Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương-119

Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Sa Thần
https://gacsach.com

Chương 119: Cừu địch gặp mặt

Kiếm Thập Nhất nghe được tên thật của hắn, ánh mắt hơi hơi vừa động.

Tốt xấu trừ bỏ họ, tên là giống nhau, cũng không phải hoàn toàn nói dối.

"Ngươi cũng biết bọn họ là loại người nào, lại vì sao phải bắt ngươi?" Kiếm Thập Nhất nghiêng đầu liếc hắn một cái xong lại lập tức quay đầu sang một bên.

Tần Khuyết nghe vậy, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh buốt, cười lạnh một tiếng, "Bọn họ đều là người của Hoả Kỳ vương của nước Đông Diệu, mấy tháng này luôn luôn đi tìm ta."

Nói xong câu đó, Tần Khuyết hơi hơi nhíu mày quét về phía hắn, "Ngươi là ngốc sao, không biết bọn họ là loại người nào liền giơ tay chịu trói, ngươi sẽ không sợ bọn họ ngay tại chỗ giải quyết ngươi?"

Kiếm Thập Nhất im lặng không nói, cũng không tính toán muốn trả lời.

"Kỳ thật vừa rồi ngươi không cần để ý ta, bởi vì ta biết bọn họ tuyệt đối sẽ không giết ta." Tần Khuyết trào phúng cười, "Đoan Mộc Toái Phong coi ta như là bảo bối."

Kiếm Thập Nhất nghe vậy, nhướng mày.

Tần Khuyết ma xui quỷ khiến vội vàng giải thích một câu, "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta là nói hắn coi hai mắt ta như bảo bối."

Kiếm Thập Nhất cúi đầu ừ một tiếng, hỏi: "Ánh mắt của ngươi như thế nào, vì sao Hỏa Kỳ vương nhìn trúng ánh mắt của ngươi?"

"... Ngươi nghe qua quỷ đồng tử không?" Tần Khuyết theo bản năng hạ thấp giọng, giống như còn mang theo một chút dè dặt cẩn trọng mà bản thân cũng không rõ ràng.

Kiếm Thập Nhất hai mắt hơi hơi trừng lớn, cuối cùng cũng nguyện ý đối diện hắn, nói: "Ngươi là nói ánh mắt ngươi là quỷ đồng tử?"

"Đúng vậy, sách cổ từng có ghi lại, có người tận mắt nhìn thấy một đôi mắt màu xanh, đối với dân chúng thì mắt màu xanh làm cho người ta liên tưởng đến ác quỷ ở dưới địa ngục ndanle~quy~don~com, nên những người có đồng tử màu xanh đều bị mọi người gọi là quỷ đồng tử, mà người có được quỷ đồng tử đều sống không lâu, hơn nữa sẽ mang lại vận rủi cho người bên cạnh..."

Nói đến phần sau, Tần Khuyết cười tự giễu, "Ta trước kia cho rằng sách cổ đều là ghi bậy bạ, mãi cho đến ngày gia nhân ta bởi vì ta mà chết, ta mới không thể không thừa nhận, sách cổ nói cũng là có đạo lý. Hai mắt của ta chỉ biết mang đến tai ương cho thân nhân mà thôi.

Giống như hiện tại, ngươi đường đường là tiểu công tử Kiếm gia bời vì ta mà xụi lơ vô lực ở chỗ này, đây đều là vì ta làm ảnh hưởng đến ngươi..."

Lúc hắn nói chuyện, Kiếm Thập Nhất mày càng nhíu càng chặt, do dự một lát, rất có khí phách mà nói: "Không có quan hệ gì với ngươi. Mỗi người đều có số mạng riêng, người nhà ngươi gặp nạn không có quan hệ gì với ngươi, ta lạc đến hoàn cảnh này càng không có quan hệ gì với ngươi, hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện."

Tần Khuyết liếc hắn một cái, khẽ cười nói: "Ngươi người này rõ là... Thôi, chuyện hôm nay coi như là ta nợ ngươi. Nếu có cơ hội, ta nhất định trả ngươi nhân tình này."

