Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 729
Chương 729: Kiếm Đế rung động
Ban đêm, một thân một mình Cố Độc Hành, lẳng lặng đứng ở trước trướng bồng, suốt một đêm, không nhúc nhích!
Tuyết rơi thật nhiều tung bay đầy trời, rất nhanh Cố Độc Hành liền biến thành một cái người tuyết.
Nhưng hắn giống như là tiến vào một loại cảnh giới kỳ dị.
Đối với tất cả những thứ quanh người, đều chẳng quan tâm.
Ở phía trước người hắn khoảng bảy tám trượng, Sở Dương lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không nói một lời, không nhúc nhích. Rất nhanh, cũng biến thành một cái người tuyết.
Ở phía sau hắn, trong trướng bồng. Dưới ánh nến chập chờn, một tay Mạc Thiên Cơ cầm lấy một quyển sách, lẳng lặng nhìn xem, thần thái an tĩnh mà thản nhiên.
Bọn người Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, Đàm Đàm, Tạ Đan Quỳnh, Ngạo Tà Vân ở những chỗ khác nhau trong trướng bồng, an tĩnh ngồi, ánh mắt giống như tĩnh mà không phải là tĩnh, đều đang tự dưỡng thần.
Nhưng, một cổ hơi thở vô hình, từ trong lều vải tràn ngập ra, mơ hồ cùng Sở Dương ở phía ngoài gắn bó thành một cái vòng lớn, đem Cố Độc Hành đang ngộ đạo bao phủ, bảo vệ ở bên trong.
Loại trạng thái này của Cố Độc Hành, phi thường khó có được; chính là một cửa ải trọng yếu trên con đường võ học.
Bằng mọi giá không thể bị quấy rầy!
Cho nên đám huynh đệ không hẹn mà cùng bảo vệ cho hắn.
Một đêm chưa ngủ!
Đồng dạng một đêm chưa ngủ, cũng không chỉ những người này.
Người của chín đại chủ tể gia tộc, hình như đã phát hiện ra một kiện bảo bối, đã từ các phương hướng, nhìn chăm chú về phía Cố Độc Hành, ngay cả chấp pháp giả, cũng lẳng lặng chờ đợi.
Bên phía Điền Bất Hối còn chưa có hành động gì, đã bị chấp pháp giả cảnh cáo: Trước khi Hoàng Tọa chiến đấu bắt đầu, bất cứ kẻ nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ!
Cảnh cáo này, rõ ràng cho thấy thiên vị Cố Độc Hành.
Điền Bất Hối tức giận muốn nổ tung!
Mắt thấy kẻ địch đang đột phá ngay trước mặt, thế nhưng mình lại không thể đi phá hư quấy rầy! Cái này còn gì là đạo lý? Chờ sau khi hắn đột phá chém giết chúng ta cho thoải mái sao?
Còn là chấp pháp giả không... Như thế không công bằng...
Nhưng rõ ràng là Điền Bất Hối hiểu lầm. Chấp pháp giả cũng không chỉ là thiên vị mà thôi.
Kiếm Đế a!
Cái này dù ở Thượng Tam Thiên cũng vô cùng hiếm có! Nhìn chung chín đại chủ tể gia tộc có Quân Cấp một đống lớn, Thánh Cấp một đống lớn; lấy kiếm xưng Đế xưng Quân, mới có mấy người?
Phải biết rằng, mỗi một nhà trong cửu đại gia tộc đều có lịch sử vạn năm! Chẳng lẽ không biết Kiếm Đế Kiếm Quân mạnh mẽ? Chẳng lẽ lại không gắng sức bồi dưỡng?
Nhưng hơn vạn năm trôi qua, tổng cộng đào tạo ra được mấy người?
Huống chi hiện tại xuất hiện ở chỗ này, dĩ nhiên là một vị Kiếm Đế chưa được hai mươi tuổi! Hơn nữa còn rõ ràng không phải là sơ cấp nhất phẩm!
Điều này mang cho mọi người rung động, quả thực không có gì sánh được!
Có thể tận mắt nhìn thấy quá trình đột phá của một vị Kiếm Đế, mặc kệ đối với ai, đều rất có lợi!
