cương... nếu thật sự dùng toàn bộ, ngươi nhấc được sao?"

"Càng nặng càng tốt!" Đổng Vô Thương nghiến răng nghiến lợi, nói: "Lão đại, nếu có thể, cứ đánh cho ta một cây đao năm trăm cân là được! Ta thấy như vậy là vừa!"

"Năm trăm cân!" Năm người cùng bất thốt kinh hô. Một thanh kiếm bình thường, nặng thì sáu bảy cân, kiếm đặc chế bất quá cũng chỉ hai ba mươi cân. Về phần thanh kiếm Sở Dương cho Kỷ Mặc thì hơi nặng một chút, cũng mới năm mươi cân thôi.

Đương nhiên, đây là kiếm, không phải đao. Nhưng mặc đao của gia tộc Đổng Vô Thương, bình thường cũng chỉ tám chín mươi cân mà thôi. Thậm chí ngay cả phụ thân Đổng Vô Thương, Đổng gia gia chủ, cũng chỉ dùng đao hai trăm cân!

Vậy mà con hàng này lại dám há mồm la ó năm trăm cân. Chẳng lẽ hắn muốn dùng đao đập chết người à?

"Luyện đao cũng là tu luyện!" Đổng Vô Thương nướng mày, một cỗ khí tức lạnh thấu xương đột nhiên phát ra, nói: "Khi cây đao năm trăm cân này trong tay ta nhẹ như không có gì thì đó chính là lúc đao đạo đại thành! Từ xưa tới nay, đao là bách binh chi vương, chưa một ai đạt tới thành tựu đỉnh phong! Thành tưu cao nhất, bất quá cũng chỉ là đao hoàng! Cũng có người nói, đây là số mệnh của đao! mà Đổng Vô Thương ta muốn khiêu chiến số mệnh đao dạo một lần! Xem xem thiên hạ binh phong, ai có thể xưng vương!"

"Được!" Sở Dương lớn tiếng nói: "Một khi đã vậy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"

"Đa tạ đại ca!" Đổng Vô Thương bước một chân lên phía trước, tay trái đặt trước ngực, tay phải giữ sau lưng, hướng về phía Sở Dương khom người một cái thật sâu: "Kính nhờ đại ca!"

Đây là lễ tiết tôn kính nhất của đao khách đối với người khác!

Thân thể Sở Dương khẽ động, đột nhiên đứng thẳng, giống như một thanh trường kiếm đột nhiên rời vỏ, ngân vang một tiếng, ôm quyền: "Không cần khách khí."

Kỷ Mặc cùng Cố Độc Hành kinh ngạc.

Cho tới nơi nay, bọn hắn vẫn không biết Sở Dương chủ tu cái gì. Hiện giờ mới biết được, thì ra trọng điểm của Sở Dương, là kiếm!

Sở Dương cũng không muốn nói ra. Hắn biết tính tình mấy vị huynh đệ này. Một khi xác định phương hướng của mình, dựa theo tính cách chấp nhất đã tốt càng muốn tốt hơn của bọn họ, sẽ dốc thúc mình luyện kiếm, một đám không thuận theo không chịu buông tha...

Nhưng hôm nay lại bị Đổng Vô Thương dùng lễ tiết cao nhất của đao đạo bức không thể không trả lễ! Hơn nữa còn phải lấy kiếm đạo hoàn lễ.

Nếu là người bình thường, Sở Dương có thể không để ý tới, nhưng Đổng Vô Thương lại là huynh đệ của mình!

Tôn trọng huynh đệ mình, chính là tôn trọng bản thân!

"Đa tạ đại ca." Đổng Vô Thương lấy trong lồng ngực ra một tấm da dê, nói: "Đây là kiểu dáng mà ta muốn!"

Mọi người cùng xúm lại xem, nhìn thanh đao vẽ trên đó, đều thầm gật đầu

Hình dáng đao của Đổng Vô Thương so với đao bình thường cũng không khác gì nhiều, nhưng lại chú trọng tới lăng lệ, chú trọng tới uy mãnh khí phách, hơn nữa còn theo đuổi lưu loát, tất cả những thứ trang trí, vớ vẩn đều bỏ hết!

