Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp - Chương 496

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 496

Chương 496:

Thím Triệu nhanh chóng trưng ra vẻ đáng thương: “Tiểu thư Lê Hương, cháu ngàn vạn lần đừng khách khí với mây bác mây thím, bên ngoài nhà cháu có một khu lâm viên lớn như vậy, quanh năm máy thím dì đều ăn cơm của cháu mà, nếu như chỉ chút ấy cũng không để cho bọn thím giúp cháu, vậy có phải cháu thấy chúng dì nhiều miệng quá, không muốn cho bọn dì ăn cơm nữa?”

Lê Hương xua tay: “Không phải không phải mà, cháu không phải ý này…”

“Vậy thì được, tiểu thư Lê Hương, thím đi trước „ nhé.

Việc làm xong, thím Triệu liền nhanh chóng lui xuống, đây là tu dưỡng cơ bản nhất của đầu bếp nữ.

Nhưng thím Triệu đi ngang qua Mạc Tuân liền dừng một chút, dò hỏi: “Tiểu thư Lê Hương, vị này chính là?”

Đôi mắt Lê Hương sáng trong nhìn người đàn ông, tròng mắt ánh lên, cất giọng ngọt ngào: “Anh ấy à, là chồng cháu ạ.”

Anh ấy à, là chồng cháu ạ.

Trong đuôi mắt hẹp dài Mạc Tuân tản ra vẻ lưu luyến mềm mại.

“Hóa ra là cô gia(*) à, cô gia, tiểu thư Lê Hương, thím lui xuống trước nhé.”

Thím Triệu xoay người rời đi.

(*) Cô gia: Là xưng hô của người hầu với chồng của tiểu thư.

Cô gia? Mạc Tuân vươn cánh tay rắn chắc, ôm chặt vòng eo nhỏ mềm của Lê Hương, anh nhướng hàng mày kiếm: “Cô gia? Đại tiểu thư Lê Hương, anh sao lại có ảo giác ở rẻ nhà em vậy nhỉ?”

Lê Hương bảo mấy thím cứ gọi trực tiếp tên cô, gọi Lê Hương đi, nhưng cô cũng không biết vì sao máy thím cứ luôn thích gọi cô là tiểu thư Lê Hương, xưng hô cô gia này thật sự có hơi là lạ.

Da thịt nõn nà Lê Hương nhiễm sắc đỏ kiều diễm của cánh tường vi, cô xoay người, ngón tay thanh mảnh đưa ra, to gan đẩy chiếc cằm anh tuần kiên nghị của người đàn ông: “Phải đó, Mạc tiên sinh, em ở chỗ này đúng là có rất nhiều đất đai, là nữ chủ nhân của một khu vườn rộng lớn đấy nhé, Mạc tiên sinh, không bằng anh lưu lại làm tướng công áp trại của em đi! Em nuôi anh nha…”

Trong từ điển suốt đời người của Mạc Tuân chưa từng có chữ “được bao nuôi” này, anh hạ mắt, hơi thở nam tính sạch sẽ mát lạnh phả vào cô: “Muốn nuôi anh à, hóa ra em thèm muốn nhan sắc anh.”

Lê Hương áp xuống thẹn thùng, khiêu khích nhìn anh: “Nói bậy, em làm sao có thể thèm muốn nhan sắc anh chứ, em rõ ràng là… thèm muốn cơ thể anhI”

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống, trực tiếp ấn môi lên đôi môi kiều diễm của cô.

Lê Hương sợ đến khẽ hô lên, vội vã cầm lên một quả ô mai dâu nhét vào trong miệng của anh, cơ thể mềm mại cũng thoát khỏi lồng ngực của anh, nghiêm túc bắt đầu nấu mì: “Mạc tiên sinh, anh đàng hoàng cho em một chút, ở trên địa bàn của em, anh phải nghe lời eml”

Mạc Tuân nhai quả ô mai dâu kia, hương sữa ngọt ngào của ô mai nhanh chóng lan khắp cổ họng, anh vươn tay đến khuôn mặt nhỏ mềm của cô gái, bóp một cái: “Nếu thật sự muốn nuôi anh, chút đất kia của em sao mà đủ được, hiểu chưa Mạc phu nhân?”

M n: Được rồi, cô bị anh trần trụi khinh thường!

Hai người cùng ăn mì, thím Triệu lúc cán mì còn thêm nước tương độc nhất vô nhị, ăn kiểu gì cũng ngon, Lê Hương đứng lên: “Mạc tiên sinh, anh rửa chén đi.”

Mạc Tuân dọn dẹp chén đũa, sau đó nhìn cô một cái: “Còn em làm gì?”

“Em giặt quần áo.” Lê Hương chạy vào trong phòng.

Lúc này thím Châu đi đến, trong tay thím Châu đang cầm mấy bộ quần áo mới, nhìn Mạc Tuân cung kính nói: “Cô gia, thím có may mấy bộ quần áo cho cậu và tiểu thư Lê Hương, hai người xem thử có vừa người không nhé.”

Mạc Tuân nhìn chất liệu vải cao cấp kia, còn có đường chỉ được may bằng tay tinh xảo trên đó, đây là một bác thợ thêu vải Giang Nam.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3