Dạ Thí Vũ cúi đầu than thở: "Tiểu tử này thoạt nhìn còn biến thái hơn so với đại ca của ta; lúc đại ca của ta đột phá Kiếm Đế nhất phẩm thì đã hai mươi hai, người nầy rõ ràng cũng chỉ có mười chín tuổi, chắc chắn chưa được hai mươi! Hơn nữa nhìn dạng như vậy, là muốn đột phá nhị phẩm hoặc là tam phẩm... Thật sự là quái vật."
Hắn nói mấy câu nói đó mặc dù thanh âm âm nhu, nhưng bởi vì hạ giọng nói lặng lẽ cũng không vang.
"Chớ có lên tiếng." Cao thủ hộ vệ của Dạ thị gia tộc ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
"Người ta hiểu mà"..." Dạ Thí Vũ liếc mắt một cái, vòng eo uốn éo.
Vị hộ vệ kia nhất thời xem thường, hối hận đến nỗi tự đánh vào mồm. Nhìn hộ vệ há mồm... Lập tức lại làm cho hắn cười lạc lạc..."
Những người khác của các đại thế gia cũng không nói một lời, lẳng lặng nhìn, sợ bỏ lỡ cái gì. Bao gồm chấp pháp giả, cũng là nhìn tập trung không rời.
Nhìn trong đống tuyết phía dưới, hai người một đứng một ngồi, cảm thụ được một ít khí tức, cũng là cảm xúc trong lòng mọi người.
Nếu ta đột phá…., có thể có người hộ pháp cho ta như thế hay không?
Ánh mắt Trần Phi Trần hơi lóe lên, nhìn nhóm người Sở Dương cùng Cố Độc Hành đã bị tuyết rơi thật nhiều bao trùm ở phía dưới, chậm rãi nói: "Trong đời ta, ghét nhất, chính là huynh đệ như vậy. Đối với người như vậy, kết bạn thì chỉ cần kết một người là được rồi, những người khác tự nhiên sẽ làm bạn với ngươi! Nhưng nếu làm kẻ thù, nếu muốn giết, thì phải giết chết toàn bộ! Lọt lưới một cái, đều là hậu hoạn vô cùng!"
"Người như vậy, ngươi giết một người, những người khác sẽ buông tha cho tất cả mục tiêu trước đó, dùng cả đời, coi báo thù là mục tiêu cuối cùng! Là đáng sợ nhất!"
Trần Phi Trần thản nhiên nói.
Một bên, một vị hộ vệ có chút than thở nói: "Đáng sợ không phải là người, mà là tình nghĩa."
"Tình nghĩa cái cục ***!" Trần Phi Trần tỏ ra khinh thường, nói: "Đây chính là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển!" Hắn dừng một chút, có chút kỳ quái vặn vẹo đầu, nói: "Tại sao ta lại có một loại dự cảm: tương lai, tất nhiên ta sẽ có cừu oán sống chết với những người này?"
Hai đại hộ vệ ngạc nhiên.
Tuyết rơi thật nhiều, càng lúc càng lớn.
Đêm đã khuya, canh hai!
Sở Dương cùng Cố Độc Hành, đã hoàn toàn biến thành hai người tuyết thật dày, ngay cả tóc tai quần áo, cũng không lộ ra chút nào.
Trong lòng Sở Dương đột nhiên cảm thấy, khẽ ngẩng đầu, tuyết đọng rơi xuống một trận, ánh mắt hắn nhìn một chút về phía Cố Độc Hành, rồi lại nhắm lại.
Mới vừa rồi, đột nhiên hắn cảm giác thấy, chỗ mà Cố Độc Hành đang đứng yên, đột nhiên mất đi hơi thở của Cố Độc Hành.
Giống như trong nháy mắt, Cố Độc Hành biến mất khỏi trời đất!
Nhưng mà nhìn lại, thì rõ ràng Cố Độc Hành vẫn lẳng lặng đứng đó. Nhắm mắt lại, vẫn cảm giác thấy nơi đó vẫn là một mảnh trống rỗng.
"Thiên Nhân Hợp Nhất!" Sắc mặt của chấp pháp giả râu bạc trắng trầm trọng, thận trọng cúi đầu nói một câu, giống như sợ làm bừng tỉnh Cố Độc Hành đang ở trong trạng thái này.
