Ngự Lôi - Quyển 4 - Chương 04
Ngự Lôi
Quyển 4 - Chương 4: Ảnh Sát nhất tộc + xin lỗi
gacsach.com
Sau khi hắn phát ra mệnh lệnh này thì bọn hắn công kích Mặc Vọng luôn, đám người Hắc Ảnh có thể thừa dịp khe hở này dễ dàng giết bọn hắn, nhưng là... Như vậy thì Mặc Vọng...
“Đừng quên mất đối thủ của cô là tôi, đừng có chạy loạn!” Mặc Hi đang có hành động thì đã bị Hà Minh ngăn ngăn.
Trong nháy mắt thất thần và không chú ý thì quần áo màu trắng ở phần eo bị lửa đốt cháy một mảng thịt.
Cái đau này không tính cái gì, giờ phút này Mặc Hi chỉ nhìn chằm chằm vào vô số công kích tới Mặc Vọng, còn có khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt của Mặc Vọng.
Còn kém một điểm, còn kém một điểm, Mặc Vọng sẽ biến mất... sẽ tử vong... Tử vong...?
Cái kia... Cái kia...
“Ah ah!” Hô thanh xé trời, lôi điện màu tím tứ tán, giống như lửa đốt sáng diệt năng lượng xung quanh, tiếng sét trên bầu trời chấn động mặt đất, rõ ràng vẫn là ban ngày mà tựa như đêm tối, ngay cả mây đen đều như muốn đè xuống.
Ba tia sáng màu tím loáng qua, phá vỡ bầu trời, phá vỡ bóng tối, một đường thẳng hướng Hà Minh mà đi, phóng tới nhóm người kia và vô số năng lượng kia.
Trong mắt chỉ còn lại trống rỗng, mắt như bị thui chột.
“Tận thế...” Si ngốc, trong vòng tường thành, mọi người ngu dốt nhìn lên trời.
“A...!” Máu tươi phun bắn, đừng nói là ngăn cản, khi tiếp xúc đến hơi thở hủy diệt thì trong lòng Hà Minh không thể suy nghĩ ra cách ngăn cản nào, chỉ có trong nháy mắt như phản có điều kiện bảo vệ kỹ Phong Tiên Tuyết ở trong lòng.
“Vù vù...” Tình huống của Mặc Hi cũng không tốt lắm, hít thở khó nhọc, người ở trên không trung vẫn đứng thẳng tắp, trên khuôn mặt tràn đầy sát ý, hai mắt màu tím tràn ngập các loại màu sắc, bị quét đến thì trong lòng sẽ trầm xuống, đầu óc trống rỗng, chỉ còn cách phải thần thục mà thôi.
Hắc Ảnh, Phiêu Linh. Thần đều trầm mặc, nếu không phải bọn hắn chạy nhanh, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ chết dưới chiêu này, thậm chí chỉ bị cái năng lượng tàn dư kia quét thoáng qua một phát mà bọn hắn đều khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi đã lên đến cổ họng.
Dưới một chiêu này, trọng thương cấp Hoàng, giây sát mấy chục cấp Sư thậm chí cấp Vương, cái này làm cho người ta có thể không kinh ngạc, thế nào có thể không kính, thế nào có thể... Không sợ.
Thậm chí, người kia chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi.
“Trụ, thủ!” Lập tức, mấy tên Dị năng giả không có thừa dư cảm tình lại bắt đầu công kích, Mặc Hi hít thở ngắt quãng.
Phi kiếm màu tím lại một lần nữa ngưng tụ xung quanh người.
Mới phi ra đã bị hỏa diễm đánh nát, oanh long biến mất tại giữa không trung.
Trên bầu trời mà lại bắt đầu ngưng tụ, cả người Mặc Hi bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, Thanh Dực đã đi tới bên người cô, dùng thân hình cao lớn nâng đỡ lấy cô, bảo chứng cái tư thế cường đại của cô.
