Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? - Chương 01

Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?
Chương 1: Mở đầu
gacsach.com

Lúc Cảnh Dịch chạy tới đã là 1 giờ sáng.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, anh một thân phong trần, trên vai hơi ẩm ướt do nước mưa.

Thấy người đến, thư ký Chu đã chờ ở đây rất lâu liền đứng dậy đi tới.

"Người đâu? " Cảnh Dịch hỏi, thanh âm khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi rã rời.

Thư ký Chu thấp giọng nói: "Đang cấp cứu, chắc nhanh sẽ ra thôi."

Nghe được hai chữ trước, vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Dịch có chút biến hóa, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm phòng cấp cứu đang sáng đèn đỏ, trong mắt xuất hiện sự lo lắng, nhưng lại rất nhanh giấu đi.

Thư ký Chu thấy sắc mặt anh tái nhợt mắt thâm quầng, yết hầu căng lên: "Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, chờ đến lúc đi ra tôi gọi cậu..."

"Cậu đi nghỉ đi." Cảnh Dịch cắt đứt lời nói của thư ký Chu, " Hôm nay để cậu vất vả rồi, tôi ở đây trông chừng là được rồi."

"Không có chuyện gì, tôi cùng cậu chờ."

Cảnh Dịch cũng không miễn cưỡng, hai người mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài ngoài hành lang.

1 giờ sáng bệnh viện vắng vẻ, bên tai là tiếng mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, từng tiếng từng tiếng, để lộ ra sự lo lắng.

Ánh mắt Cảnh Dịch chuyển đến nhẫn cưới trên ngón vô danh, vẻ mặt tối đi vài phần.

Hôm nay là ngày thứ hai anh và Lâm Hoan Hỉ lĩnh chứng, ba tiếng trước, thư ký Chu báo cho anh biết Lâm Hoan Hỉ xảy ra tai nạn xe, đang cấp cứu.

Lúc nhận được điện thoại Cảnh Dịch còn đang ở studio chụp hình, khi đó trong đầu anh nghĩ đây là chỉ là trò đùa dai của Lâm Hoan Hỉ, nhưng sợ hãi lại như giông bão kéo đến.

Anh sợ mất đi Lâm Hoan Hỉ.

Trong giới nghệ sĩ này Cảnh Dịch là người có tiếng và thế lực, tính cách hiền lành, từ khi cầm giải ảnh đế quốc tế, nhiều minh tinh và tiểu thịt tươi bắt đầu tiếp cận anh, muốn lấy Cảnh Dịch làm trụ cột, nhưng mà Cảnh Dịch lại không bị thuyết phục. Cho đến khi Lâm Hoan Hỉ xuất hiện, quang minh chính đại nói với anh, " Em vì theo đuổi anh mà vào vòng luẩn quẩn này", cô nói từ năm 18 tuổi đã thích anh, nói cái gì mà nếu không ngủ cùng Cảnh Dịch thề không làm người, sau đó dùng da mặt dày, trở thành người đại diện của Cảnh Dịch, về sau nữa, Lâm Hoan Hỉ bò lên giường anh, bò đến vị trí Cảnh phu nhân này.

"Cậu uống nước đi." Thư ký Chu sợ Cảnh Dịch không chịu đựng được, đưa chai nước vẫn chưa mở nắp đến trước mặt Cảnh Dịch.

"Không cần." Cảnh Dịch lắc đầu, vẻ mặt tương đối cô đơn, anh hơi cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào nhẫn cưới trên ngón vô danh.

Đợi cô tỉnh lại, Cảnh Dịch sẽ nói cho Lâm Hoan Hỉ bản thân mình yêu cô nhiều như thế nào...

***

Sáng sớm trời nắng ấm, những luồng sáng xuyên qua cửa sổ rơi vào phòng.

Lâm Hoan Hỉ vừa tỉnh lại không lâu đang từ từ chống người dậy, trên tay cô còn cắm ống truyền dịch. toàn thân bủn rủn không có một chút sức lực nào. Lâm Hoan Hỉ cảm thấy đầu nặng nề, không thể hoàn thành động tác này, cô chỉ có thể chuyển động con ngươi quan sát xung quanh hoàn cảnh nơi mình đang ở, hình như cô đang ở bệnh viện, phòng bệnh được lắp đặt thiết bị xa hoa, vừa nhìn là biết ở một đem phải tiêu không ít tiền.

Lâm Hoan Hỉ nhìn chằm chằm bó thạch cao ở chân trái, ánh mắt đăm đăm.

Đây là tình huống gì vậy?

Tối hôm qua cô còn đang xem <Năm năm thi tốt nghiệp trung học, ba năm mô phỏng>, sao vừa tỉnh lại đã bị trọng thương đến gân cốt rồi, còn băng bó đầy người?

Xuyên không... rồi?

Hay là...

Bị cướp... rồi?

Lâm Hoan Hỉ giơ tay lên đỡ trán, kết quả vừa động vào, Lâm Hoan Hỉ bị đau liền kêu thành tiếng.

Trong lúc cô đang nhe răng trợn mắt, chốt cửa chuyển động, một người đi vào.