Mà trên thực tế, hắn cùng với Cố Độc Hành cách nhau gần ba trăm trượng!
Khoảng cách như vậy, nếu là người bình thường, cho dù là trời không có tuyết rơi, thì cũng không nhìn thấy gì.
Một lát sau, một cổ khí tức cô độc tịch mịch, đột nhiên tràn ngập ra.
Nhưng ở bên trong khí tức cô độc này, lại tựa như tràn ngập một chút vướng bận, một chút không muốn.
Tựa như là một người ở vị trí cao nhất, lại ở trong vô tận cô độc, thương xót không thôi nhìn sinh linh trong thế gian... Bởi vì nơi đó, có thứ hắn nhớ "
"Đây là có chuyện gì? Đây rõ ràng là mâu thuẫn!" Đôi mắt đẹp của Lăng Hàn Tuyết lộ ra thần sắc nghi hoặc.
"Nếu cô độc kiếm khách, nhưng lại có vướng bận! Làm sao còn có thể tiến vào loại cảnh giới cô độc này?”.
Đây là nghi ngờ chung của tất cả mọi người.
Khó hiểu thì đúng là khó hiểu, mọi người cũng đã hiểu. Tất cả mọi người đều kiến thức rộng rãi, làm sao có thể cảm giác không ra: Cho dù có vướng bận, nhưng cô độc kiếm khách, vẫn chính là cô độc điếm đhách!
Cho nên kiếm của Cố Độc Hành, vẫn là cô độc kiếm đế!
Đây cũng là ý nghĩa chính trong kiếm của vị kiếm đế này.
Tất cả mọi người nhắm mắt lại, cố gắng tìm hiểu thiên đạo chứa trong cô độc kiếm đế.
Cho dù không thể tìm hiểu, hiểu rõ một ít khí tức, cũng có thể suy ra.
Cô độc vướng bận ngang trời mà ra, lan tràn đến địa phương rất xa, đến thời điểm nhét đầy toàn bộ trời đất... Lại đột nhiên thu lại mạnh mẽ, biến mất vô ảnh vô tung!
"Đột phá?" Chấp pháp giả râu bạc trắng thản nhiên mở mắt, tiếc nuối thở dài: Không hề có thu hoạch!
"Không"... Không phải là đột phá! Vẫn đang tiếp tục đột phá. ”
Lập tức hắn đã bị những gì mình nhìn thấy, hù dọa một chút.
Lại một khoảng thời gian dài yên lặng. Cố Độc Hành lần nữa lâm vào trong cảnh giới Không Minh.
Sắc trời đã đến canh tư!
Đột nhiên một cổ huyền diệu cảm giác, lại tràn ngập ra vô biên vô hạn.
Mà lần này, từng cái cao thủ cố gắng hiểu rõ ý cảnh này, đều liên tục không ngừng rút thần niệm về, lòng vẫn còn sợ hãi, đồng thời trong lòng chấn động kinh hãi mãnh liệt!
Bởi vì thời điểm bọn họ vừa mới tiếp xúc đến cổ ý cảnh này, nhanh chóng cảm thấy quên lãng!
Đúng vậy, quên lãng! Tựa hồ tại bên trong ý cảnh đó, hết thảy những gì bản thân đã trải qua, cũng nhanh chóng biến mất trong trí nhớ!
Mà Cố Độc Hành đứng ở đó không nhúc nhích, giờ khắc này giống như là đang trôi đi, không có hết thảy, quên hết thảy!
Quên hôm nay, quên mảnh đất này, quên thế gian này!
Một cổ kiếm ý như muốn bị thế giới quên nó đi hoặc là nó quên đi thế giới, du đãng ở trên không trung chẳng có mục đích gì, bay tới chỗ nào, nơi đó chính là một mảnh kiếm khí quên mất!
"Điều này sao có thể!" Chấp pháp giả râu bạc trắng khiếp sợ đứng lên: "Một vị Kiếm Đế, làm sao có thể đồng thời tìm hiểu hai cổ kiếm ý hoàn toàn bất đồng?"
Không chỉ là hắn, những người khác cũng mở mắt, đồng thời khiếp sợ, không ít người đứng lên.
