Nghịch Ngợm Cổ Phi - Chương 467
Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 467: Tiểu hồ Ly
https://gacsach.com
Vù! Một bóng trắng không biết từ đâu đột nhiên xông ra.
Nó rít một tiếng cao vút chói tai, miệng đọc từng chuỗi âm cổ quái, như là niệm chú ngữ, tiếp theo, nó vừa ngẩng đầu, chân trước giương lên, một trái cầu ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
Xoẹt, xoẹt, một ââm thanh xuất hiện từ bên trong, quả cầu màu lam hướng về phía sau Cổ Nhược đánh tới.
Phanh! Một ââm thanh vang lên, trên người Cổ Nhược hình như có một vòng hồng quang toát ra, cơ thể hắn chấn động, không ngờ buông lỏng Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt nhân cơ hội lăn một vòng, cuối cùng thoát ra khỏi ngực hắn.
Nàng nhảy dựng lên, bởi vì cơ thể mất máu rất nhiều, suýt nữa ngã, lảo đảo một chút, cuối cùng dựa vào được một ngôi mộ.
( PN có cái gì màu trắng đắng sau tỷ kìa *hét lên, xách dép chạy*)
Bây giờ mới thấy rõ bóng trắng đó chính là một con hồ ly trắng.
Con hồ ly đứng trước mặt nàng, đôi mắt xanh rờn nhìn nàng, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Long Phù Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn nó, chỉ cảm thấy con hồ ly này có chút quen thuộc, run run một lúc lâu, trong đầu có một suy nghĩ lóe lên, vươn tay ra: “Tiểu hồ ly? Ngọc Kiều Long, Tiểu Long?”
Ồ, nàng tự nhiên nhớ rõ nó.
Đôi mắt xanh mượt của tiểu hồ ly hiện lên một tia đắc ý, bất quá nhìn bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Long Phù Nguyệt, nó lại phát hỏa lên.
Nhấc chân trước lên, chỉ vào Long Phù Nguyệt: “Ngươi... Ngươi như thế là hồng hạnh vượt tường! Cùng nam nhân khác thân thiết!”
Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Này... Nói gì vậy?!
Nàng thật ra không phải cùng đại sư huynh thân thiết, mà cứ cho là vậy, thì cũng chỉ là nam nữ hoan ái, không thể nói là hồng hạnh vượt tường được? Tiểu hồ ly này sao có thể chỉ trích lung tung như vậy chứ!
Ồ, kì quái, sao ta có thể nhận ra tiểu hồ ly này? Trong ấn tượng của nàng thì nàng chưa từng gặp mặt nó. Nhưng bộ dạng của tiểu hồ ly rất quen thuộc. Hay là bởi vì có quan hệ với chủ nhân cũ của cái xác này.
Cổ Nhược chậm rãi đứng lên, hai mắt vẫn đen như mực không thấy đáy như trước, trên khuôn mặt tuấn mỹ không lộ vẻ gì, khóe miệng còn lưu lại một vệt máu.
Hai con mắt Tiểu hồ ly trợn tròn, nhìn hắn bỗng nhiên kêu lên: “A, đây không phải là vị đại sư huynh của ngươi sao?
Sao hắn lại có bộ dạng này?”