Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp - Chương 1248
Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 1248
Chương 1248:
“Lê Hương, cô quả thực là tìm chết!” Anh từ trong cổ họng bật ra âm tiết lành lạnh, khiến người ta nghe mà sởn cả gai óc.
Lê Hương dán chặt lưng vào mặt tường lạnh như.
băng, cô cảm giác được rõ ràng năm ngón tay thon dài của anh đang tăng dần lực, không khí cô có thể hít vào càng ngày càng mỏng manh.
Cô sắp chết phải không?
Đây có phải là cảm giác sắp chết hay không?
Không.
Cô không muốn chết.
Cô còn rất nhiều việc cần phải làm.
Lê Hương vươn tay nhỏ bé bắt đầu đẩy anh: “Lục…
Mạc Tuân, buông… buông ral”
Bộ dáng bây giờ của Mạc Tuân hết sức dữ tợn đáng sợ, rất giống triệu chứng không khống chế được phát bệnh, lúc này bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ma quỷ: “Mạc Tuân, dùng sức, lại dùng lực một chút, chỉ cần người phụ nữ trước mắt này biến mắt, vậy mày cũng sẽ không đau khổ nữa rồi, mày sẽ được giải thoát!”
Mạc Tuân khẽ nhắm mắt, anh cảm thấy đầu rất đau, thân thể anh dường như muốn tách ra một con người thứ hai.
“Lê Hương, tôi không nên cưng chiều cô như vậy, cô cứ ÿ vào tôi yêu cô mà bắt nạt tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cô biến mắt!” Mạc Tuân đột nhiên siết chặt bàn tay.
Con ngươi trong suốt của Lê Hương từ từ co rút lại phóng đại, cô dùng sức bắt lầy cánh tay rắn chắc của anh, rất nhanh móng tay cào ra máy vết máu lên cánh tay anh.
Cô sắp không hít thở được nữa.
Cô sắp chết thật rồi.
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt nhưng lạnh lùng: “Bố, mau buông tay, mau buông mẹ rat”
Tiểu Mạc Thần Dịch tới!
Nghe được giọng của con trai, thân thể cao lớn của Mạc Tuân trực tiếp chấn động, cặp mắt đầy tia máu kia cũng từ từ khôi phục thanh tỉnh và lý trí.
“Bố, mẹ sắp không thở được nữa rồi, mau buông mẹ ral”
Tiểu Mạc Thần Dịch bảo vệ Lê Hương trước mặt, ngẳng đôi mắt sáng lanh lợi nhìn về phía Mạc Tuân, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng lại đẹp trai của cậu viết đầy chữ “Stop! Nowl”
Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, khuôn mặt nhỏ Lê Hương đã trướng hồng có thể nhỏ máu, con ngươi cũng mắt đi tiêu cự..
Anh đang làm cái quái gì?
Mạc Tuân nhanh chóng buông lỏng bàn tay to ra.
Thân thể mềm mại của Lê Hương nhỏ như cánh diều đứt dây trực tiếp ngã trên thảm, vừa tiếp xúc được không khí, cô bắt đầu tham lam hít vào từng ngụm từng ngụm.
E rằng hít vào quá gấp, cô sặc đến chảy nước mắt.