Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp - Chương 2864

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 2864

Chương 2864:

Đừng nghĩ đến cậu.

Đừng lo cho cậu.

Mặc kệ cậu.

Mạc Họa nằm ở trên giường, đắp chăn đi ngủ.

Có Vũ khát nước, đi ra rót cốc nước uống, rất nhanh cô liền nghe được tiếng cửa mở, Mạc Họa đi ra ngoài.

Mạc Họa bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo khoác trăng, vội vội vàng vàng ra cửa.

“Áy, chị Họa Họa, đã trễ thế này, chị đi đâu vậy?”

“Ah, Vũ Vũ, chị có chút chuyện, phải ra ngoài một chuyên, em mau ngủ đi.”

Mạc Họa đáp mập mờ, nhanh chóng chạy.

Trong quán bar.

Lâm Mặc ngồi ở trên quầy bar, trước mặt cậu ngã một đống vỏ chai rượu, Ngô Trạch Vũ đang khuyên: “A Mặc, đừng uống nữa, cậu không thể uống nữa.

Lâm Mặc đầy Ngô Trạch Vũ ra, tiếp tục uỗông rượu.

Cô gái học bá xinh đẹp kia có ở đây, cô ta quyến rũ liếc mắc về phía Lâm Mặc: “Lầm Mặc, uống rượu như vậy rất nhàm chán, chúng ta chơi chút trò chơi đi.”

` Lâm Mặc liếc cô gái học bá kia: “Chơi thế nào?”

“Cậu qua đây một chút, tôi nói cho cậu nghe.”

Lâm Mặc không hề động.

Cô gái học bá kia đột nhiên tiến tới, dùng sức hôn một cái lên trên khuôn mặt tuân tú của Lâm Mặc.

Ngô Trạch Vũ lắc đầu, đào hoa của A Mặc vân nở rất nhiều, lúc này. Ngô.

Trạch Vũ ngắng đầu, cậu ở cửa quầy bar thây được một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại.

Toi.

Toi rồi!

*A… A Mặc, đừng có quậy, cậu xem ai tới kìal” Ngô Trạch Vũ nhanh chóng đây Lâm Mặc một cái.

Lâm Mặc ngắng đầu, cậu thấy được Mạc Họa.

Mạc Họa tới!

Mạc Họa đứng ở cửa, lúc cô tới liền thấy trong khiiit cảnh xa hoa truy lạc cô gái hẹc bá kia hôn cậu.

Mạc Họa xoay người rời đi.

“Này, Mạc hoa khôi!” Ngô Trạch Vũ biết không tốt rồi: “A Mặc, Mạc hoa khôi nhất định đã hiểu lầm, cậu toi rồi, tôi đã bảo cậu đừng uống nhiều rượu như vậy rồi… Này, Á Mặc!”

Thân ảnh Lâm Mặc đã biến mắt ở trong tầm mắt.

Mạc Họa chuẩn bị về nhà, cô cảm giác mình giương. mắt chạy tới chính là một trò cười, cái gì mà chán chường, cái gì mà uông rượu hại thân, cô thây cậu chơi rât vui vẻ mà Cô chạy tới là để cậu cho cô xem một màn này?

Rất nhanh sau lưng truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, Lâm Mặc đi theo.

Lâm Mặc vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng. nói cậu rất khàn, thật thấp gọi tên cô: “Mạc Họa..

Lậm Bất Nhiễm để lại một vật cho hắn.

Trương Hàn vươn tay, nhận lấy túi phong thư đó, sau đó mở ra, bên trong có một tắm hình rót ra.

Trong hình là Lâm Bất Nhiễm và bó Trương Hàn, hai người năm trên giường lớn khách sạn, Lâm Bất Nhiễm bị bó Trương Hàn ôm chặt trong ngực.

Phía dưới ảnh chụp còn kèm một hàng chữ nhỏ xinh đẹp, là Lâm Bát Nhiễm viết đừng quá nhớ đến tôi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3