Ngốc Lư Biệt Truy - Chương 09
Ngốc Lư Biệt Truy
Chương 9: Một cái màn thầu dẫn đến huyết án (hạ)
gacsach.com
“Cái gì?” Dương Phi Lăng mở to hai mắt nhìn, không thể tin vào lỗ tai của mình.
“Bán 100 lượng. Cũng không rẻ.” Tú bà ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
“Gì chứ! Rất quá đáng.” Dương Phi Lăng hổn hển. Một cước đá ngã lăn cái bàn.
Hắn giận dữ nói: “100 lượng đã bán ta, tên ngu ngốc này. Tốt xấu gì ta cũng đường đường là giáo chủ Thanh Liên giáo, sao chỉ đáng mấy trăm lượng!”
Người đang ngồi, mí mắt giật giật, thật sự chịu không nổi loại hành vi ấu trĩ này.
Y hướng bạch y nhân bên cạnh hỏi: “Ngươi xác định? Là hắn?”
Bạch y nhân thấp giọng trả lời: “Ân. Chính là hắn.”
“Choáng. Nhãn... nhãn quang năm đó của ngươi cũng quá... quá đặc biệt.” Lời nói ra nhanh chóng chuyển vòng, y cũng không muốn bị bạch y nam tử làm bị thương gân động cốt.
“Ngươi!” Sau khi Dương Phi Lăng phát cáu xong, chỉ vào hoa phục nam tử.
Hoa phục nam tử sửng sốt.
“Ngươi, ngươi nhất định phải mua ta.” Không có khẩu khí thương lượng.
“A?” Hoa phục nam tử khinh thường ngoảnh đầu lại nhìn nói: “Ta vì sao phải mua ngươi? Tên quét rác nhà ta so với ngươi còn xinh đẹp hơn.”
“Hừ...” Dương Phi Lăng cười gian trá.
Hắn tiến lên tiếp cận nói bên tai của hoa phục nam tử: “Chỉ bằng ta biết thân phận của ngươi. Hoàng thượng muốn hay không ta thỉnh an ngươi a?”
“Cái gì? Ngươi.” Hoa phục nam tử cả kinh, đưa tay vào ngực sờ, phát hiện không thấy vật kia.
Lại thấy Dương Phi Lăng đối y nháy mắt. Hắn mỉm cười.
“Hảo hảo, ta mua ngươi. Ta trả 100 vạn lượng hoàng kim, mua hắn!”
Mọi người câm miệng, một tiểu quan mà ra giá này thật không thỏa đáng.
Dương Phi Lăng dương dương tự đắc, dương dương tự đắc. Hừ, mọi người đều nói thanh lâu khó ra, xem! Bổn thiếu gia vừa mới vào đã có bản lĩnh bước ra. Mà còn là đương kim Hoàng thượng chuộc. Ha ha...
Vì thế một hồi khôi hài tan cuộc.
Dương Phi Lăng ngâm nga tiểu khúc đi theo sau Hoàng thượng, đi ngang qua đại sảnh nhìn thấy Đại Hùng đưa hắn đến đây còn đang uống rượu cùng oanh oanh yến yến.
Hắn xông lên trước, gắt gao cầm tay tên kia.
Đại Hùng bị dọa đến chén rượi rơi trên mặt đất, nghĩ rằng hắn muốn trả thù, đang định nói xạo vài câu.
Lại thấy Dương Phi Lăng biểu tình trên mặt cảm kích, thắc mắc.
“Cảm tạ ngươi, thật cảm tạ ngươi, không có ngươi, ta sao có thể vịn được người chủ như vậy a.” Dương Phi Lăng cảm kích đến nước mắt đều nhanh xuất ra.
“A?” Khó khăn chuyển đầu qua nhìn đến một đám người hoa phục, minh bạch. Cảm động là tìm được người chủ có tiền. Đến cảm tạ hắn. Hắn nở nụ cười. Rút lại tay đặt lên vai Dương Phi Lăng, nhẹ nhàng vỗ.
“Không có gì, đây là việc huynh trưởng phải làm. Tiểu đệ ngươi về sau có thể là lên như diều gặp gió, nhất định phải nâng đỡ lão ca a.”
“Ân, nhất định, nhất định, về sau tới kinh thành thì tìm ta a.” Dương Phi Lăng cảm động nói.
“A? Ha ha... Lão đệ ngươi còn chưa biết a? Đây là kinh thành a!”
“Cái gì?” Dương Phi Lăng choáng váng.
“Sao ngươi lại không phát hiện, thành thị phồn hoa như vậy, nhiều người thiên nam hải bắc như vậy. Ngươi chưa phát hiện?”