Lâm Hoan Hỉ nhìn chăm chú, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ, thân ảnh thon dài của hắn bao phủ trong đó, hiện ra hơi chói mắt.

Lâm Hoan Hỉ nháy mắt mấy cái, cứ nhìn như vậy, hoàn toàn làm cho Lâm Hoan Hỉ như người mất hồn.

Người đàn ông khí chất rất tốt, không những da trắng mà bộ dáng còn thanh tú, đôi mắt kia nhìn Lâm Hoan Hỉ giống như có ngôi sao, rất chói mắt. Hắn vừa đi về phía Lâm Hoan Hỉ vừa câu môi cười, lúm đồng tiền bên gò má đặc biệt quyến rũ.

Tim Lâm Hoan Hỉ ngừng đập nửa giây, trong nháy mắt cảm thấy như trái tim nở đầy những đóa hoa xinh đẹp.

Hắn bước từng bước đến cạnh Lâm Hoan Hỉ, tay dài duỗi ra, kéo ghế ngồi trước giường bệnh, đôi mắt trong suốt nhìn cô: "Cô thấy khá hơn chút nào không?"

"..."

Thật muốn chết, đến cả thanh âm còn hút hồn như vậy.

Lâm Hoan Hỉ tim đập như sấm, mắt trần có thể thấy da thịt trắng nõn ửng đỏ.

Trang Phong thấy cô không được tự nhiên, cau mày một cái, khuôn mặt dịch gần lại mấy centimet: "Có phải khó chịu chỗ nào không? Cô chờ tôi, tôi đi gọi bác sĩ qua đây."

Thấy người muốn đi, Lâm Hoan Hỉ vội vàng khống chế lại: "Không phải... không cần đâu, chỉ là... có chút nóng."

Vừa mở miệng, Lâm Hoan Hỉ lại bàng hoàng, sao lại cảm giác thanh âm khác khác? Chẳng lẽ... chẳng lẽ cô xuyên không thật rồi, hay là bị cướp?

Lâm Hoan Hỉ chưa kịp suy nghĩ nhiều, hắn đã cười nói: "Vậy thì, Hoan Hỉ cô nằm nghỉ ngơi đi, chờ một lát Dịch ca tới thăm cô, anh ấy đang hỏi bác sĩ trưởng về bệnh tình của cô."

Hắn gọi mình là Hoan Hỉ.

Lâm Hoan Hỉ thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải là bị xuyên không, cũng không bị cướp.

Cô cẩn thận quan sát tỉ mỉ thanh niên ngồi trước mặt, xít lại gần càng phát hiện thanh niên này càng anh tuấn. Sống mũi thẳng, lông mày rậm, lông mi cong vút, khóe môi theo thói quen giương lên, khí chất long lanh như ánh mặt trời giữa trưa.

Lâm Hoan Hỉ trong lòng bồn chồn, ngón tay lại vì khẩn trương mà siết chặt chăn đắp trên người: "Anh... trông thật đẹp trai."

Nói xong, Lâm Hoan Hỉ xấu hổ cúi đầu.

Trang Phong sửng sốt, lúm đồng tiền bên gò má càng sâu: "Chị dâu, dáng dấp chị cũng đẹp mà."

Lâm Hoan Hỉ được khen là đẹp lại càng xấu hổ không biết làm sao, nhưng một giây tiếp theo, ngượng ngùng trên mặt từ từ tản đi, ánh mắt nhìn hắn ngây ra, " Anh... anh gọi tôi là gì?"

Trang Phong cười tủm tỉm: "Chị dâu."

"Chị... chị gì?"

Trang Phong cười tủm tỉm lặp lại một lần nữa: "Chị dâu."

Lâm Hoan Hỉ vừa sợ vừa kinh ngạc: "Anh... anh đừng gọi linh tinh, tôi còn là học sinh trung học, còn chưa... còn chưa có người yêu đâu!"

Cô vừa nói như vậy, nụ cười của Trang Phong cứng lại, lúc này mới ý thức được có chỗ không đúng.

Đang lúc Trang Phong muốn mở miệng, cửa lại được đẩy vào.

Lâm Hoan Hỉ ngước mắt lên nhìn, người đàn ông đứng ở cửa bóng dáng cao to, áo sơ mi trắng hơi nhăn, tóc của anh còn hơi loạn, hai mắt đỏ bừng như là một đêm không ngủ. So với Trang Phong dễ thân như ánh mắt mặt trời, người này làm cho Lâm Hoan Hỉ cảm thấy có hơi u ám.

Lúc này tầm mắt của anh bỗng nhiên tập trung nhìn Lâm Hoan Hỉ trên giường bệnh, Lâm Hoan Hỉ hô hấp như nghẹn lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.

Lâm Hoan Hỉ cảm thấy lạnh cả người, bởi vì người vừa tới làm cho Lâm Hoan Hỉ nghĩ tới thầy chủ nhiệm nghiêm khắc của mình, hai người cho người khác một cảm giác giống nhau.

Cô nắm chặt tay, vẫy tay với anh một cái: "Anh... chào anh."

