Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp - Chương 104
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 104
Chương 104:
Mặc dù trên danh nghĩa La Phú là bố nuôi, nhưng hai người không có một chút quan hệ nào, lại nhìn bộ dáng yêu kiều quyến rũ của Lý Ngọc Lan, cũng lâu rồi hai người không gặp nhau, La Phú liền bước nhanh tới ôm eo Lý Ngọc Lan: “Được, theo ý con.
La Phú ôm Lý Ngọc Lan bước vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ.
Lê Chắn Quốc cứng đờ người đứng ở bên ngoài… Giận mà không dám nói gì.
Lý Ngọc Lan nhìn La Phú: “Nếu không gả cho ông ta, chẳng lẽ lại gả cho bố nuôi sao? Vậy con cọp cái trong nhà sẽ ăn sống con mắt.”
La Phú bị hơi thở của bà ta trêu chọc, dùng sức bám một cái lên thân hình mềm như rắn nước của bà ta: “Tối nay tới gian phòng trong khách sạn tìm tôi.”
Lý Ngọc Lan cũng đang có ý này, Lê Chán Quốc muốn được bơm tiền, chẳng lẽ La Phú là kẻ ngốc thừa tiền hay sao, nhất định sẽ cho ông ta tiền à?
Đương nhiên phải để bà ta đi ngủ cùng rồi.
“Lê Hương, cô có thấy không, bố chọc tức mẹ, cho nên mẹ tôi mới không muốn nhảy với bố nữa, cô nhìn cho rõ đi, chỉ cần có ông nội nuôi ở đây, thì cái nhà này sẽ do mẹ tôi định đoạt.” Lê Điệp lớn lối nói.
Lê Hương không để ý tới Lê Điệp, quay đầu sang nhìn Lê Chắn Quốc, bộ dáng nhu thuận lo lắng nói: “Bó, vừa rồi Tiểu Điệp nói là bố làm dì tức giận, cho nên dì mới không muốn nhảy với bó, Tiểu Điệp còn nói nhà này là do dì làm chủ, con xin lỗi bố, vì con mà bố bị liên lụy bị dì trách phạt.”
Bởi vì âm thanh rất ồn, cho nên Lê Hương bất động thanh sắc nâng cao giọng, đám khách quý xung quanh cũng đều nghe rõ.
Quả nhiên ánh mắt mọi người nhìn Lê Chán Quốc, vừa đồng tình vừa cười giễu cọt.
Sắc mặt Lê Chán Quốc đã khó coi, bây giờ càng xám xịt hơn, ông ta hung dữ trợn mắt nhìn Lê Điệp.
Lê Điệp bị dọa run rầy, cô ta dám khẳng định nếu không có nhiều khách quý ở đây, thì Lê Chán Quốc nhất định sẽ cho cô ta một cái bạt tai.
Lê Hương phảng phát như không chú ý tới những thứ này, chỉ lo lắng nói: “Bó, vị La tổng này thật sự là bố nuôi của dì sao, ông ấy đối với dì thật là tốt.”
Lê Hương năm nay còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn được coi là một cô bé, lời nói ra chỉ có ghen ty đơn thuần, nhưng người nói vô ý người nghe có tâm.
Ánh mắt của mọi người liền đỗ dồn lên sàn nhảy.
La Phú ôm lấy thân hình mềm mại như rắn nước của Lý Ngọc Lan, thân thể hai người cơ hồ dán lại một chỗ, Lý Ngọc Lan nở nụ cười quyến rũ, còn ánh mắt La Phú bát chính, thỉnh thoảng lại liếc trộm xuống ngực Lý Ngọc Lan.
Lúc đầu La Phú lấy thân phận bố nuôi tới đây mọi người không có gì nghỉ ngờ, nhưng bây giờ chủ đề bố nuôi bị Lê Hương nhắc tới, mọi người đều cảm thấy hai người họ có sự mập mờ khó nói.
“Cô nói bố nuôi này có phải bố nuôi loại kia không?”
“Hình như là vậy, hai người này nhảy một bản nhạc mà củi khô sắp bốc cháy rồi.”
“Nói cái gì đấy, Lê tổng còn đang ở đây này.”
Lê Chán Quốc nhìn chằm chằm hai người trên sàn nhảy, bàn tay nắm chặt lại, gân xanh trên mặt nồi lên vô cùng dữ tợn.
Tiện nhân!
Lúc này cửa lớn ầm ầm bị đẩy ra, có người tới.
Trong sàn nhảy, Lý Ngọc Lan cũng nghe thấy động tĩnh, bà ta khó chịu quay đầu: “Ai dám to gan như vậy… Lời còn chưa nói hết, đã ăn một nhát roi lên người.
SẤI, Lý Ngọc Lan tránh không kịp, cứ như vậy ăn trọn một nhát roi mạnh mẽ kia lên người.
Bà ta hét thẻm một tiếng, đau đớn ngã xuống thảm.