Vừa nói xong câu này, hắn bỗng nhiên cười khổ hai tiếng, "Thật có lỗi, chỉ sợ ta không có cơ hội trả lại nhân tình này cho ngươi rồi."

Tạm dừng một chút, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, lập tức đối hắn nói: "Ta nói Kiếm Thập Nhất, ngươi nhưng đừng bởi vì ta lừa gạt ngươi, cũng không dám lại thích những nữ nhân khác, trừ bỏ ta, chắc không có ai nhàm chán nam giả nữ trang, ngươi đại khái có thể lại... Lại đi thích nữ nhân khác."

Kiếm Thập Nhất mạnh lướt mắt nhìn hắn, "Ngươi câm miệng cho ta!"

Tần Khuyết toàn thân cứng đờ, gắt gao mím môi, " Được rồi, tính ta lắm miệng, ngốc mới nguyện ý quản chuyện của ngươi!"

"Ta... Ta không có ý đó." Kiếm Thập Nhất giọng điệu chậm lại.

Đáng tiếc Tần Khuyết đã lại không tính toán mở miệng.

Lại là im lặng hồi lâu.

Kiếm Thập Nhất thử nâng tay lên, đáng tiếc dùng Nhuyễn Cốt Tán dược lực mạnh mẽ, hai lần đều thất bại, hắn hiện tại chỉ có thể làm chút động tác đơn giản như quay đầu quay mặt.

"Giúp ta." Kiếm Thập Nhất thở hắt ra nói.

Tần Khuyết đã sớm phát hiện động tác của hắn, luôn luôn chờ hắn xin giúp đỡ, lúc này thấy hắn rốt cục mở miệng dnddanlqydon, đắc ý chợt nhíu mày, "Muốn ta hỗ trợ cái gì?"

"Bọn họ mới vừa rồi không có soát người, trong lòng ta có hai chai thuốc, giúp ta lấy ra bình lớn, rồi sau đó đổ ra hai viên đưa ta ăn vào." Kiếm Thập Nhất giận dữ nói.

Hiện thời chỉ có đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, tuy rằng ngày đại hôn Đông Phương Lăng tặng hắn hai chai dược trợ hứng, nhưng là thuốc này cũng coi như Long Hổ dược, ddn.com hẳn là có thể tạm thời đề cao thể lực của hắn. Hơn nữa Đông Phương Lăng cũng nói, hai chai dược đều không có tác dụng phụ gì, hắn có thể yên tâm dùng.

Tần Khuyết không có nhiều lời, dựa theo chỉ thị của hắn từ trong ngực hắn lấy ra hai chai thuốc, đổ ra hai viên nhét vào trong miệng hắn.

"Đây là dược gì, ăn vào có tác dụng gì?" Tần Khuyết tò mò để sát vào chóp mũi hỏi.

"Tăng cường thể lực." Kiếm Thập Nhất hơi có chút xấu hổ.

Đại khái thời gian qua một ly trà nhỏ, Kiếm Thập Nhất cảm thấy trong cơ thể một cỗ nhiệt khí dâng lên, lập tức thể lực cũng khôi phục vài thành đương nhiên không thể so sánh như lúc ban đầu.

Kiếm Thập Nhất nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở mắt lần nữa, dây thừng trên tay đã bị hắn cởi ra.

"Ngươi đến cùng ăn cái gì, thế nào mặt trở nên hồng như vậy?!" Tần Khuyết nhìn gương mặt hắn sung huyết đỏ bừng, trừng mắt hỏi.

Nếu tiểu tử này vì khôi phục thể lực, ăn độc dược gì đó, vậy cũng thật là mất nhiều hơn được! Hắn cũng không muốn lại thiếu nhân tình gì nữa.

Kiếm Thập Nhất không có nhiều lời, giãy đứt dây thừng trên tay mình xong quay sang cởi dây thừng cho hắn, dây thừng buộc chặt hai người cũng bị hắn một tay kéo đứt.

Hai người liếc nhau, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa.

Lúc này bên ngoài nhà tranh chỉ có một người canh giữ, đối phó hắn căn bản không thành vấn đề.