Bộ dáng rụt rè, nhìn có chút đáng thương.

Cảnh Dịch chuyển động chân mày, mơ hồ cảm thấy Lâm Hoan Hỉ có cái gì không đúng.

Trang Phong nói: "Chị dâu có hơi không bình thương, để em đi gọi bác sĩ đến đây."

Nghe hắn lại gọi mình là chị dâu, Lâm Hoan Hỉ sắc mặt trầm xuống: "Thấy dung mạo tôi đẹp cũng không thể gọi lung tung được, cũng đã nói tôi không phải chị dâu của anh."

Cảnh Dịch nhíu chặt chân mày.

Trang Phong bất đắc dĩ nói: "Nhìn đi... rất không bình thường."

Trước đây Lâm Hoan Hỉ nghe Trang Phong gọi cô là chị dâu, liền vui vẻ như đứa trẻ 200 cân, bây giờ thì, vẻ mặt bất mãn còn ghét bỏ.

Trang Phong đột nhiên có dự cảm xấu, cảnh này làm cho hắn không thể không nghĩ tới phim truyền hình tám giờ tối.

Trang Phong chỉ Cảnh Dịch đứng bên cạnh, cẩn thận hỏi: "Cô biết đây là ai không?"

Lâm Hoan Hỉ: "Cũng không phải là chồng của tôi."

Trang Phong: "... Anh ấy chính là chồng của cô."

"..."

Phòng bệnh lập tức rơi vào trầm mặc.

Lâm Hoan Hỉ giật mình kinh ngạc, môi run rung, đầu óc trống rỗng: "Anh... anh đừng nói nhảm."

Cô... cô sao có thể gả cho thầy chủ nhiệm chứ! Không có khả năng! Hơn nữa, người đàn ông này nhìn cũng phải ba bốn mươi tuổi, tuổi cũng đủ làm cha cô rồi.

Trang Phong thở dài: "Tôi đi gọi bác sĩ đến."

Nói xong, Trang Phong xoay người rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Dịch.

Cảnh Dịch tiến lên mấy bước, ánh mắt nhìn xuống Lâm Hoan Hỉ đang cuộn mình hai tay ôm đầu, bởi vì cả đêm không uống nước, giọng nói hơi khàn: "Thật sự không nhớ anh là ai sao?"

Lâm Hoan Hỉ run lẩy bẩy, viền mắt đỏ bừng, tràn đầy nước mắt: "Vị tiên sinh này, tôi không biết anh."

Được gọi là vị tiên sinh này Cảnh Dịch á khẩu không nói được gì.

Anh nhớ đến bộ dáng mất mặt của Lâm Hoan Hỉ trước đây đứng dười tầng hát tình ca; cũng nhớ kỹ Lâm Hoan Hỉ mỗi khi giở trò gian cầu hôn mình, có thể nói Cảnh Dịch là " bị ép " bất dắc dĩ kết hôn cùng Lâm Hoan Hỉ.

Kết quả thì sao?

Mới vừa lĩnh chứng bà xã nói không biết anh.

Bây giờ tuyệt vọng nhất là Lâm Hoan Hỉ.

Từ nhỏ đến lớn cô là một đứa trẻ ngoan, gia đình hòa thuận, cha mẹ yêu. Bởi vì bộ dáng xinh đẹp, mỗi ngày đến trường đều có nam sinh huýt sao về phía Lâm Hoan Hỉ, tiết thể dục còn được đàn anh hoặc đàn em đưa thư tình, là một học sinh giỏi, Lâm Hoan Hỉ chưa từng có ý nghĩ yêu sớm, cô chỉ muốn thi lên đại học, tìm việc tốt, sẽ cùng đàn ông giống như Trang Phong kết hôn.

Nhưng mà...

Tỉnh dậy lại hoàn toàn thay đổi rồi...

Toàn thân cô bị thương, đầu óc đần đọn, được cho biết là có chồng...

Chồng còn...

Lâm Hoan Hỉ cẩn thận liếc mắt nhìn Cảnh Dịch.

Chồng còn có sắc mặt cứng đờ.

Tất cả tuyệt đối không phải sự thật!

Nghĩ vậy, Lâm Hoan Hỉ xoay người muốn xuống giường.

Thấy hành động của cô, trái tim Cảnh Dịch lộp bộp, dường như là cơ thể anh theo bản năng bảo vệ Lâm Hoan Hỉ, bởi vì khẩn trương mà gân xanh trên trán lồi ra, thanh âm mang theo lo lắng không dễ phát hiện: "Em làm gì thế? Ngã xuống thì sao bây giờ?"

Lâm Hoan Hỉ sợ nhất là đàn ông nghiêm khắc, lập tức có nề nếp, nơm nớp lo sợ nói: "Tôi... tôi muốn đi soi gương."

Cảnh Dịch nhíu mày: "Soi gương?"

Lâm Hoan Hỉ gật đầu, nghiêm túc nói: "Vị tiên sinh này, nói ra có lẽ anh không tin tôi, nhưng tôi cảm thấy mình xuyên qua rồi."

Cảnh Dịch: "..."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3