Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo - Chương 07

Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo
Chương 7
gacsach.com

20.

Cửa hàng thú nuôi.

Thanh niên tóc đuôi ngựa xoa tay, ân cần hỏi han nam thần mặc sơ mi trắng đang đứng trước mặt:

– Chào anh, xin hỏi anh cần gì?

Nam thần:

– Có thức ăn cho mèo vị người không?

Ông chủ tóc đuôi ngựa:

– Thức ăn cho mèo vị này...

Nam thần hơi thất vọng:

– Không có sao?

Ông chủ tóc đuôi ngựa:

– Ha ha, anh tới chỗ chúng tôi là đúng rồi đấy! Thức ăn cho mèo loại này đảm bảo là những nơi khác không có, nhưng mà chỗ chúng tôi thì cái gì cũng có! Vị người à? Không thành vấn đề! Anh muốn vị nào? Người da trắng? Người da đen? Người da vàng? Người ngoài hành tinh?

Nam thần:

– Như tôi.

Ông chủ tóc đuôi ngựa nâng tay nam thần lên, ngửi một cái:

– Là vị trai đẹp lạnh lùng! Không thành vấn đề! Nhưng đây là thức ăn nhập khẩu, giá cả có hơi...

Nam thần:

– Bao nhiêu?

Ông chủ:

– Năm trăm(1) một kilogam.

Nam thần:

– Được, tôi lấy vị trai đẹp lạnh lùng.

Ông chủ:

– Tôi cần gọi điện thoại đặt hàng, dù sau đây cũng là hàng nhập khẩu, bán rất chạy, mà vị trai đẹp lạnh lùng lại càng bán chạy hơn, chiều nay anh tới lấy nhé.

Nam thần:

– Được.

Ông chủ:

– Tôi họ Mạnh, anh có thể gọi tôi là ông chủ Mạnh.

Nam thần:

– Ông chủ Mạnh.

Mạnh An Nho:

–...

Nam thần thanh toán tiền đặt cọc rồi định rời đi.

Mạnh An Nho:

– A! Chờ chút đã!

Anh vừa xoa xoa tay vừa nói:

– Để đảm bảo sẽ có được vị vừa ý với mèo nhà anh, có thể chúng tôi cần quần áo của anh.

Nam thần hơi nghi hoặc nhưng vẫn cởi áo sơ mi ra, đưa cho Mạnh An Nho.

Chuông gió ngoài cửa tiệm kêu lên vài tiếng, hai cô bé học sinh cấp hai đi vào, hình như đang nhìn thức ăn cho chó.

Mạnh An Nho:

– À, sát người một chút thì hiệu quả sẽ rất tốt.

Nam thần cúi đầu, nửa người trên chỉ còn sót lại một cái áo ba lỗ trắng, anh quyết đoán cởi luôn.

Chuông gió ngoài cửa tiệm vang lên liên tục, chẳng mấy chốc, trong tiệm toàn là nữ sinh cấp hai đang xem thức ăn cho chó.

Nam thần mặc lại áo sơ mi, đẩy cửa đi ra khỏi cửa hàng thú nuôi, bỗng anh khựng lại bên ngoài.

Mạnh An Nho đứng sau quầy, căng thẳng nuốt nước bọt.

Nam thần:

– Hắt xì!

Mạnh An Nho thấy nam thần đã lái ô tô đi khỏi:

– Phù... Làm mình sợ hết hồn.

21. Nhật kí của nam thần.

Cho Tiểu Hoa ăn thức ăn mèo đặt riêng hình như không có hiệu quả rõ ràng, lần nào trong bát cũng còn thừa lại không ít. Gọi điện thoại cho cửa hàng thú cưng, ông chủ Mạnh khẳng định loại thức ăn đặt riêng này tốt hơn so với thức ăn thường rồi dặn mình lần sau đếm cẩn thận hơn một chút, số dư còn lại chắc chắn sẽ ít hơn so với thức ăn thường.

22. Nhật kí của nam thần.

Trưa: Thức ăn mèo thông thường: 500 viên. Còn thừa 112 viên.