Lúc người bên ngoài phát hiện khác thường, đã không còn kịp rồi, Kiếm Thập Nhất một tay liền vặn đứt cổ của hắn. Ngay sau đó Tần Khuyết trói người ném vào nhà tranh.

"Kiếm Thập Nhất, lời cảm tạ ta sẽ không nói nữa, mấy ngày nay ta lừa ngươi, là lỗi của Tần Khuyết ta. Về sau có cơ hội ta nhất định trả ngươi nhân tình này. Hiện tại, chúng ta mỗi người đi một ngả đi."

Tần Khuyết thản nhiên nói, nhìn hắn một lát, sau đó nhắm một con đường hẻo lánh đi tới.

"Ngươi cứ như vậy mà đi hả?" Thanh âm lạnh lùng từ phía sau hắn truyền tới.

Tần Khuyết hơi ngừng lại, " Đi hay không đi đều không có quan hệ gì với ngươi, ngươi nhanh đi thôi, ta không muốn có gì liên quan tới ngươi nữa."

Nói xong, nắm tay của hắn nắm chặt lại, rồi lại từ từ buông ra. Bộ pháp cũng càng lúc càng nhanh.

Kiếm Thập Nhất, ta là người không may mắn, không muốn rước họa vào thân thì cách ta xa một chút, càng xa càng tốt!

"Tần Khuyết, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Kiếm Thập Nhất vài bước đi đến bên người hắn, một bàn tay mạnh mẽ nắm cổ tay hắn, "Thiếu nhân tình của ta mà nghĩ đi nhẹ nhàng như vậy hả? Không có cửa đâu!"

"Vậy ngươi muốn như thế nào?! Ta tuỳ ý ngươi thiên đao vạn quả?!" Tần Khuyết mắt lạnh trừng đi qua.

"Ta muốn như thế nào? Ta muốn như thế nào..." Kiếm Thập Nhất lẩm bẩm nói, hắn nếu biết thì tốt rồi, mấu chốt là chính hắn cũng không rõ ràng. Dù sao không thể làm cho tiểu tử đã từng lừa dối hắn đơn giản như vậy liền rời đi!

"Tưởng trả nhân tình thì trả luôn bây giờ đi, ta không cần đợi về sau." Kiếm Thập Nhất giật mình bất giác tay mình cầm càng ngày càng gấp.

Tần Khuyết bị hắn cầm tay nhíu mi, mẹ nó, tay sắp bị hắn bóp đứt rồi!

"Ngươi đến cùng có yên hay không? Chẳng lẽ muốn ta trở về bưng trà đổ nước cho ngươi?!" Tần Khuyết gầm nhẹ một tiếng.

Kiếm Thập Nhất nghe xong lời này, miệng hơi hơi vừa động, " Được."

Tần Khuyết nao nao, lập tức tức giận mãnh liệt phun trào mà ra, "Kiếm Thập Nhất, con mẹ nó, dđlequy don.com ngươi thực coi ta như nữ nhân sai sử hay sao?!"

Kiếm Thập Nhất tinh tường nhìn đến, đôi mắt đen nhánh của hắn có ánh sáng xanh lúc ẩn lúc hiện, quỷ dị không hiểu. Sau khi biến hóa vài lần, hai mắt biến thành màu xanh lục, giống như dã thú trong đêm đen.

"Đừng nhìn!" Tần Khuyết ý thức được hai mắt của mình biến thành quỷ đồng tử, vội vàng lập tức nghiêng đầu, né tránh ánh mắt nhìn thẳng của Kiếm Thập Nhất.

Tuy rằng trong hai mắt hắn không có sợ hãi và chán ghét, có chính là kinh ngạc, nhưng Tần Khuyết vẫn không muốn quỷ đồng tử bại lộ trước mặt người ngoài - - hai mắt này tượng trưng cho những tai nạn không hi ểu.

"Hoàn hảo, không tính khó coi." Kiếm Thập Nhất cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ thản nhiên bình luận một câu như vậy.