Địch nhân trước mặt, chỉ có cường thế chính mình, khí thế thắng họ thì tỷ lệ thắng mới cao. Nó phải ủng hộ.
Con ngươi màu xanh đen cũng thị sát bạo ngược, một người một thú, một tím một xanh đen thật tương xưng, một cỗ khí chất khó nói phát tán, làm cho người ta chỉ có thể ngước nhìn cúng bái.
“...” Ánh mắt Hà Minh phức tạp cẩn thận, đứa bé mười sáu tuổi,...
Hai người gần như đồng thời chuyển động, tỉ thí Tử Lôi hủy diệt và hỏa diễm bộc phát lại một lần nữa bắt đầu.
Chỉ là Mặc Vọng bên kia lại đang vô cùng nguy hiểm.
Năng lượng đối diện, tỉ thí Sinh Tử, chiến đấu tiếp diễn.
Ngay lúc khẩn trương này có một tiếng cười mừng rõ truyền vào trong tai mọi người.
“Ha ha ha! Tử! Quả nhiên là cô, hoặc bây giờ nên gọi cô là Mặc Hi!”
Chỉ nghe thấy giọng hắn mà không thấy người, nhưng cái giọng nói này lại làm cho Mặc Hi chấn động, linh thức tứ tán đã cảm giác phát hiện người đến, không chỉ là một người mà là vài trăm.
Không hiểu đấy, khóe miệng Mặc Hi nổi lên một vòng vui vẻ, đó là thư thái vui vẻ, giờ phút này hắn đến đến không thể không nói, đến vừa đúng lúc!
“Các vị Ảnh Sát tộc, cho tôi giết!”
Nói xong, mọi người chưa nhìn thấy cái gì cả, mà chỉ thấy trên bầu trời thừa mấy chục tên Liên minh dị năng bị đâm xuyên ngực, máu tươi chảy ra cả người rơi xuống.
Yên tĩnh.
Quỷ dị.
Nếu như nói vừa mới một chiêu kia của Mặc Hi khiến tất cả mọi người sợ hãi ngốc trệ thì cái này làm cho người ta cảm giác được quỷ dị khủng bố rồi.
Dù sao cái gì không biết vĩnh viễn để người ta không khỏi muốn biết thêm..., càng biết lại càng dễ dàng sợ sệt.
“Ha ha ha! Tử... À, Mặc Hi, còn nhớ tôi không?” Tiếng nói kia lại xuất hiện một lần nữa, theo đó không thấy bóng người.
Mặc Hi lại liếc mắt, nhìn về phía bên cạnh không đến 3m, như là đang nhìn ai, khóe miệng nổi lên một vòng vui vẻ, có chút thanh mị, lại thoát trần, hoặc rung động lòng người, đó là Tử và Mặc Hi kết hợp thân thể, nhẹ nhàng cười nói, “Sao lại không nhớ kỹ chứ? Tiểu quỷ.”
“Ngạch...” Nghe thấy tên gọi quen thuộc, mặc dù giọng nói khác, rõ ràng giọng nói lúc trước là do Mặc Hi giả trang đấy, khuôn mặt người đó cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ nhưng người vẫn, không xuất hiện.
Tóc ngắn, làn da trắng nõn nà, đôi mắt dịu dàng vui vẻ. Cánh mũi thẳng tắp, môi không mỏng không dày hiện lên đường cong tà tứ, tất cả tạo lên một gương mặt vô cùng đẹp trai, không, bây giờ phải nói là anh tuấn rồi.
Đã hai mươi hai tuổi khiến hắn thoạt nhìn thành thục của người trưởng thành.
Nhưng là, mặc kệ thế nào, bản chất cái khuôn mặt kia cũng không hề thay đổi.
Người thanh niên tràn đầy mị lực này đúng là Quỷ.
