Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi - Chương 14

Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi
Chương 14

Edit: Mộc Tử Đằng

Tim Thẩm Tâm không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp, quên hết sạch lời muốn nói ra khỏi miệng.

Cô ho khan một tiếng, nhằm che đậy sự lúng túng bất ngờ này: “Chuyện là, nếu đã tìm được người rồi vậy anh đi nghỉ đi.”

Vừa nói xong, Thẩm Tâm tự đi trước.

Diệp Tri Du đi theo sau cô, cùng vào trong thang máy. Anh đứng bên cạnh Thẩm Tâm, cúi đầu khó hiểu quan sát cô: “Đột nhiên cô sao vậy?”

“..Không, không sao cả.” Thẩm Tâm sợ suy nghĩ của mình bị phát hiện, cô vội dời đề tài, “Tạ ơn trời tôi đã giữ được công việc.”

Diệp Tri Du không nặng không nhẹ ‘À’ một tiếng: “Cái này còn chưa chắc.”

Thẩm Tâm: “…”

Đúng là cái miệng không nói được lời hay ý đẹp nào!

Dày vò đến tận trưa, cuối cùng gió cũng dừng, mặt trời dần hé lộ. Thẩm Tâm thấy thời tiết có chuyển biến tốt nên thông báo chiều nay mọi người sẽ lên đường theo lịch trình đã định. Vì gần đến cuối chuyến đi rồi, hai ngày tiếp theo cô sẽ dẫn đoàn đến các trung tâm mua sắm nổi bật ở đảo M để mua đồ. Nói là mua đồ, thật ra các đặc sản tại đảo M chỉ có thể mua được ở đó, rất có ý nghĩa lưu niệm, vã lại đã đi chơi một chuyến cũng nên mua vài món quà về cho người thân và bạn bè.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nơi đó an toàn. *

Tần Vận và Đỗ Tân Vũ vừa mới trải qua sinh tử vào buổi sáng, lúc này chưa bình tĩnh lại được, nên chiều nay hai người đó không đi, mà ở lại trong khách sạn nghỉ ngơi. Sau khi xuất phát Thẩm Tâm đặc biệt gửi tin nhắn cho hai người họ, hỏi có muốn mua gì không, cô có thể mua giúp họ.

Đến đảo M rồi mà không đến trung tâm mua sắm thì khá đáng tiếc, nên hai người gửi tin nhắn lại nhờ cô mua ít đồ. Suy nghĩ đến việc nhờ cô mua giúp, họ chỉ chọn vài món dễ mang đi để nhờ cô mua.

Trung tâm mua sắm ở đảo M có diện tích rộng lớn, bên cạnh đó các mặt hàng đa chủng loại, các đoàn viên đi dạo trong đó một buổi chiều vẫn thấy chưa thỏa mãn. Trền đường về Thẩm Tâm dẫn họ di ăn tối, sau đó mới bảo xe đưa đoàn về khách sạn.

Vừa đến khách sạn đã gặp được hai chị em Tần và Mộ Mộ đi ăn tối về, Thẩm Tâm sẵn tiện đưa đồ cho Tần Vận. Còn đồ của Đỗ Tân Vũ, cô sẽ tự mang đến cho anh ta, vừa hay cô còn có chuyện muốn tìm anh ta nói.

Tối nay Đỗ Tân Vũ không ra ngoài ăn, chỉ gọi cho khách sạn mang đồ ăn lên, lúc Thẩm Tâm đến, đĩa thức ăn vẫn còn nằm ngổn ngang trên bàn chưa được thu dọn.

“Xin lỗi hướng dẫn viên Thẩm, nhìn hơi lộn xộn tí.” Đỗ Tân Vũ thu dọn sơ qua, mời Thẩm Tâm ngồi xuống salon, “Tôi thật sự xin lỗi về chuyện sáng nay, và cảm ơn cô đã mua đồ giúp tôi.”