"Theo ta đi, hành tung của ngươi đã bại lộ, không có ta che chở, ngươi căn bản không thể tránh thoát đuổi bắt." Kiếm Thập Nhất liếc nhìn hắn một cái rồi vẫn tiếp tục đi về con đường lúc mới đi đến.

Thấy hắn ngừng tại chỗ không nhúc nhích, không vui chau mày, "Còn không mau đuổi kịp."

Tần Khuyết bị hành động độc đoán của hắn làm cho giận quá mà cười. Nhưng mà hắn biết Kiếm Thập Nhất nói đúng, hiện thời dựa vào một mình hắn, muốn tránh được Đoan Mộc Toái Phong đuổi bắt, quả thực là khó kh ă n.

Đi, hay là không đi. Chẳng lẽ thực muốn tiếp tục sống ở Kiếm phủ hoặc là dưới sự che chở của Viêm Đạm vương phủ? Như vậy chẳng phải là không có tự do rồi.

Ai ~ hắn người như thế ra vẻ không có tư cách nói đến tự do rồi, đối với hắn mà nói, hai chữ này đã sớm xa không thể chạm.

Lần thứ hai Kiếm Thập Nhất chuẩn bị trừng mắt, Tần Khuyết bước chân vừa chuyển, đi ở phía sau hắn.

"Kiếm Thập Nhất, ngươi cũng đừng hối hận..." Tần Khuyết thấp giọng nói.

Kiếm Thập Nhất mắt lạnh quét hắn, "Hãy bớt sàm ngôn đi."

Tần Khuyết bị hắn nhiều lần liếc mắt, sắc mặt xanh hồng đan xen. Cho rằng hắn thích nói những lời nhảm nhí này sao? Còn không phải không nghĩ tiểu tử này về sau khóc hối kêu oan!

"Vì sao muốn quay về đường cũ, ngươi sẽ không sợ nửa đường gặp được người của Hỏa Kỳ vương?" Tần Khuyết không hiểu hỏi. Lần này lời nói tuyệt đối không phải vô nghĩa.

"Bên ngoài Kiếm phủ có ám vệ của gia, ngươi ta mất tích thời gian dài như vậy, người của gia tám chín phần đã tìm đến đây." Kiếm Thập Nhất giọng điệu thập phần khẳng định.

"Ngươi liền như thế khẳng định?"

"Ừ, khẳng định." Kiếm Thập Nhất trả lời, một đôi mắt băn khoăn nhìn xung quanh.

Mối quan hệ giữa Kiếm Thập Nhất cùng Cơ Mộc Ly như là chủ tớ hoặc như là bạn hữu. Tần Khuyết cũng chưa biết rõ ràng, nếu Kiếm Thập Nhất có thể như thế khẳng định. Nói vậy thì sự ăn ý giữa bọn họ đối với người ngoài như hắn không thể hiểu biết rồi.

"Ngươi đang tìm cái gì?" Tần Khuyết bản thân đều không biết, hiện tại ở trước mặt Kiếm Thập Nhất, lời nói của hắn trở nên càng ngày càng nhiều.

Kiếm Thập Nhất liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày nói: " Ta đang tìm chỉ bạc nhận kiếm, ta nhớ lúc ấy rõ ràng bị ném ở đây."

Tần Khuyết cũng đi tìm cùng, qua mấy ngày ở chung, hắn đã sớm phát hiện thanh kiếm này đối Kiếm Thập Nhất mà nói rất quan trọng. Đi đến đ âu cũng thấy hắn mang theo thanh kiếm này.

"Xem ra là bị người nhặt đi rồi." Kiếm Thập Nhất thở dài.

"Đổi một thanh khác được không?"

"Ngươi không rõ, thanh kiếm này có ý nghĩa với ta thế nào. Nó theo ta ròng rã bốn năm, còn làm ta trả giá rất nhiều... Tóm lại, cho dù là bảo kiếm đều kém nó."

Tần Khuyết trước kia cũng dùng kiếm, nhưng hắn vẫn không rõ, Kiếm Thập Nhất vì sao lúc nói đến chỉ bạc nhận kiếm lại lộ ra biểu cảm phức tạp như vậy.