“Ân, a?” Dương Phi Lăng hồi phục tinh thần.
“Tiểu đệ ngươi vẫn là nhanh chóng đi đi, chủ tử ngươi dường như đã không còn kiên nhẫn chờ.”
“Nguyên lại là vậy a! Ha ha... Vậy thật sự cảm tạ đại ca. Tiểu đệ đi trước đây.” Dương Phi Lăng ra vẻ cung kính bước đi.
Hoa phục nam tử nhìn thấy hắn vẻ mặt thỏa mãn quay lại liền hỏi: “Ngươi làm gì hắn vậy?”
“Hắc hắc, không nói cho ngươi biết.” Vẻ mặt gian trá.
Ban đêm, đương lúc Đại Hùng đang chuẩn bị ôm Oanh Oanh lên giường, phát hiện “chỗ kia” của mình chảy máu, hắn kinh ngạc kéo quần xuống, phát hiện không thấy “tên kia” của mình, nửa người dưới, nửa người dưới của mình biến thành nữ tử. Hắn sợ hãi kêu lên... Chưa kịp đứng dậy đã bị một hắc y che mặt điểm huyệt, bắt đi.
Trong màn đêm, ở một cánh rừng cây nhỏ, người che mặt bắt Đại Hùng tựa như chờ không kịp, ném Đại Hùng lên một đống cỏ khô.
Hắc hắc cười rộ lên: “Trẫm... Ân khụ, thực chưa nếm qua người thân trên nam thân dưới nữ. Ai nha, còn vừa vặn vào đúng thời điểm kia, máu chảy a chảy... Ân. Cảm giác này nhất định rất tuyệt.”(Một từ: BIẾN THÁI ~~~)
Nói xong liền nhào đến, ba hạ hai hạ lột sạch trơn Đại Hùng. Sau khi đắc ý xem xét, lại lấy dây thừng trói hai tay Đại Hùng lại. Thân thủ giải khai huyệt đạo của Đại Hùng.
Đại Hùng vừa có thể động liền chửi ầm lên: “Con mẹ nó, thao tổ tông nhà ngươi, ngươi rốt cục là ai, hạ ta dược gì. Ta sao lại biến thành như vậy? Con mẹ nó...” Một cậu lại một câu thô tục tuôn ra.
Người che mặt kéo khăn xuống đúng là hoa phục nam tử lúc sáng.
Y bên cười bên sờ bên nói: “Ngươi tiểu bổn đản này, tên Dương Phi Lăng kia vào lúc nói lời từ biệt với ngươi thì rắc dược này lên trên người ngươi. Ngươi thật cho rằng hắn muốn nói lời cảm tạ với ngươi a. Haiz, đừng động đừng động.”
Đại Hùng giãy dụa thân thể muốn tránh thoát khỏi song hàm trư thủ kia.
“Ây nha, xem ra ngươi không muốn có giải dược phải không? Vốn đang định đưa cho ngươi nữa chứ.” Hoa phục nam tử giống như có chút khó xử.
“Ngươi... ngươi có giải dược?” Đại Hùng không giãy dụa nữa.
“Haiz, vốn đến để cho ngươi. Xem ra ngươi hình như không muốn a.” Hoa phục nam tử tiếp tục dụ hoặc.
“Ta, ta đương nhiên muốn rồi, này... này bất nam bất nữ. Ta sống ra sao a.” Đại Hùng tức giận nói.
“Cho ngươi, có thể a, bất quá...” Hoa phục nam tử do dự. Cao thấp đánh giá thân thể trần trụi sau đó dừng lại ở nơi nào đó.
Khẽ cắn răng, ta sá gì.
“Để... để cho ngươi thượng một lần, ta... ta xem như bị chó cắn.” Đại Hùng bất đắc dĩ nói. Hắn biết hôm nay không bán rẻ sắc là không được.
Bản thân bị người cột lại, người ta nếu như cường ngạnh, sợ là tự mình ăn khổ, hơn nữa đối phương võ công cũng không thấp, mình chưa hẳn là đối thủ, hơn nữa với thân thể thế này. Haiz, còn không bằng đồng ý, đổi chút hy vọng.
“Hắc... Vậy ta sẽ không khách khí.”
Hoa phục nam tử nhanh như hổ đói vồ mồi nhào qua.
“A!”
“Ân a!... Ân a!... A... a... Ngươi chậm chút... chậm chút... Đau...” Đại Hùng thảm thiết kêu lên.