“Không sao đâu mà.” Thẩm Tâm cười cười, cũng không vòng vo mà vào thẳng chủ đề, “Thật ra tôi đến đây là muốn nói chuyện Tần Vận với anh.”

Thẩm Tâm tìm từng thành viên trong đoàn để nói chuyện, Đỗ Tân Vũ đã nghe nói qua, cũng biết cô có ý gì. Anh ta đan chéo mười ngón tay với nhau, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Nói thật, lúc tôi vừa biết Tần Vận lừa mình, tôi rất hoảng loạn, cũng rất tức giận. Mấy ngày nay ở cạnh nhau tuy không dài nhưng tôi thật lòng, tôi thật sự muốn phát triển tiếp với cô ấy.”

Thẩm Tâm nhẹ thở ra một hơi, nói với anh ta: “Tôi hiểu được tâm tình của anh.”

Đỗ Tân Vũ nói tiếp: “Sáng nay tôi hẹn cô ấy ra ngoài, cảm thấy xử lý lạnh không thể giải quyết được vấn đề nên muốn trò chuyện với cô ấy, không ngờ còn xảy ra chuyện tiếp đó.” Nói tới đây, Đỗ Tân Vũ tựa như ngớ lại thời khắc đáng sợ trên thuyền, sắc mặt hơi trắng bệch: “Tôi không biết cô đã từng trải qua thời khắc mạng sống gặp nguy hiểm chưa, khi đó gió trên biển rất to, từng cơn sóng lớn ập tới, cả chiếc thuyền dường như có thể chìm bất cứ lúc nào. Những du khách trên thuyền cứ la thét, chủ thuyền luôn miệng bảo chúng tôi nắm chặt lan can, nhưng trong tình huống hoản loạn đó, thật sự ngay cả sức lực đứng lên cũng chả có, mọi người đều ngồi bệch dưới thuyền, chỉ đành nghe theo ý trời.”

Thẩm Tâm không lên tiếng, nghe lời miêu tả của anh ta, cô cũng có thể tưởng tượng được tình huống khi đó đáng sợ thế nào.

“Khi đó trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất thôi, chỉ cần mọi người được quay về bình an, từ giây phút ấy mọi phiền não quấn lấy tôi trước đó cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể.” Đỗ Tân Vũ nói tới đây thì khá kích động, vì thế anh ta tự bình tĩnh một lúc mới tiếp tục nói, “Trải qua chuyện này, tôi mới thật sự cảm thấy, sinh mạng con người quá yếu ớt, có thể tiếp tục sống đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời cho chúng ta. Còn những thứ khác, giờ tôi thấy chúng không sao cả, cũng không cần thiết phải truy cứu gì nữa.”

Thẩm Tâm nghe anh ta nói xong, có cảm giác anh ta vừa trải qua sinh tử đã nhìn thấu hồng trần. Vậy ngay cả anh ta cũng không truy cứu chuyện Tần Vận nữa, nên công ty sẽ không nói gì thêm. “Vậy được rồi, anh Đỗ, tôi hiểu ý của anh. Chuyến đi này sắp kết thúc rồi, nếu anh cảm thấy trong người khó chịu thì mai hãy ở lại khách sạn nghỉ ngơi, hoặc đi dạo xung quanh cũng được.”

Đỗ Tân Vũ gật đầu nói: “Không sao, ngày mai tôi có thể tham gia, làm việc gì phải làm đến nơi đến chốn.”

Thẩm Tâm đứng lên nói: “Vâng, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa. Ngày mai tám giờ tập họp dưới sảnh khách sạn nhé.”

“Được.”

Hành trình ngày hôm sau, Tần Vận và Đỗ Tân Vũ đều tham gia, nhưng hai người không giống như trước kia đi đâu cũng gắn bó với nhau nữa, mối quan hệ nhìn qua xa lạ hơn nhiều.