Cho đến thật lâu về sau, hắn mới biết được nguyên nhân, trong lòng đối hắn lại thêm nhiều phần thương hại và... Thương tiếc? Hai người đi không bao lâu, một nhóm người liền vội vã chạy lại, cầm đầu đúng là thị vệ Triệu Xương, phía sau hơn hai mươi kỵ sĩ cũng đều là cận vệ trong vương phủ.

Xem trận thế này, Cơ Mộc Ly vì tìm kiếm hai người, đã điều một nửa cận vệ trong phủ tới đây.

"Kiếm công tử, Kiếm phu nhân, các ngươi không sao chứ?!" Triệu Xương vội vàng từ trên lưng ngựa xoay người xuống, đến gần hỏi.

Tần Khuyết thấy hắn đi lại, tay đã theo bản năng kéo lại cổ áo vừa đúng che khuất hầu kết bản thân.

Nếu để cho người khác biết đường đường Kiếm phủ tiểu công tử cưới nam nhân, chỉ sợ sẽ bị cười nhạo cả đời. Vì tiểu tử này, hắn theo bản năng liền làm như vậy rồi.

"Không có việc gì, chính là gặp được mấy tên cướp chợ." Kiếm Thập Nhất nhìn Triệu Xương gật gật đầu, "Vất vả các ngươi."

Từ Hoàng Thành đến thành Hoa Dung ngựa không dừng vó cũng muốn hơn nửa canh giờ, không nghĩ tới bọn họ vì tìm người chạy đi tổng cộng mới hết một canh giờ. Năng lực làm việc của Triệu Xương quả thực làm cho người ta yên tâm.

Triệu Xương thấy hai người thân hình chật vật không chịu nổi, lập tức bảo cấp dưới chuẩn bị một con ngựa, nói: "Ta tới vội vàng, không có mang hai cái áo choàng, Kiếm công tử cùng Kiếm phu nhân liền chấp nhận một chút đi, chờ vào trong thành, ta lại đi mua hai cái áo choàng."

"Như thế, làm phiền rồi." Kiếm Thập Nhất khách khí nói, nhìn lướt về người phía sau.

Tần Khuyết hiểu ý, lập tức xoay mình lên ngựa, chờ hắn mới ngồi xuống ổn định, phía sau có người lập tức kề sát hắn ngồi xuống, người nọ thân thể nóng bỏng gần như hỏa lò rồi.

Tần Khuyết nhịn không được nhíu mày hơi hơi nghiêng đầu nhìn lướt về sau, không nghĩ tới, liếc mắt một cái thấy được gương mặt Kiếm Thập Nhất càng thêm sưng đỏ.

Tiểu tử này lúc trước đến cùng là ăn phải thuốc gì? Thế nào toàn thân nóng thành như vậy?

Triệu Xương đã sớm phát hiện Kiếm Thập Nhất dị thường, chỉ cho là hắn thẹn thùng, cũng không hỏi nhiều.

"Ha ha, Kiếm công tử thế nào trở nên khách khí như vậy, tự nhiên lại trở nên xa lạ với chúng ta, không phải là cưới nàng dâu về bị quản thúc thành như vậy đi?" Triệu Xương nhịn không được trêu ghẹo một câu.

Mấy cận vệ khác đều có chút giao tình với Kiếm Thập Nhất, nghe vậy cũng phá lên cười, một chút mặt mũi cũng chưa cấp.

Gương mặt Kiếm Thập Nhất đỏ rừng rực, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người. Đáng tiếc mọi người đã sớm biết rõ tính tình của hắn, vẫn cười vui vẻ như trước. Cùng Triệu Xương hội họp xong, Kiếm Thập Nhất cũng không có trực tiếp về Kiếm phủ, mà là nhờ người đưa tin về trong phủ, rồi sau đó mang theo Tần Khuyết cùng đi tới Viêm Đạm vương phủ trong Hoàng Thành.

Tần Khuyết biết Kiếm Thập Nhất muốn nói tất cả mọi chuyện với Cơ Mộc Ly, trong mắt toàn là khó có thể tin, còn có nồng đậm thất vọng.

