Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Chương 23
Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt
Sa Thần
https://gacsach.com
Chương 23: Nữ nhân này bản tôn coi trọng
Đai lưng nguyên bản bị nàng buộc rất chặt bị hắn dễ dàng kéo đứt, rồi sau đó hắn cả người thảnh thơi từ trên ghế đứng lên, cười đầy lẳng lơ làm cho người ta cảm thấy không có ý tốt.
"Ta rõ ràng đã điểm mấy huyệt đạo trên người ngươi, ngươi sao lại có thể dùng nội lực?" Thủy Y Họa lạnh lùng theo dõi hắn, thân mình không dấu vết lui về sau.
Đây đã không phải là lần đầu tiên nàng rơi vào trạng thái bị động, nàng chán ghét loại cảm giác này. Tuy rằng không có cảm nhận được sát ý, nhưng là không có phần thắng, cũng đoán không ra ý đồ của đối phương làm nàng cực kỳ khó chịu.
Quả nhiên, không đủ nội lực vẫn là không được.
Nam tử áo hồng cười hết sức phóng đãng, thân mình thon dài cao ngất bị áo choàng đỏ tươi bao vây, trong xinh đẹp mang theo uy áp khó có thể kháng cự, làm cho người ta sợ hãi lại nhịn không được bị hấp dẫn. Một nửa gương mặt bị bỏng hiện thời bị một đóa mẫu đơn màu đen làm đẹp, cả người thoạt nhìn càng là yêu mị không gì sánh nổi.
Hắn từng bước một đến gần nữ tử, áo choàng đỏ thẫm bị xé rách như xơ mướp mặc trên người hắn lại tạo ra một loại khí chất tao nhã.
Thủy Y Họa nhíu chặt mi, chỉ do dự ngắn ngủn một lát, nháy mắt tiếp theo, thay đổi thân mình bỏ chạy, tốc độ nhanh làm cho người ta líu lưỡi, bỗng nhiên nàng hét to một tiếng, "Người tới, có thích khách."
Mới đầu nàng còn sợ hãi bản thân kêu ra tiếng thì trong khoảnh khắc người này liền lấy đi tính mạng của mình nhưng là nàng rõ ràng nhận thấy được người này chính là thích đùa nàng, vẫn chưa có tính toán giết người lấy mạng.
Cùng hắn chơi thời gian dài như vậy, Thủy Y Họa cũng không muốn tiếp tục làm đồ chơi của hắn.
Ám vệ ẩn núp ở bên ngoài nghe được bên trong một tiếng gào thét, ào ào biến sắc. Trên nóc nhà bị phá vỡ một lỗ hổng lớn, cửa sổ bị phá rách, cửa chính bị đá bay, ám vệ ở mọi nơi tuôn vào tới, rồi sau đó đồng loạt nhìn chằm chằm nữ nhân trong phòng.
Đầu lĩnh ám vệ trong mắt xẹt qua không vui vì bị trêu cợt, nặng nề nói: "Công chúa nếu là cảm thấy không thú vị sớm đi nghỉ đi."
Dứt lời vẫy tay một cái, năm sáu ám vệ rất nhanh biến mất tại chỗ.
Thủy Y Họa đứng ngây tại chỗ, một tay ôm má phải, phía sau đã mất một người.
Lần đầu nhìn thấy loại cao thủ tới vô ảnh đi vô tung như vậy, trong lòng Thủy Y Họa có một loại kích động muốn phấn đấu. Một ngày nào đó, nàng cũng muốn trở thành cao thủ như vậy, rồi sau đó để cho tên yêu nghiệt trêu cợt bắt nạt nàng này không chết tử tế được.
Dám hôn lên mặt nàng, yêu nghiệt chết tiệt kia!
Thủy Y Họa một đá đã đem ghế dựa bên người đạp cái dập nát.
Yêu nghiệt nào đó vừa bị mắng lúc này đang ngồi ở trên một cái nóc nhà cách không xa lắm, hai chân bắt chéo trộm vui vẻ, hoàn toàn không có khí chất tao nhã như mới vừa rồi.
Xa xa nghe được tiếng chửi bậy của Thủy Y Họa, cúi đầu cười hai tiếng. Thanh âm này không lẳng lơ quyến rũ như lúc ban đầu ngược lại lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Đưa tay vuốt vuốt môi của bản thân, chẹp chẹp hai ba lần, nói thầm: "Hương vị cũng không tệ."
Ngồi một lúc, thân mình chợt lóe, chỉ thấy trong không trung xẹt qua một bóng dáng màu đỏ, giây lát sau liền bay đến ngoài mười trượng, vài cái thuấn di đã thoát ra thật xa.
Đi đêm trăm dặm, nam tử áo hồng đội mặt nạ đỏ rất nhanh đến một chỗ ẩn nấp cực kỳ kín đáo dưới ngọn núi, thủ vệ nhìn thấy người tới ào ào xoay người nhường đường.
"Cung nghênh tôn thượng hồi cung!"
Nam tử áo hồng miễn cưỡng nâng tay phất phất tay, bước nhanh đi nhanh, rất nhanh liền trở về Tiêu Dao cung ở trên đỉnh núi.
Thấy người đi xa, mấy người mới nhỏ giọng trao đổi, trong lời nói khó nén nổi tò mò.
"Tôn thượng phong lưu phóng khoáng, thiên hạ vô địch của chúng ta là bị người đánh cướp sao? Lúc đi ra ngoài áo bào không có tí nếp nhăn, làm sao mà lúc về áo bào giống như là bị chó cắn vậy?"
"Ngu ngốc! Tôn thượng không làm cho người ta gần hắn trong ba bước, ngươi cảm thấy có ai có thể giựt lông trên người ma quỷ không?"
