Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp - Chương 1020

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1020

Chương 1020:

Lúc này phía sau truyền đến “cạch” một tiếng, Lê Hương nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, thì ra Mạc Tuân đứng ở phía sau cửa, hiện tại anh dựa lưng trên ván cửa, trở tay đóng cửa lại.

Cửa phòng bị đóng lại, cả thế giới phồn hoa ồn ào náo động trong một khắc như vậy đều cách xa bọn họ.

Lê Hương nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì: “Cái kia… tên mặt thẹo là anh tìm đến?”

“Ừ.” Mạc Tuân gật đầu, sau đó nhác dôi chân dài, lần đến gần cô một bước.

Lê Hương vô thức lui về sau một bước: “Anh rất thân với Tam công chúa kia?”

Hai tròng mắt Mạc Tuân u ám nhìn cô chằm chằm, môi mỏng phun ra hai chữ: “Không quen.”

Anh thật đúng là bá đạo, mặc dù không quen, vậy mà Thượng Quan Mật Nhi đã để mắt tới anh.

“Anh quậy đám cưới Lệ Yên Nhiên và Thượng Quan Đằng khó coi như vậy, quả thật là cắn ngược lại bọn họ một ngụm rồi, đây chính là Hoa Tây Châu, trên địa bàn kẻ khác quậy, anh không sợ bọn họ trả đũa anh?”

Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí: “Không sợ.”

Lúc này Lê Hương cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, thì ra cô không thể lui được nữa, đã lui đến bên tường rồi, tắm lưng mềm mại chống lên mặt tường lạnh như băng.

Một giây kế tiếp trong tầm mắt tối sầm, “ba” một tiếng, dáng Cửa phòng bị đóng lại, cả thế giới phồn hoa ồn ào náo động trong một khắc như vậy đều cách xa bọn họ.

Lê Hương nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì: “Cái kia… tên mặt thẹo là anh tìm đến?”

“Ừ.” Mạc Tuân gật đầu, sau đó nhấc dôi chân dài, lần đến gần cô một bước.

Lê Hương vô thức lui về sau một bước: “Anh rất thân với Tam công chúa kia?”

Hai tròng mắt Mạc Tuân u ám nhìn cô chằm chằm, môi mỏng phun ra hai chữ: “Không quen.”

Anh thật đúng là bá đạo, mặc dù không quen, vậy mà Thượng Quan Mật Nhi đã để mắt tới anh.

“Anh quậy đám cưới Lệ Yên Nhiên và Thượng Quan Đằng khó coi như vậy, quả thật là cắn ngược lại bọn họ một ngụm rồi, đây chính là Hoa Tây Châu, trên địa bàn kẻ khác quậy, anh không sợ bọn họ trả đũa anh?”

Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí: “Không sợ.”

Lúc này Lê Hương cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, thì ra cô không thể lui được nữa, đã lui đến bên tường rồi, tắm lưng mềm mại chống lên mặt tường lạnh như băng.

Một giây kế tiếp trong tầm mắt tối sầm, “ba” một tiếng, dáng nữ nào, cô cũng rất muốn nương vào ngực anh, tìm kiếm sự giúp đỡ của anh.

Nhưng, cô không thẻ.

Lê Hương biết anh hỏi là chất độc hóa lão kia, cô gật đầu: “Anh xem dáng vẻ của em thì chắc biết rồi, Mạc Tuân, em rất khỏe.”

Lúc này Mạc Tuân trong tay xuất hiện một viên thuốc, anh đưa thuốc tới môi cô: “Uống cái này đi em.”

“Cái này là máu của Lệ Yên Nhiên? Tên sẹo kia không phải chỉ ngủ với Lệ Yên Nhiên một lần thôi sao, Lệ Yên Nhiên sao lại hào phóng như vậy, lại cho anh máu?”

“Tìm chút thời giờ bồi bồi cô ta, cô ta thỏa mãn thì cho thôi.”

Lê Hương nhéch lên đôi môi đỏ mọng, Lệ Yên Nhiên là kẻ tham lam nhất, có rất nhiều mong muốn, vĩnh viễn không có cách nào thỏa mãn, thế nhưng cô ta thực sự thích Mạc Tuân, chỉ cần Mạc Tuân cho một chút dịu dàng, Lệ Yên Nhiên liền thỏa mãn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3