Nhìn Mặc Hi trước mắt, ánh mắt Quỷ gần như là tham lam, hóa ra bộ dạng cô là thế này, rất đẹp, vô cùng đẹp, gần như không tìm thấy người nào bằng cô, nhưng việc này cũng không phải Quỷ để ý đấy, hắn để ý chính là đôi mắt màu tím tràn ngập mị hoặc cùng với uy nghiêm, còn có đôi môi trắng nhạt xinh đẹp, cái cằm nhỏ nhắn xinh đẹp khiến hắn vô cùng quen thuộc và hoài niệm.
“Tử... hóa ra cô giấu rất kỹ!” Quỷ nhẹ nhàng cười cười, hơi bất đắc dĩ, “Ngẫm lại thật là đáng sợ, Tử hợp tác với tôi, khi đó cũng chỉ là một tiểu quỷ mười ba tuổi.”
“Ha ha, nói nhầm, tiểu quỷ là anh ah.” Mặc Hi không thèm để ý đến hắn nói cái gì, nháy mắt một cái, trong đó có tia giảo hoạt mà Qủy đã quen thuộc.
Chứng kiến phong cảnh như vậy, Quỷ cũng nở nụ cười.
Ba năm, ba năm như là bọn hắn chưa từng cách nhau.
“Đây không phải lúc nói chuyện phiếm!” Mặc Hi quay đầu, giờ phút này cô có thể bình thản nói chuyện phiếm với Quỷ cũng là bởi vì Mặc Vọng không còn nguy hiểm nữa, làm cho cô yên tâm.
Chỉ cần Mặc Vọng không có nguy hiểm, cô có thể hoàn toàn không cần cố kị rồi.
“Uh.” Quỷ gật đầu, đứng bên người cô nhìn về phía Hà Minh cách trăm mét, màu xanh sáng rọi trong tay chớp động.
Lại là một cấp Vương!
Cấp Vương tùy ý thấy sao?
Mọi người không khỏi đậu đen rau muống.
“Hừ hừ! Ảnh Sát tộc? Không có nghĩ đến vẫn còn tồn tại lấy, hôm nay có thể được đến đấy thì biết cũng khá rồi, vậy tạm biệt thôi!” Hà Minh đột nhiên nói như thế, tiếp theo một đạo màu lam sáng rọi, dĩ nhiên biến mất như vậy.
Hành động lần này vốn chỉ để thăm dò thoáng một phát, toàn bộ người đã chết hết rồi, hắn cũng bị thương, nếu cứ ở lại thì không tốt
Hà Minh rời đi để toàn trường trong nháy mắt trầm mặc, tiếp theo là hoan hô rung trời.
Bọn hắn đã đuổi được kẻ xâm lược Liên minh dị năng! Mặc dù cũng chết đi mấy chục người, nhưng với tình huống chiến đấu lúc đó thì đáng giá tất cả mọi người hoan hô rồi.
“Mặc đại nhân vạn tuế!” Đột nhiên, một người tiếng lớn kêu lên!
“Vạn tuế!”
“Mặc đại nhân vạn tuế!”
Liên tục không ngừng mà la lên, trên mặt Mặc Hi vẫn không biểu lộ, giờ phút này cô chỉ có thể dựa vào tại trên người Thanh Dực mới miễn cưỡng đứng thẳng đứng dậy.
Quỷ cũng chú ý tới điểm này, không có nói cái gì, ánh mắt hàm ẩn quan tâm liếc nhìn cô, tiếp theo thấy có mấy người đi tới bên người của cô để canh giữ.
“Tộc trưởng!”
Giờ phút này, trong không khí trống rỗng xuất hiện hơn ba trăm người mặc y phục màu đen quỳ gối trước Quỷ.
Một đám người này xuất hiện khiến cho tiếng hoan hô nhất thời dừng lại.