Ngày cuối cùng, Thẩm Tâm dẫn bọn họ đến cửa hàng miễn thuế lớn nhất đảo M, sau đó xe từ từ chạy ra sân bay.

Tần Âm và Mộ Mộ mua vé cùng một chuyến bay với họ, đoàn người đều bình an quay về thành phố H.

Được đặt chân lên tổ quốc lần nữa, Thẩm Tâm cảm động suýt khóc, đoàn du lịch xem mắt này, trải qua chín chín tám mươi mốt khổ nạn, cuối cùng đã kết thúc!

Cô còn vui vẻ hơn cả Đường Tăng thỉnh được chân kinh.

Sau khi hạ cánh, Thẩm Tâm giương lá cờ nhỏ, dẫn mọi người đi đến xe du lịch được công ty cử đến. Giám đốc Lục chờ trên xe đã lâu, thấy đoàn du khách bình an quay về thì nhiệt tình giúp mọi người cất hành lý.

Trên xe, giám đốc Lục dõng dạc đọc lời cảm ơn, ý chính của đoạn văn là cảm ơn mọi người đã tham gia đoàn du lịch của công ty Cát Duyệt, sau này hãy ủng hộ nhiều hơn.

Một tiếng sau, xe du lịch đưa mọi người về nơi tập họp ban đầu.

Mọi người tự lấy hành lý của mình rồi vẫy tay tạm biệt Thẩm Tâm. Tuy thời gian ở cạnh nhau không lâu, còn xảy ra vài chuyện bất ngờ, nhưng giờ phút này có hơi không nỡ.

Diệp Tri Du là người xuống xe cuối cùng, Thẩm Tâm đứng một bên chờ anh lấy hành lý, còn không quên nhắc nhở anh: “Đã lấy hết đồ chưa?”

“Rồi.” Diệp Tri Du vốn không mang nhiều đồ, hai ngày cuối cùng anh không mua nhiều đồ lắm.

“Cái này tặng cho anh, là vật lưu niệm khi tham gia đoàn của chúng tôi.” Thẩm Tâm cầm huy hiệu nhỏ mà giám đốc Lục phát đưa cho anh.

Diệp Tri Du liếc nhìn huy hiệu in logo công ty du lịch Cát Duyệt, cười hỏi: “Sao hình in trên huy hiệu không phải là cô vậy? Cô không phải là người đại diện của công ty sao?”

“..” Thẩm Tâm nói, “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là đại sử quản bá của chi nhánh thôi, không phải người đại diện.”

“Được rồi.” Diệp Tri Du thuận tay bỏ huy hiệu vào balo, nói với Thẩm Tâm, “Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.” Thẩm Tâm nói xong, giữa hai người trở nên yên tĩnh trong phút chốc. Cô mím môi, cười nói với Diệp Tri Du: “Vậy gặp lại sau, Diệp tiên sinh.”

Cô vừa nói xong Giản Hàng cũng lái xe đến đón Diệp Tri Du. Diệp Tri Du nhìn chiếc xe cách đó không xa, bèn nói với Thẩm Tâm: “Hẹn gặp lại.”

Thẩm Tâm nhìn Diệp Tri Du lên xe, đến khi chiếc xe rời đi, cô mới lấy hành lý của mình. Xe du lịch chỉ đưa họ đến đây, giám đốc Lục gọi xe, quay sang nói với Thẩm Tâm: “Tôi còn phải về công ty, hôm nay cô về nhà đi. Cô nhận và dẫn đoàn cũng vất vả rồi, ngày mai cô nghỉ ngơi thêm ngày nữa, ngày kia đúng giờ đến công ty báo danh nhé.”

“Tôi biết rồi giám đốc Lục.” Thẩm Tâm đồng ý, chờ giám đốc Lục lên xe thì lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thù Đường, “Này Lý Thù Đường, tớ về rồi, cậu đang ở đâu vậy?”

Bên phía Lý Thù Đường có tiếng nói chuyện rôm rã, hình như đã ở chung với bạn bè: “Tớ đang ở với Trì Tuấn nè, hôm nay có thể không về nhà.”

