Nghịch Ngợm Cổ Phi - Chương 408
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 408: Ngươi là tên háo sắc, buông nàng ra
https://gacsach.com
“Cược, đánh cược gì? Ừm, cái kia, ngươi buông ta ra trước, ngươi ôm ta như vậy, rất... rất kì lạ, ta cũng không phải bách hợp...”
Ôm ấp này quen thuộc quá, làm cho nàng có một loại xúc động muốn rơi lệ không hiểu được, nàng lắc đầu, lại lắc đầu, không dám nhìn đôi mắt đầy mị hoặc kia: “Buông, ngươi buông... Có chuyện gì từ từ nói.”
“Thả nàng ra?” Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút đau đớn, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười có chút tà mị: “Nàng đáp ứng cùng ta cược, ta liền thả nàng ra.”
“Được, được, ta cược!” Hơi thở Long Phù Nguyệt có chút dồn dập. Bị một đại mỹ nữ ôm vào trong ngực như vậy, nàng có xúc động muốn chảy máu mũi: “Đánh cuộc gì đây?”
Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Cược ta là nam nhân hay là nữ nhân, nàng không phải gọi ta tỷ tỷ sao?”
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, nhìn hắn một cái, tiểu mỹ nhân này đẹp đến kinh thiên động địa. Nhất định là nữ nhân. Còn cần đánh cá sao?
Long Phù Nguyệt hồ nghi nhìn hắn, bật thốt lên hỏi: “Ngươi không phải là bất nam bất nữ chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời tối sầm, một ngón tay bạch ngọc nâng cằm của nàng lên, trên mặt là nụ cười tà mị, thấp giọng ở bên tai nàng nói: “Ta sẽ cho nàng tùy tiện kiểm tra.”
Mặt Long Phù Nguyệt bất chợt đỏ ửng, nàng nóng lòng rời khỏi vòng ôm ấp của người này, có muốn hay không muốn cũng gật đầu: “Được rồi, được rồi, ngươi nói trước đánh cuộc là cái gì?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Nếu như ta là nữ nhân, ta cưới nàng. Nếu như ta là nam nhân, nàng gả cho ta.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm. Đây— Đây không phải giống nhau sao! Không công bằng! Cái này sao gọi là đánh cược chứ?
Huynh đệ Dương thị lúc này cũng bò dậy, Dương Cẩn Hiên hét lớn: “Ngươi là tên háo sắc, buông nàng ra!” Đánh tới.
Phượng Thiên Vũ cũng không quay đầu, ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, Dương Cẩn Hiên liền té ngã, lăn lộn thiếu chút nữa văng vào trong đống lửa.
Dương Côn Vũ rốt cuộc thông minh một chút, hắn trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, bỗng nhiên kêu lên: “Ngươi... Ngươi là Chiến thần Tu La Cửu vương gia của Thiên Tuyền Quốc...”
Thân mìnhLong Phù Nguyệt nhanh chóng cứng đờ, nàng đối với đại danh hắn đây chính là như sấm bên tai.
Hai năm trước ở Thiên Tuyền Quốc nàng đã nghe được tin tức hắn cưới vợ, giết vợ.