“Đứng dậy đi.” Quỷ nhàn nhạt nói, tiếp theo liếc mắt nhìn về phía Mặc Hi, lúc Mặc Hi cười nhạt thì giọng nói nhẹ nhàng lại truyền vào lỗ tai của tất cả mọi người, “Ta dùng thân phận tộc trưởng Ảnh Sát tộc chính thức tuyên bố, gia nhập chiến đội thành Đế Do phản Liên minh dị năng!”
Hống...
Vừa nói xong, tiệng động ầm ầm vang lên.
Có một đám người cường đại nhi quỷ dị gia nhập thì tỷ lệ thắng lợi của bọn họ sẽ cao hơn một phần, bọn hắn cũng an tâm hơn.
Mặc Hi hoàn toàn không hề kinh ngạc, đưa tay ra, hơi nghiêng đầu cười cười, “Hoan nghênh anh.”
“Ha ha.” Quỷ cũng cười cười, cùng nắm tay.
Đối nụ cười kia, cũng như lúc đó, bọn hắn vẫn là cộng tác, tiếp theo, đồng thời rời khỏi.
“Đi trở về!” Mặc Hi nhìn bốn phía, nhưng nói một câu, cưỡi lên người Thanh Dực, hướng trong thành mà đi.
Những người khác vội vàng đuổi kịp.
Ma Diễm Cuồng Sư cũng cố chịu vết thương đau nhức trên người mang Mặc Vọng đi theo, cái liếc nhìn lúc trước của Mặc Hi vẫn khiến trong lòng của nó không ngừng run rẩy, một lần này, nó đã hiểu được, đại chủ nhân thật sự tức giận nữa, hậu quả rất nghiêm trọng.
Còn chưa về tới biệt thự, linh thức Mặc Hi phát tán bên trong biệt thự, giờ phút này Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đang bị Thiên Nhu ngăn ngăn an ủi, trong đó nói về Mặc Vọng không thấy.
Chứng kiến việc này, trong lòng Mặc Hi càng yên lặng, nếu chỉ cần sai sót một tí thôi thì hậu quả...
Một đường, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Căn bản không có dùng bao lâu thời gian, mấy người đã xuất hiện bên trong biệt thự ở đường An Lâm, mà lần đầu tiên Mặc Hi dẫn nhiều người đến nhưng lại đang bị thương.
“Quỷ, những người này, trước tiềm ẩn đi.” Đi tới cửa nhà, Mặc Hi nhàn nhạt nói với Quỷ một tiếng.
Quỷ gật đầu, mắt liếc nhìn những người kia, 300 người nhất thời biến mất.
“Tiến vào đi.” Mặc Hi lần nữa nói, rời khỏi người Thanh Dực cố gắng đứng thẳng, vuốt ve biến Thanh Dực đã bé nhỏ trước khi vào nhà.
Tại lúc này Ma Diễm Cuồng Sư cũng nhỏ đi, cùng với Mặc Vọng đang tái nhợt đi vào.
Hắc Ảnh, Phiêu Linh, Thần, Khoát Hải, Thiên Tiêu còn có Quỷ cũng hiểu ý tứ của Mặc Hi, cùng đi theo.
“Tiểu Nhu, xem như bác van xin cháu! Tránh ra đi! Nếu Tiểu Vọng xảy ra chuyện gì thì sao bây giờ?”
“Xin thứ lỗi, không thể! Mời bác hãy yên tâm đi, Hi tại nơi đây, Tiểu Vọng sẽ không có chuyện đấy.”
Thiên Nhu nói dịu dàng nhưng bên trong lại lạnh lùng. Vì sao Hi cũng ở chỗ đó, từ mới bắt đầu đang ở bên trong đó, sao các người lại không lo lắng như vậy? Chỉ bởi vì cô cường đại sao? Thế nhưng mà cô ấy cũng cần có người thân quan tâm mà!
Lời an ủi kỳ thật cũng bí mật nhắc nhở bọn họ, Mặc Hi đang ở chiến trường nguy hiểm.