Nhưng bọn họ không biết, đây chính là kiếm ý do Cố Độc Hành lĩnh ngộ sau khi đánh một trận với Đồ Thiên Hào.
Vong Tình!
Vong Tình Đại Pháp!
Bây giờ Cố Độc Hành ở dưới loại tình huống mà hắn cũng không thể nắm giữ được ý cảnh ở bên trong, bày ra cổ tinh thần lực này, đã hoàn toàn có thể được gọi là, thứ mà kiếp trước Đồ Thiên Hào dùng cả đời nghiên cứu ra, Vong Tình Đại Pháp!
Nếu chờ đến lúc hắn có ý thức, có thể thoải mái phát ra loại ý cảnh này, thì đã có chút thành tựu.
Đột nhiên, thân thể Cố Độc Hành nhẹ nhàng run lên, ngay bên trong tuyết trắng bao trùm, một âm thanh nhẹ nhàng, thản nhiên mà phiền muộn cô độc, vô tận tiêu điều, mờ ảo tịch mịch truyền ra.
"Một kiếm ngang trời... Hướng điên phong"...
"Sinh chết thắng bại... Quay đầu không...
"Thiên nhai nơi nào.. Tri âm thưởng...
"Lúc muốn quay đầu …..Đã vong tình...
Ánh mắt chấp pháp giả râu bạc trắng phóng ra ánh sáng, bàn tay có chút khẽ run rẩy, râu bạc trắng không ngừng phất phơ, rung động, nghe bài thơ này, hoặc là, đây là một kiếm quyết...Tựa như cảm thấy được tâm cảnh của Cố Độc Hành!
Làm một thế hệ Thánh Cấp cao thủ, hắn là người duy nhất ở đây có tư cách thuyết minh bốn câu kiếm quyết này của Cố Độc Hành. Nhưng sau khi thuyết minh, lại càng làm cho vị Thánh Cấp cao thủ này cảm thấy uể oải.
Một kiếm ngang trời hướng điên phong, thân là kiếm đế, trừ bỏ kiếm ở ngoài, không có vật khác. Kiếm đế, vốn là cô độc như thế! Một câu này, nghe hào hùng muôn dạng, nhưng trên thực tế, lại là tâm tình của cô độc kiếm khách.
Nhưng câu tiếp theo, lại rõ ràng từ cảnh giới cô độc, tiến vào một loại cảnh giới giống như nước chảy mây trôi không câu chấp và buồn bã.
Mặc kệ cố gắng như thế nào, thắng bại sinh tử, chớp mắt thành không.
Cái này lại mâu thuẫn cùng một câu trên, nếu tất cả thành không, như vậy, lại cố gắng làm cái gì? Cho nên liền biến thành thăm dò nhân sinh, hơn nữa là tiêu cực.
Thiên nhai nơi nào tri âm thưởng... Một câu này lại rõ ràng có biến hóa, tâm tình, bên trong ở ba câu, thậm chí đã thay đổi bảy tám lần, tâm cảnh phức tạp như thế, tu luyện như thế nào mới thành kiếm đế?
Một câu này là buồn bã, cô độc, tiêu điều, nhưng trên thực tế, cẩn thận phân biệt là có thể thấy được, điều này thật sự là có chút ngạo nghễ.Hơn nữa, nơi nào tri âm thưởng, cũng không phải là không có tri âm thưởng!
Lúc muốn quay đầu đã Vong Tình... Một câu này, cũng đã đi vào Vong Tình cảnh giới một cách toàn diện!
Nhưng lại là 'Muốn quay đầu,... Vì sao lại thế, vì sao lại muốn quay đầu? Cho nên, mặc dù đã Vong Tình, nhưng vẫn là ta. Nhớ thương như cũ là nhớ thương!
Đây là một vòng tròn, từ mở đầu chính là khởi điểm, vòng một vòng, sau lại trở về khởi điểm.
Nhưng khởi điểm này, cùng lúc mở đầu, đã khác nhau!
Đã siêu thoát.
Chấp pháp giả râu bạc trắng buồn nản là vì: bản thân hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng hoàn toàn không cách nào tu luyện!
Bởi vì dạng cảnh giới này, chỉ thuộc về Cố Độc Hành!