Ngự Lôi - Quyển 2 - Chương 28
Ngự Lôi
Quyển 2 - Chương 28: Vô đề
gacsach.com
Buông tay, Mặc Hi cũng không giật mình, vừa rồi cô không dùng Lôi Điện chi lực, mà năng lực hiện tại của cô cũng không tính là quá cường đại, vật An Dĩ Mẫn cho sao có thể đơn giản? Nếu lan can kim loại kia bị sức của cô nắm mà biến dạng...có khả năng cô sẽ giật mình một chút.
Lại nhìn cái khác một chút, thẳng đến khi đi vào trong phòng huấn luyện vốn có một bộ ghế liền ngồi xuống.
An Dĩ Mẫn cũng đi tới, ngồi một bên ghế, nghiên đầu, nhìn về phía Mặc Hi: “Như thế nào?”
Cười đến tự tin như vậy còn hỏi như thế nào?
Mặc Hi nói ra đáp án mà ông sớm nghĩ đến: “Rất tốt, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Hủy toàn bộ vật giám thị đi.” Mặc Hi liếc qua một địa phương bí ẩn.
“Hả?” Con mắt An Dĩ Mẫn hiện lên tia sáng, hỏi: “Mặc Mặc biết những camera kia ở chỗ nào?” Không phải ông không kinh ngạc, chỗ để camera đều rất kín đáo, hơn nữa đó là một loại năng lượng có khả năng ẩn, Mặc Hi có thể trong thời gian ngắn như vậy mà phát hiện ra?Rốt cuộc cô bé còn có gì chưa thể hiện? Ngày hôm nay kinh ngạc thật sự quá nhiều.
“Không biết ở đâu, nhưng đại khái có thể cảm giác được.” Mặc Hi bình tĩnh nói, cô không có nói dối, cô thật sự cảm giác được, nhưng trong lúc nhất thời tìm không biết ở chỗ nào.
“Được rồi, đợi Mặc Mặc trở lại, ba sẽ xử lý.” An Dĩ Mẫn đáp ứng yêu cầu Mặc Hi, nói tiếp: “Như vậy, hiện tại Mặc Mặc muốn làm gì?”
“Sao ạ? Ba có việc ạ?” Mặc Hi cảm giác được An Dĩ Mẫn có việc, cười nói: “Có chuyện thì ba cứ đi trước đi, con có thể tự mình trở về.”
An Dĩ Mẫn áy náy cười, thật sự là ông có chuyện, mà ở cạnh Mặc Hi cũng không ít thời gian, liền đứng dậy: “Vậy An ba ba đi trước.” Quay đầu nói với Thiên Nhu: “Mặc Mặc có bất kỳ yêu cầu gì đều phải chấp hành, chiếu cố cô bé cho tốt.”
“Vâng, ông chủ.” Thiên Nhu gật đầu cười yếu ớt.
“Thế thì ba đi đây, Thần, đi thôi.” An Dĩ Mẫn bước ra bên ngoài, vừa thấy hình như Thần còn không muốn đi thì kêu một tiếng: “Em còn có ca khúc chưa thu.”
“Được, được, được!” Thần nhàm chán đáp, lúc gần rời đi liền nở một nụ cười yêu nghiệt với Mặc Hi: “Mặc Mặc nhớ không được quên anh Thần nhé.”
Mặc Hi nhìn hai người rời đi, có chút bất đắc dĩ, thật đúng là xem cô như như đứa trẻ! Chuyển con mắt nhìn về phía Thiên Nhu đứng một bên, bảo một cô gái lớn như vậy chiếu cố cô? Dù đối phương là một bác sĩ được thông qua, nhưng mà có chút không quen a.
Đứng dậy, bên cạnh cũng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Thiên Nhu: “Mặc Mặc, bây giờ có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần ạ.” Mặc Hi nhìn cô một cái, nói tiếp: “Nơi này có Tàng Thư các không, tức là các loại sách về Dị năng, Võ giả gì đó?”
“Có, Mặc Mặc cùng Thiên Nhu lại đây.” Thiên Nhu nghe xong liền hiểu rõ Mặc Mặc muốn làm gì, nói xong thì dẫn đường.
“Vâng, đi thôi.” Nghe là có, trong lòng Mặc Hi lập tức hiện lên vài phần kinh hỉ, đây chính là sách cô vẫn muốn xem.
Hai người cùng rời khỏi phòng huấn luyện màu tím, đi tới quảng trường rộng rãi bên ngoài, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cô, chỉ là Mặc Hi và Thiên Nhu đối với những ánh mắt này đều không để ý tới.
“Hắc, cô bạn bé nhỏ, có muốn gọi món gì hay không? Lúc này, Lany hướng về phía Mặc Hi cười nói.