“Thế nhưng mà... Thế nhưng mà...”
“Hãy đợi một chút nữa đi, cháu đã nghe tiếng hoan hô, Hi nhất định sẽ không có chuyện đấy.”
“...”
Còn chưa có đi vào phòng khách, đã nghe được cuộc trò chuyện của đám người Chu Tiểu Trúc.
Giờ phút này Mặc Hi lại không có nói chuyện, từ mới vừa bắt đầu cô vẫn bảo trì thần sắc như vậy, để người không khỏi thương tiếc nhưng lại không dám đánh nhiễu.
Đúng vậy, cho tới bây giờ Mặc Hi quá cường đại, cũng quá tỉnh táo, trên mặt luôn hiện lấy một nụ tươi cười nhàn nhạt, lạnh nhạt tràn đầy tự tin cùng với cao quý, cô như vậy khiến cho người ta không nhịn được thân cận lại tôn kính.
Luôn có loại cảm giác mù quáng, chỉ cần là cô hết thảy đều không có vấn đề gì.
Chỉ là giờ phút này dáng tươi cười đã mất đi, Mặc Hi như thế làm cho trong lòng bọn hắn hình như bị đè nén lấy, có một cỗ hơi thở không giận mà uy ẩn giấu di tản khắp không khí.
Xoẹt zoẹt~...
Cửa bị bàn tay thon như ngọc trắng đẩy ra.
Cuộc đối thoại đã ở một khắc này đột nhiên dừng lại, Chu Tiểu Trúc, Mặc Phàm, Mặc Vân Vân, Thiên Nhu đều nhìn về phía cửa.
Khi nhìn đến đám người Mặc Hi, nhất thời trong lòng Thiên Nhu cả kinh, trong tay đã xuất hiện màu vàng sáng rọi, cái lồng năng lượng màu vàng hướng tới bóng người màu trắng kiên cường mạnh mẽ đứng thẳng tắp giống như không có chuyện gì.
“Mặc Mặc?” Chu Tiểu Trúc vừa thấy Mặc Hi, nhất thời thả lỏng một hơi, nhưng khi thấy cả người cô chật vật thì mắt trợn to, bước nhanh tiến lên bắt lấy bờ vai của cô, tay hơi run rẩy sờ mặt nhỏ Mặc Hi đang còn chảy máu và đầy tro bụi, trong miệng nghẹn ngào, “Mặc Mặc, thế nào? Sao lại bị thương!? Mặc Mặc... làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!?”
“Cha... Ba ba... Mẹ, mẹ... Ô...” Vào thời khắc này, một tiếng run rẩy dẫn tiếng khóc trẻ con khiến cho hành động của Chu Tiểu Trúc cùng Mặc Phàm dừng lại.
Chớp mắt thấy khuôn mặt tái nhợt của Mặc Vọng, đôi mắt to vẫn còn vương nước mắt.
“Tiểu Vọng!” Chu Tiểu Trúc la lên một tiếng, đã ôm lấy cả người nho nhỏ củaMặc Vọng, cả người run rẩy, “Còn may, may con không sao! Thế nào khóc, cho biết mẹ! Không có chuyện gì đi? Hay là bị bệnh rồi hả? Hay đau nhức ở đâu rồi hả? Tiểu Vọng?”
“Tiểu Vọng, cho ba ba nhìn xem, sao mặt tái thế, xảy ra chuyện gì? Tiểu Vọng...” Mặc Phàm cũng cẩn thận từng li từng tí dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt nhỏ của Mặc Vọng.
“...” Không khí trong nháy mắt hơi ám chìm, yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người phía sau Mặc Hi đều ảm đạm. Nếu không phải Mặc Vọng đột nhiên xuất hiện thì Mặc Hi cũng sẽ không bị thương nặng như thế, bọn hắn cũng sẽ không bi thảm như vậy. Làm sao bọn hắn không nhìn ra? Nhưng Mặc Vọng, bé không có bị thương, Mặc Hi lại bị thương rất nhiều, nhìn cô cưỡi Thanh Dực trở về là biết.