Thẩm Tâm thầm khinh bỉ cô nàng: “Được rồi, vậy tự tớ về.”

Lý Thù Đường hỏi cô: “Hay cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ cử xe qua đón cậu.”

“Không cần đâu, cậu chuyên tâm hẹn hò đi, tự tớ bắt xe về được rồi.”

“Vậy cũng được, ngày mai cậu không đi làm đúng không? Vậy mai chị Thù Đường sẽ dẫn cậu đi ăn một bữa tiệc lớn!”

Thẩm Tâm sẵn tay vẫy một chiếc xe, bỏ hành lý của mình vào cốp sau: “Ngày mai tớ định ngủ cả ngày rồi, tớ mệt muốn chết luôn, nói với cậu sau nhé.”

Lý Thù Đường đáp: “Không thành vến đề, vậy tối tớ dẫn cậu đi ăn bữa lớn được chứ.”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Trì Tuấn, vì cách một khoảng nên nghe khá mơ hồ: “Ăn bữa tiệc lớn gì? Có phần của anh không?”

“Em mời Thẩm Tâm nhà em đi, không có chuyện của anh đâu, qua kia chơi đi.” Lý Thù Đường đuổi Trì Tuấn đi, lại nói với Thẩm Tâm, “Cứ quyết đinh vậy nhé, ngày mai cậu chờ tớ ở nhà.”

“Được, vậy tớ cúp máy đây.”

Sau khi Thẩm Tâm về đến nhà, cô lười dọn dẹp hành lý, nấu cho mình tô mì, ăn xong thì đi tắm rồi làm ổ trên giường. Diệp Tri Du được Giản Hàng đón đi, sẵn tiện đến công ty tham gia một cuộc họp, sau đó mới ra ngoài ăn tối.

Ăn cơm được một nửa, cha của anh gọi đến. Diệp Tri Du cầm điền thoại lên nhìn, sau đó bắt máy: “Cha nắm rõ lịch trình của con thật đấy.”

Cha Diệp ở đầu bên kia cười nói: “Cũng không có gì, cha chỉ không ngờ con đột nhiên tham gia đoàn xem mắt thôi.”

Diệp Tri Du cầm khăn ăn lên lau miệng, hỏi ông: “Cha tìm con có việc gì không, lại muốn bắt con về thừa kế công ty à? Con đã bảo Đinh Dật nhắn lại với cha rồi mà, trước khi ngủ nên uống một ly sữa mật ong, cha có uống không?”

“Chuyện này không cần con bận tâm, thân thể của cha đã có mẹ con lo rồi. “Cha Diệp không bị lời nói của anh dắt mũi, “Hôm nay gọi đến cho con trừ việc về thừa kế công ty còn muốn hỏi con kết quả xem mắt sao rồi.”

“Chuyện này không cần cha bận tâm.” Diệp Tri Du dùng lời nói của ông để đáp lại.

Cha Diệp mắng một câu: “Thằng nhóc thối, cha là cha con, cha không bận tâm thì ai bận tâm hả? Nghe giọng điệu này của con cũng biết không thành công rồi.”

“Không có cách nào, ai bảo con ưu tú như này.”

“À, ưu tú thì mau về thừa kế công ty đi, sao không dám hả?”

Diệp Tri Du thoải mái nói: “Nhìn cha thật tâm như vậy, cũng không phải là không thể.”

Cha Diệp sửng sốt, ông đã dây dưa bắt ép Diệp Tri Du nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh không kiên quyết, bỗng dưng khiến ông hơi hiếu kỳ: “Con nói cho cha nghe xem, sao con đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ?”

Diệp Tri Du nói: “Bởi vì có người nói với con, làm công ty phim ảnh cũng không hẳn không có ý nghĩa gì.”

Cha Diệp trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Cha đoán người nói là một cô gái đúng chứ?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3