"Chẳng lẽ là tôn thượng tự mình xé quần áo của mình thành như vậy?"
"Hừ, cuối cùng thông minh. Tôn thượng là cảm thấy như vậy càng có vẻ bản thân không giống người thường, phong lưu tiêu sái."
"Lão ca, huynh thật thông minh."
...
Truyền thuyết, trong chốn giang hồ có Tiêu Dao cung làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, Tiêu Dao cung mọi người thủ đoạn độc ác, giống như ma quỷ dưới địa ngục. Tiêu Dao cung có si mị võng lượng ( là một loài quỷ quái ở gỗ đá hóa ra- theo GG ), có đầu trâu mặt ngựa, làm cho người ta tránh không kịp, mà người có thể làm cho người khác sợ tới mức chảy cả nước tiểu đó là Tiêu Dao cung cung chủ — Quỷ sát huyết tôn!
Nghe nói, Quỷ Sát huyết tôn một thân trường bào màu đỏ, tóc tai bù xù, trên mặt còn đội một cái mặt nạ đỏ như máu có linh tính, mà mặt nạ máu này mỗi ngày đều phải ngâm trong hồ máu, để duy trì linh tính của nó.
Hồ máu từ đâu mà có? Tự nhiên chính là do nhóm tiểu quỷ của Tiêu Dao cung giết hại dân chúng vô tội, bọn họ sẽ chậm rãi tra tấn người ta tới chết, ép khô máu trên người ta...
"Đủ." Nam tử áo hồng ngồi ở chính giữa ghế huyết mãng quấn giao khoát tay, đánh gãy cấp dưới đang bẩm báo.
"Bạch Hổ." Hai mắt giấu ở dưới mặt nạ tinh xảo không chút để ý quét mắt nam tử đứng ở phía trước liếc mắt một cái, trong mắt có tức giận nhạt nhẽo vờn quanh.
Nam tử một thân áo trắng, mặt nạ bảo hộ màu bạc nhướng mày một chút, khom người trả lời: "Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ nỗ lực tiêu trừ thành kiến của người trong giang hồ đối với Tiêu Dao cung chúng ta."
"Một tháng. Một tháng sau vẫn là như vậy, bản tôn liền lấy đầu của các ngươi."
Lúc nói ra lấy đầu người ta vẫn là yêu mị mà tao nhã như trước nhưng trong điện người nghe cũng là toàn thân phát lạnh.
Mọi người hiểu ý lui ra ngoài, chỉ để lại tam đại hộ pháp Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước.
Ba người hai mặt nhìn nhau, chờ Quỷ Sát huyết tôn dặn dò.
Nam tử ngồi lên chậm rãi đứng dậy rời khỏi ghế dựa, ngón tay thon dài trắng nõn sờ đầu hai con huyết mãng quấn giao trên thành ghế, môi mỏng hơi hơi hơi cong lên, "Lúc này đây bản tôn hồi cung là tới giao cho các ngươi một nhiệm vụ mới." Bỗng nhiên, "Toàn thể các ngươi đều ra, đi bảo hộ một người."
Lời nói chậm rãi phun ra nghe qua quyến rũ lại đa tình.
"Một nữ nhân."
Ba người kinh ngạc không thôi, tuy rằng Tiêu Dao cung là hang ổ của chủ tử nhưng là chủ tử từ trước đến nay thần long kiến thủ bất kiến vĩ ( rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi – ý chỉ sự bí ẩn ), mười ngày nửa tháng không đến một lần đều là chuyện thường. Mỗi lần trở về cũng đều là có chuyện lớn an bày, không nghĩ tới lúc này đây dĩ nhiên là bảo hộ một nữ nhân?!
Quỷ Sát huyết tôn cũng không làm cho người ta thân cận, hiện thời Quỷ Sát huyết tôn mùa xuân cũng muốn đến đây?
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước trên mặt đều đội mặt nạ, mà dưới mặt nạ không chỗ nào không là hơi hơi giật mình.
"Không nên coi thường nhiệm vụ lần này, nếu như bản tôn đoán không sai, lúc nàng gả đi Hoả Vũ quốc dọc theo đường đi sẽ có không ít người muốn lấy mạng nàng."
Bạch Hổ nghe vậy, đôi mắt buông xuống đột nhiên vừa nhấc, giống như mơ hồ đoán được nữ nhân mà chủ tử ngụ ý.
"Nghe nói Tuyết Ly quốc sẽ cùng Hỏa Vũ quốc hòa thân, nữ nhân mà chủ tử nói chẳng lẽ là Phủng Nguyệt công chúa?
Quỷ Sát huyết tôn cúi đầu nở nụ cười, "Bản tôn chút nữa đã quên, Bạch Hổ ngươi là người Tuyết Ly quốc, tin tức nơi này phát ra là nhanh nhất và chuẩn nhất. Không sai, Tuyết Ly quốc hôm nay mới sắc phong Phủng Nguyệt công chúa không lâu sẽ gả đi Hoả Vũ quốc, mà cô gái này, bản tôn coi trọng rồi." Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu hơi hơi nhấn mạnh.
"À, thì ra là thế." Bạch Hổ theo bản năng ứng một câu, mặt nạ màu bạc tinh xảo trên mặt lấp lánh sáng lên.
Thanh Long và Chu Tước đi theo gật gật đầu.
Đáng tiếc chỉ im lặng một cái chớp mắt. Mấy người mạnh ngẩng đầu, nhất tề mở to hai mắt nhìn.
Chủ tử chưa bao giờ gần nữ sắc vừa rồi nói câu gì? Coi trọng nữ nhân này rồi!
Coi trọng rồi... Coi trọng rồi... Coi trọng rồi hả?!
Nương ơi, tôn thượng cũng sẽ có một ngày coi trọng nữ nhân!