Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo - Chương 16
Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo
Chương 16
gacsach.com
68. Nhật kí của nam thần.
Huấn luyện.
69. Nhật kí của nam thần.
Nghỉ ngơi.
70. Nhật kí của nam thần.
Huấn luyện.
71.
Chín giờ sáng, nam thần lái xe qua cửa hàng thú cưng.
Mạnh An Nho đang quét rác ra ngoài cửa:
– A, đây chẳng phải là nam thần sao, chào buổi sáng! Chip của tôi tốt...
Nam thần lái xe phóng vụt qua Mạnh An Nho.
Mạnh An Nho vừa kịp giơ tay lên:
– Tốt không?
Chín rưỡi sáng, nam thần lái ô tô đến công viên trung tâm.
Nam thần bấm di động:
– Tôi đến rồi, cậu ở đâu?
Nam phụ:
– A, tôi thấy cậu rồi, tôi ở ngay tiệm cafe bên tay trái ấy, tôi gọi hai ly, cậu qua đây đi, người đẹp trai mặc sơmi hồng phấn chính là tôi đấy! Cậu ngẩng đầu lên là thấy.
Nam thần:
– Được.
Rồi anh cúp điện thoại, lái ô tô về bên phải.
Nam phụ:
–...
Một giờ chiều, nam thần đỗ xe trước cửa trụ sở huấn luyện, khóa xe lại, lưng đeo túi cung đứng chờ trước cửa lớn.
Một tiếng sau.
Nam thần bấm di động:
– Tiếu Mạch, cậu chưa tới trụ sở hả, sao hôm nay ai cũng đến muộn thế?
Tiếu Mạch:
–... Hôm nay nghỉ mà.
Hôm nay nghỉ.
73.
Trời mưa to, mèo đen nhảy lên bệ cửa sổ, tha báo hoa đồ chơi bên cửa sổ xuống, giấu nó phía sau TV, nơi không bị mưa hắt vào được.
74. Nhật kí trong lòng mèo đen.
Meo meo meo meo meo miao...
Trời mưa, Tiểu Lam có chỗ trú mưa không?
75.
Sơn trang Lam Sơn, trong vườn của một biệt thự nào đó.
Thanh niên áo đen lưng đeo thứ gì đó đi vào vườn:
– Ngài đang làm gì thế?
Nam tinh anh mặc âu phục chật vật lôi một con mèo đeo dây dắt ra:
– Không thấy à, tôi đang dắt mèo.
Nhẫn:
– Mèo không dắt được.
Lam Thượng Võ lau mồ hôi trên trán:
– Không, trước đây tôi cũng cho là như vậy, nhưng sau đó chính mắt tôi trông thấy có người dắt mèo, còn là một con mèo to nữa.
Nhẫn mỉm cười, lắc đầu:
– Tuyệt đối không có khả năng.
Lam Thượng Võ vỗ vỗ vai thanh niên áo đen:
– Nhẫn, tôi phải thừa nhận trí thông minh và kiến thức của cậu là siêu đẳng trong Sí tinh cầu, nhưng cậu phải tin rằng ở tinh cầu xa lạ này có nhiều chuyện mà chúng ta chưa biết.
Rồi hắn cười, liếc mắt nhìn dây dắt có mùi cá trong tay:
– Người bán dây dắt cho tôi đã dạy tôi đạo lí này.
Nhẫn:
–...
Lam Thượng Võ:
– Được rồi, sao cậu đến muộn thế? Việc điều tra có tiến triển gì không?
Nhẫn:
– Chưa biết vị trí Lâu Chiến đáp xuống nhưng tôi tin tưởng hắn ở ngay tại Canh Lâm, bởi vì...
Lam Thượng Võ:
– Hừm, quá trình suy diễn phức tạp thì bỏ qua đi, dù sao tôi cũng không hiểu. Nhưng chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra Lâu Chiến, nếu hắn khởi động cỗ máy đó, hậu quả là không thể tưởng tượng đâu.
Nhẫn:
– Tôi sẽ làm.
Lam Thượng Võ:
– Cậu còn chưa nói vì sao cậu đến muộn.
Nhẫn:
– Mấy năm trước, khi tôi đến đây, để tiện cho việc khảo sát hằng ngày, tôi đã mua một cái ô tô.
Lam Thượng Võ:
–?
Nhẫn:
– Tôi đi thử xem nó có tốt không.
Lam Thượng Võ:
–...
76. Nhật kí của nhân viên quản lí.
Tiểu Lam đã tới khu bảo hộ hai tháng, thời gian nó tuyệt thực cũng đã qua nửa tháng, tuy là thời gian nó tuyệt thực khiến chúng tôi khổ sở một phen nhưng nó cũng là con vật khôi phục về với thiên nhiên hoang dã nhanh nhất trong số những động vật chúng tôi từng nuôi, là con báo hoa hòa nhập với hoàn cảnh nhanh nhất, thấy dáng vẻ của nó bây giờ, chúng tôi đều cực kì yên tâm.
77. Nhật kí của nhân viên quản lí.
Bên ngoài, trời mưa xối xả. Sấm chớp rền vang thế này chưa từng có trước đây, laptop Hán Mỗ đặt ở cửa sổ cũng bị sét đánh hỏng, mình nghĩ hôm qua có thể gọi là mưa bão được, chẳng biết đám động vật trong khu bảo hộ thế nào rồi?
78. Nhật kí của nhân viên quản lí.
Sáng sớm nay, Bối Khắc phát hiện chip định vị của Tiểu Lam đứng yên. Tiểu Lam là một con báo rất hoạt bát, phạm vi hoạt động của nó luôn rộng, đây là một tình huống hiếm thấy. Nghĩ tới mưa bão sấm chớp tối qua, chúng tôi rất lo lắng, lập tức lái xe tới chỗ phát ra tín hiệu, kì lạ là không tìm thấy Tiểu Lam, còn chip định vị thì rơi trong bụi cỏ. Trên chip không có máu, rất sạch sẽ, chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu không biết đây là tình huống gì nữa, chỉ mong rằng không phải săn trộm, mà trong khu bảo tồn đã rất lâu không có săn trộm rồi. Khi mọi người đang lo lắng đến phát sầu thì Hán Mỗ đang ở lùm cây đằng xa cất tiếng gọi mọi người qua đó.
Đây là chuyện quái dị nhất mà tôi từng trải qua trong khu bảo tồn thiên nhiên Sơn Bạch. Chúng tôi phát hiện ra một cậu trai trẻ tuổi, trên thân không một mảnh vải đang ngất xỉu trong bụi cây rậm rạp!