Toàn bộ, chỉ là một thanh đao!

Thậm chí ngay cả phần che tay, cũng chỉ là hai miếng mặc cương hơi nhô ra mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://gacsach.com

Chỉ cần nhìn bức hình là có thể tưởng tượng được, nếu rèn ra được thanh đao này, nó sẽ bá đạo như thế nào!

"Được!" Sở Dương cẩn thận gấp tấm da dê lại, cất vào trong người: "Đem hết mặc cương vào trong phòng của ta."

Đổng Vô Thương mừng rỡ, nói: "Lão đại đúng là người tốt!" Không ngờ chẳng cần người khác hỗ trợ, tự mình mang từng khối từng khối mặc đao đi vào.

Lý do là: Ta muốn dùng lực lượng của bản thân, đó mới là đao của Đổng Vô Thương ta!

Lý do này rất bướng bỉnh, cũng rất ngang ngược, nhưng mọi người đều hiểu tâm tình của Đổng Vô Thương.

Thanh đao này, sẽ làm bạn với hắn cả đời!

Vào ban đêm, Sở Dương dùng Cửu Kiếp kiếm, hấp thụ hoàn toàn chỗ mặc cương này. Sau khi trải qua Cửu Kiếp kiếm hấp hụ, toàn bộ mặc cương ngưng tụ thành một khối tinh cương lớn.

Ước lượng một chút, Sở Dương thầm gật đầu, may mà ngươi mang tới nhiều như vậy, nếu không thì thật sự không đủ!

Hiện giờ, toàn bộ chỗ này nặng không tới ngàn cân. Sở Dương vung tay lên, thu chỗ mặc cương này vào trong Cửu Kiếp không gian.

Ngay sau đó, kiếm linh khống chế mũi kiếm, không ngừng xoay tròn khối tinh cương này, dựa theo yêu cầu của Đổng Vô Thương, thanh đao này rất nhanh đã thành hình!

Một thanh đao uy mãnh bá đạo mà lưu sướng! Cho dù đặt ở nơi nào cũng tràn đầy bá khí vương giả.

Nhìn thanh đao mới tạo ra, Sở Dương hài lòng gật đầu. So với yêu cầu của Đổng Vô Thương, thanh đao này dài hơn nửa tấc, hẹp hơn nửa phân, nặng khoảng năm trăm bảy mươi cân!

Thoạt nhìn chẳng khác nào một thanh đao bình thường, nhưng ai cũng không thể nghĩ tới, trọng lượng của thanh đao này đạt tới mức khủng bố như vậy!

Sở Dương thưởng thức một hồi, cuối cùng mới thu đao vào trong Cửu Kiếp không gian.

Bây giờ không thấy ra nữa. Thế nào cũng phải đợi vài ngày nữa. Về phần đặt tên cho đao... thì là chuyện Đổng Vô Thương rồi. Nhưng có thể khẳng định một điều, có thanh đao này, tu vi của Đổng Vô Thương, so với kiếp trước lại càng thêm khủng bố!

Sáng sớm hôm sau, Đổng Vô Thương vội vàng chạy tới đập cửa Sở Dương: "Lão đại..."

Vừa bước vào cửa thì thất thanh kêu lên: "Ủa? mặc cương đâu rồi?"

"Sớm lấy đi rồi.. Chỗ này rèn thế quái nào được? Còn muốn không cho ta ngủ nữa à?" Sở Dương lim dim liếc mắt nói.

"Thật lợi hại!" Đổng Vô Thương sách sách xưng kỳ, gãi gãi đầu. Đêm kia, hắn uống Sinh Cơ tuyền thủy xong liền ngủ. Gần đây đúng là mệt mỏi quá rồi, có mệt hơn... Mà một vạn cân mặc cương biến mất, sao mình không nghe thấy chút động tĩnh nào nhỉ..

Chuyện này, chỉ có thể nói là.. thần kỳ!

"Đổng Vô Thương, ta hỏi ngươi một chuyện." Thần sắc Sở Dương đột nhiên trở nên ngưng trọng: "Lần này ngươi trở về, có nghe chuyện gì phát sinh ở Mạc thị gia tộc không?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3