Hoa phục nam tử bất đắc dĩ rút ngón tay từ trong“hang động” phía sau ra. Chuyển qua chiến đấu ở “hang động” vừa mới xuất hiện phía trước. Đây là xử nữ a.
Đổi lãnh địa, đổi vũ khí.
Kích động một cái, dùng lực đẩy một cái, đi vào toàn bộ.
“A a a! Đi ra ngoài, con mẹ nó ngươi đi ra ngoài.” Đại Hùng la to.
“Đừng a.” Hoa phục nam tử thong thả động đậy hung khí của mình.
Một bên nhẹ nhàng an ủi người dưới thân: “Lần đầu tiên, có hơi đau, ngoan ngoãn... Về sau sẽ không đau.”
Đại Hùng bị đau đớn này làm cho muốn chết đi sống lại, hoàn toàn không nghe đến câu... Về sau... kia. Chỉ nhìn thấy người nọ trên người mình tại huyệt khẩu mới xuất hiện tiến tiến xuất xuất, phía dưới của mình không ngừng chảy huyết. Không biết có thể chảy máu mà chết không? Vào lúc trước khi ngất xỉu Đại Hùng nghĩ.
Từ trong cơn mê... tỉnh lại. Đại Hùng thấy đã được cởi trói. Toàn thân được rửa sạch qua. Phía dưới còn cẩn thận độn thêm vải bông sạch sẽ. Ân. Vẫn rất thân mật, mỗi tháng nữ nhân đều cần những thứ này vẫn thật phiền toái. Ân?
Đại Hùng bỗng nhiên từ trên giường bật dậy.
“Ây nha, rất có tinh thần nha, xem ra thể chất chính là không giống nữ nhân a.” Hoa phục nam tử từ bên ngoài bưng mâm tiến vào. Nhìn thấy cảnh tượng này trêu ghẹo nói.
“Ngươi... ngươi... vậy mà gạt ta. Giải dược đâu?” Đi đến trước mặt hoa phục nam tử.
Nhẹ nhàng đẩy ra. Đặt chén đĩa lên bàn.
“Gấp gì chứ? Đợi trở về nơi ở ta sẽ đưa cho ngươi.”
“Cái gì? Ngươi dám gạt ta. Ngày hôm qua là bởi vì ta không chú ý, mới trúng kế của ngươi. Ngươi dám cả gan gạt ta? Ngươi cũng biết ta là ai?” Đại Hùng bị cơn thịnh nộ phá hỏng.
“Biết a.” Ánh mắt hoa phục nam tử chớp a chớp.
“Ngươi không phải là hái hoa đạo tặc đang bị quan phủ truy nã. Lưu Tiểu Khánh của Sơn Hải phái sao!” Ánh mắt tiếp tục chớp a chớp...
“A... Ngươi... ngươi làm sao biết được?” Đại Hùng, Tiểu Khánh mặt mày choáng váng. Bỏ qua người trước mắt vẫn không ngừng phóng điện.
“Ngươi... Haiz, Tiểu Khánh Khánh, ta chính là phu quân tương lai của ngươi, ta sao có thể không biết a?” Hoa phục nam tử mắt nháy a nháy.
Giống như nhìn thấy mặt trời mọc phía tây, Lưu Tiểu Khánh dại ra há hốc mồm nói: “Ngươi... ngươi sẽ không là... là... Hoàng... Thượng... chứ?”
“Ha ha... Rốt cục ngươi nói đúng rồi!” Cảnh Nghi hưng phấn muốn nhào đến.
Đối diện chỉ là một cái chân thối, bị đá bay ra ngoài.
“Ngươi... ngươi... Chính là ngươi... hại ta thành thế này... Chính là ngươi... Chính là ngươi hại ta bị chê cười nhiều năm như vậy.” Tiểu Khánh hoàn toàn sinh khí. Hai mắt đều vì giận mà đỏ lên.
“Không nghĩ tới a... Xa cách nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa có quên ta?” Cảnh Nghi kích động đứng trước mặt hắn.
Nghiến răng nghiến lợi, “Ta dù có chết rồi nghe thấy là ngươi, cũng muốn đội mồ sống lại. Chỉ bởi vì một câu nói năm đó của ngươi, hại ta bị cười đến tận bây giờ! Hiện tại nhất định phải khiến ngươi hối hận.” Âm thầm vận khí, đánh ra một chưởng.
“Cảnh Nghi, chịu chết đi!”
Cảnh Nghi đột nhiên bị tập kích một chưởng, ầm! Một tiếng, chao chao đảo đảo giống như cánh diều đứt dây bị thổi bay đi.
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.