Mặc Hi dừng bước, nhìn thoáng qua Lany, kỳ thật người này thoạt nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi, mày rậm mắt to, gương mặt anh tuấn, làm da không tính là trắng, lại mịn màng, tóc ngắn, cái trán trơn bóng lộ ra bên ngoài, cảm giác rất có tinh thần, nụ cười kia có chút ý xấu lại có chút thân cận.
“Ha ha, cho cháu một ly rượu đỏ, cám ơn.” Mặc Hi trực tiếp mở miệng nói, lời nói ra lại khiến mọi người ở đây đều sững sờ, đợi hoàn hồn lại mới phát hiện, thân ảnh nho nhỏ kia đã biến mất sau cánh cửa Tàng Thư các.
“Ha ha, thật là một tiểu quỷ thú vị.” Lany nhìn hướng Mặc Hi rời đi cười cười, động thủ làm một ly rượu đỏ Mặc Hi muốn.
“Phải nói là một tiểu quỷ không đơn giản a!” Ngồi ở một bên Mehg tiếp lời, đối mặt với những người như bọn họ, không có một chút khiếp sợ, hơn nữa, không nói bọn họ có bao nhiêu lợi hại, những người ở đây không phải Dị giả thì cũng là Võ giả, uy áp vô hình không phải một đứa trẻ bình thường có thể ngăn cản, hình như cô bé kia một chút cảm giác cũng không có, thần sắc tự nhiên trái ngược với người trưởng thành.
Thiết! sao bây giờ trẻ con lại trưởng thành sớm như vậy?
Chuyển mắt, chỉ thấy Lany rất nghiêm túc làm một ly rược đỏ, nhìn thần sắc hắn nghiêm túc, có chút ghen ghét trêu chọc nói: “Như thế nào? Tôi còn chưa từng thấy anh nghiêm túc pha chế rượu cho tôi như vậy!”
Lany giương mắt, cười nói: “Trẻ con uống rượu đỏ thuần cũng không tốt a, hơn nữa, cô không phải muốn biết tình huống của cô bé đó sao? Ấn tượng tốt lần đầu tiên là rất quan trọng.”
“Hồ ly.” Mehg nghiêng mắt nhìn hắn làm rượu đỏ, cũng không quấy rầy, lát sau khi sắp hoàn thành, vươn lưỡi liếm đôi môi hồng nhuận, có chút kích động: “Nhìn thật ngon.”
Cô thích rượu đỏ, đột nhiên nhìn thấy sản phẩm như vậy đương nhiên không muốn bỏ qua.
“Như thế nào? Cô muốn sao?” Đặt một chút quả trên ly trang trí, Lany cười nói.
“Đúng thì thế nào?” Mehg rất thành thật thừa nhận.
Lany nhìn ánh mắt khát vọng của Mehg, đùa giỡn nói: “Cô không phải yêu thích rượu đỏ nồng đậm sao? Tại sao lại hứng thú đối với loại pha loãng như thế này?”
“Thay đổi cũng chỉ vì muốn thêm hương vị thôi, đúng không? Hơn nữa...” Vươn tay muốn cướp đoạt ly rượu đỏ vừa pha chế, lại chậm một bước, ly rượu kia đã bay lên không trung, có chút tức giận trừng mắt nhìn Lany, nói: “Anh không phải nói tôi uống say là không tốt sao? Cái này dễ uống hơn nhiều.”
Thấy Megh bất mãn, Lany vẫn không đem ly rượu trên không xuống cho cô, cười nói: “Như vậy nhé, lần sau tôi lại làm cho cô, còn ly rượu này là để dành cho vị tiểu công chúa kia rồi.”
“Hừ.” Mehg cũng không làm khó hắn, đặt ly thuỷ tinh rỗng vào trước mặt hắn: “Vậy đền bù tổn thất, một ly Aowei Ya nữa.”
“Tôi thấy cô vốn đã có mục đích này ngày từ đầu rồi.” Lany buồn cười nói, vươn tay cầm lấy bình Aowei Ya tám mươi năm, rót vào một phần ba ly, sau đó để bình trở lại chỗ cũ: “Một lần cuối cùng, uống say thực không tốt.”
“Đã biết, đã biết.” Mehg thỏa mãn nói, duỗi ra ngón tay dài nhấn một cái trên môi, sau đó huớng về phía môi Lany: “Phần thuởng của anh.”
Lany con ngươi tràn đầy nụ cười, hiện lên một tia u quang, duỗi đầu lười liếm ngón tay trên môi một cái, khi Mehg thu tay lại liền cười nói: “Thơm.”
“Ha ha.” Mehg kiều mỵ cười, giơ ly rượu đặt lên môi.