"Ta đem tình trạng của chính mình nói cho ngươi, là vì ta cảm thấy ngươi là người có thể tin. Nhưng là hiện tại, ngươi thế nhưng muốn đem bí mật của ta nói cho người khác biết? Kiếm Thập Nhất, ngươi nghĩ rằng ta thật sự thiếu nợ ngươi?"

"Mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, tính cách của ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn không bớt lo." Kiếm Thập Nhất than nhẹ một tiếng, "Bốn năm trước ta trải qua một chuyện, vốn là không lại tin bất kì kẻ nào, nhưng là, sau này ta lại cô đơn tin một người, mà trên đời này cũng chỉ có một người là ta vĩnh viễn tin tưởng, người này... Đó là Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly.

Tần Khuyết, ngươi nếu tin tưởng ta, mong ngươi cũng tin tưởng hắn, ta đối gia cũng không giấu diếm chuyện gì, mà hắn cũng không phải loại người lòng lang dạ thú như Đoan Mộc Toái Phong.

Nói sự thật cho hắn biết, ngươi mới có thể được Viêm Đạm vương phủ che chở."

"Ta không cần bất luận kẻ nào che chở!" Tần Khuyết lạnh lùng nhìn hắn, bỏ cánh tay của hắn ra liền đi ra ngoài.

Kiếm Thập Nhất vội vàng túm chặt cánh tay hắn, thanh âm lãnh trầm nói: "Ngươi như thế nào lừa gạt ta, ta đều không có câu oán hận, nhân là quá khứ ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi cái gì. Vì sao ngươi liền không thể tin ta một lần?"

Tần Khuyết bị hắn nói thì ngẩn ra, do dự hồi lâu, mới nhận mệnh mà nói: "Được, ta tin ngươi một lần, nếu Viêm Đạm vương cũng giống Hỏa Kỳ vương, như vậy lúc này đây ta cho dù chết cũng sẽ không lại làm chim trong lồng!"

Lúc Thủy Y Họa biết được Kiếm Thập Nhất cùng Tần Khuyết đều không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.

Cơ Mộc Ly buồn cười nói: "Đều nói không có việc gì, nàng sao phải lo lắng như vậy?"

"Gia, Kiếm công tử cùng Kiếm phu nhân tới, đang ở bên ngoài." Triệu Xương bẩm báo nói.

"Hả? Tiểu tử này không về Kiếm phủ? Nhanh gọi bọn hắn tiến vào, đừng biến thành gia giống như người ngoài như thế." Cơ Mộc Ly miễn cưỡng nhướng mày.

Kỳ thực Kiếm Thập Nhất không phải trở nên xa lạ với Cơ Mộc Ly, mà là hắn cần thừa dịp Triệu Xương bẩm báo thuyết phục người bên cạnh, quan trọng hơn là hắn còn muốn tìm được Đông Phương Lăng, hỏi hắn giải dược Nhuyễn Cốt Tán cùng với phương pháp giảm bớt tác dụng của thuốc bổ.

Giải trên người dược tính, Kiếm Thập Nhất trực tiếp mang theo Tần khuyết vào cửa.

Hai người đầu tiên là hơi chút hành lễ, rồi sau đó hai người vụng trộm liếc nhau.

"Chậc, Thập Nhất, trước mặt ta cùng gia vẫn nên thu liễm một chút, phu thê các ngươi mắt đi mày lại,n.com coi chúng ta nhìn không thấy sao?" Thủy Y Họa cười khẽ trêu ghẹo một câu.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy hiện tại Kiếm Thập Nhất so trước kia hơn chút tình ý.

"Gia, vương phi, ta lần này mang theo Tần Khuyết đến vương phủ, là tới nhận sai." Kiếm Thập Nhất cân nhắc từ ngữ, chậm rãi nói.

"Nhận sai liền thôi, gia biết ngươi cứu người sốt ruột, nếu thay đổi Y Hoạ như thế, ta cũng sẽ giống như ngươi." Cơ Mộc Ly nói xong, vụng trộm vươn tay sờ soạng bên hông Thủy Y Họa một cái.