Tối: Thức ăn mèo thông thường: 500 viên. Còn thừa 92 viên.

23. Nhật kí của nam thần.

Trưa: Thức ăn mèo đặt riêng: 500 viên. Còn thừa 102 viên.

Tối: Thức ăn mèo đặt riêng: 500 viên. Còn thừa 82 viên.

Vậy là không phải vấn đề thức ăn.

Tiểu Hoa gầy rồi...

24.

Bệnh viện.

Bác sĩ Tư Đồ:

– Cách để điều trị tận gốc thể chất dễ bị dị ứng à? Cái này phải tiến hành trị liệu xóa bỏ mẫn cảm nhưng cũng không đảm bảo 100% thành công, hơn nữa còn tốn tiền, tốn công sức, trừ phi có lí do bất khả kháng, nếu không tôi sẽ không đề nghị trị liệu. Đa số những người bị dị ứng chỉ cần tránh xa nguyên nhân gây dị ứng là được. Nếu dị ứng hải sản thì không ăn hải sản, dị ứng chó mèo thì không nuôi, tuy cuộc sống sẽ bớt đi chút niềm vui nhưng chắc chắn là sẽ không gặp phải tiếc nuối lớn lao gì, dù sao thì dị ứng thường chỉ là một vài điều nho nhỏ không thể làm mà thôi.

Nam thần:

–...

25.

Nam thần:

– Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, ăn cơm nào.

Mèo đen vui sướng đi từ sân vào:

– Meo meo miao!

Cảm ơn chủ nhân!

Mèo hoa phờ phạc chui ra từ sau chậu hoa, đi vào phòng khách, đột nhiên giật mình:

–?!

Nam thần ngồi xổm xuống, đặt bát ăn trước mặt mèo hoa:

– Hôm nay phải ăn nhiều một chút nhé.

Mèo hoa kích động ôm lấy tay nam thần:

– Muaa muaa muaa!

Liếm liếm liếm.

– Muaa muaa muaa

Trong góc phòng khách, găng tay và khẩu trang nằm lẳng lặng trong thùng rác.

26. Nhật kí của nam thần.

Với tao mà nói, đây chỉ là việc nhỏ, chẳng đáng kể gì, thế nhưng với mày mà nói, đây là một việc rất lớn.

27.

Nam phụ:

– Nam thần, cậu ở nhà không? Cửa không khóa, tôi tự vào nhé!

Nam phụ tìm một lúc rồi đi vào bếp.

– Ối mẹ ôi! Đây là cái gì?

Trên bàn bếp chất đầy thi thể động vật đang máu chảy đầm đìa, mèo hoa ngồi trên đó phân loại, khi nó quay đầu lại thì lộ ra một cái miệng đầy máu và lông chim.

Nam phụ lao ra khỏi phòng bếp, đóng cửa lại, run run gọi điện thoại:

– Nghe đi! Nghe đi! Mẹ tôi ơi, nhà bạn tôi nuôi quái vật!

Quái vật lúc lắc đuôi, tiếp tục vặt lông chim:

– Hắt xì!

Nam phụ đang quay lưng về phía cửa, hít sâu:

– Được rồi, mình thử nhìn thêm một lần xem.

Nam phụ xoay người nhìn qua khe cửa, thấy mèo hoa đang nhảy tới nhảy lui, lông chim bay lượn trong không trung thì biểu tình có vẻ được hồi phục vài phần. Sau đó, nam phụ thấy một đống thi thể chất chồng trên bàn bếp... Tin tôi đi, nó nhất định là quái vật.

____

(1): Tính tỉ giá bây giờ thì năm trăm này sẽ là 1.737.500VNĐ. Nam thần đầu tư quá =A=

Nam thần đáng yêu và ngây thơ ghê gớm =))) Giờ ai ship Tiểu Hoa x nam thần đứng sang trái, ship Ông chủ Mạnh x nam thần thì đứng sang bên phải nào =))))

Các trường hợp khác mời đứng vào giữa

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3