Kiếm Thập Nhất không có tâm tư xem Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa vụng trộm, nói thẳng: "Ta muốn nói không phải là chuyện này, mà là về thân phận của Tần Khuyết."

Nói đến đây, Tần Khuyết đã không nhanh không chậm nói tiếp, "Ta tên thật là Tần Khuyết, là nam nhân."

Thanh âm trong sáng, rõ ràng chính là giọng nói của nam nhân.

Thủy Y Họa cả kinh đứng lên, hai mắt trừng lớn.

Cơ Mộc Ly nghe xong, chỉ nhướng mày, rồi sau đó hồ nghi nhìn nhìn Thủy Y Họa. Tuy rằng chuyện này thật làm cho người ta giật mình, nhưng là cũng không tất yếu kinh thành như vậy đi? Huống chi Y Hoạ vốn là người kín tiếng.

Sau khi kinh ngạc, hai mắt Thủy Y Họa trở nên lạnh lùng, chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân mặc đồ nữ trang kia, "Xú tiểu tử, hoá ra là ngươi!"

Tần khuyết chậm rãi đẩy ra tóc mái trước trán, sau đó nâng lên lòng bàn tay phải,ngocthuybachdang giơ ra trước mặt nàng, lộ ra vết sẹo. Sau đó hắn nhếch môi cười, cười như không có chuyện gì, "Không sai, là ta. Lúc trước đa tạ ân cứu mạng của ngài, cũng đa tạ ngài một đao này, hại ta cái tay này suýt chút phế bỏ."

Mấy người nghe được như lọt vào trong sương mù.

Kiếm Thập Nhất theo dõi bàn tay bị đâm thủng kia, không hiểu nhìn về phía Thủy Y Họa.

Có ý tứ gì? Chẳng lẽ hai người này đã sớm quen biết rồi hả? Mà vết đao xuyên thấu lòng bàn tay kia là do Thủy Y Họa làm?

Thủy Y Họa rời khỏi ghế, thong thả từng bước đến trước mặt hắn, "Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết, không nghĩ tới nhưng là mạng lớn, không chỉ sống tốt, còn ẩn giấu dưới mí mắt của ta."

"Ngươi đã còn sống, như vậy lời hứa lúc trước vẫn còn có nghĩa. Ngươi nói cho ta núi vàng núi bạc làm thù lao, như vậy núi vàng núi bạc của ngươi đâu?"

Thủy Y Họa cười như không cười đánh giá hắn.

Xú tiểu tử, thế nhưng mặc thành nữ nhân, còn dám lắc lư dưới mí mắt của nàng!

Kỳ thực năng lực nhận biết của hai tai Thủy Y Họa tốt hơn ánh mắt rất nhiều, có đôi khi nàng không nhận ra người đang cải trang, nhưng là chỉ cần nghe qua thanh âm người nọ, rồi khi nghe lại lần thứ hai, nàng có chín phần nắm chắc có thể nhận ra người nọ.

Tần Khuyết bình thường thay đổi nữ trang không nói, tóc mái thật dài che khuất cặp mắt rất dễ nhận biết của hắn, hiện thời tóc mái vén lên, cặp mắt xinh đẹp lại lạnh lùng như hai hạt châu,nđannlequyydôn.com làm Thủy Y Họa lập tức liền liên tưởng đến chuyện phát sinh đêm đó ở nước Tuyết Ly.

Thiếu niên xinh đẹp lấy oán trả ơn, không nghĩ tới mình còn có lúc gặp lại hắn. Bản thân nếu lấy không được những thứ hứa hẹn, thật sự có cảm giác muốn giết người.

"Vương phi nói đúng lắm, hứa hẹn lúc trước vẫn có giá trị như cũ, núi vàng núi bạc của ta có thể giao hết cho ngài." Tần Khuyết cười nhẹ một tiếng, chỉ là ý cười lại chưa đạt đáy mắt.

Đã nàng muốn, liền cho nàng, chính là không biết nàng có bản lĩnh để lấy hay không!

Của cải của Tần gia nhà hắn nhiều hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, ha ha ~

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3