Sắc mặt tái nhợt?Đúng là sắc mặt Mặc Vọng tái nhợt, nhưng sắc mặt Mặc Hi tái nhợt hơn sao.
Mặc dù... Mặc Vọng vẫn là trẻ con, bọn hắn không cần so đo với trẻ con nhưng tại bên trong loạn thế, không phải một câu bởi vì đối phương là một đứa trẻ có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm, nhất là phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Chỉ vì Mặc Vọng là người nhà của Mặc Hi nên bọn hắn không thể nói được cái gì. Mà hai người Chu Tiểu Trúc biểu hiện vẫn khiến bọn hắn buồn thay cho Mặc Hi.
Thiên Nhu im lặng, chớp mắt đã hóa thành đau lòng, từng bước đi tới bên cạnh Mặc Hi, không ngừng trị liệu, khéo hiểu lòng người dùng một tay kia chống đỡ lấy người đang run nhẹ, nhẹ nhàng nói, “Còn sao không? Đối thủ rất cường... có thể làm cho em bị thương thành như vậy?”
Rõ ràng đã không thể đứng nổi, vì sao còn muốn chống đỡ? Chỉ vì để cho bọn hắn không lo lắng?
“Ha ha, còn may, không có chuyện gì.” Cuối cùng, khuôn mặt yên lặng cuối cùng toát ra một vòng tươi cười nhàn nhạt, run rẩy là bởi vì lôi điện trong người kích thích quá mãnh liệt, nhưng có Thiên Nhu chống đỡ thật sự rất tốt. Tiếp theo nhàn nhạt nói, “Em có thể tự trị liệu, giúp bọn hắn chữa trị đi.”
Thiên Nhu mới muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đen nhánh của Mặc Hi cũng chỉ đành thỏa hiệp rồi.
Năng lượng tăng thêm bao quanh mọi người, Mặc Hi cũng không có ngoại lệ, cô vẫn không mong ý bỏ mặc Mặc Hi, mặc dù làm như vậy khiến hiệu quả năng lượng sẽ yếu đi một tí.
Đối với việc này, Mặc Hi cũng không có miệt mài theo đuổi, chớp mắt nhìn về phía Mặc Vọng đã được an ủi tốt, hai người Chu Tiểu Trúc đứng dậy, trên mặt vẫn yên lặng.
Mặc Hi như vậy khiến hai người Chu Tiểu Trúc câu thúc và áy náy, há miệng ra, lẩm bẩm nói, “Mặc Mặc... Tiểu Vọng còn nhỏ, chịu không nổi sợ hãi, con, con khỏe không? Người... người thế nào?”
Kỳ thật không phải hai người Chu Tiểu Trúc không quan tâm Mặc Hi, chỉ vì thói quen Mặc Hi thành thục và cường đại làm cho bọn hắn luôn thiên vị Mặc Vọng nhìn như nhu nhược, tựa như một câu nói kia, người kiên cường luôn khiến người khác không để ý đến hắn. Bởi vì bọn họ nhận định bọn hắn luôn có thể cười đối mặt hết thảy, tự mình đứng lên đến, bởi vì... Bọn hắn là kiên cường đấy.
“Con không sao, không cần lo lắng.” Mặc Hi nhàn nhạt nói, mặc dù trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng con ngươi vẫn ôn nhu không thay đổi.
Cô cũng không bởi vì Chu Tiểu Trúc xem nhẹ mình, cô không phải là trẻ con, từ mới bắt đầu cô cũng sẽ không lăn tăn vấn đề cha mẹ yêu thương bao nhiêu, cô không mong bọn hắn lo lắng cho mình? Cô chỉ muốn bọn hắn bình an và khoái lạc.
Mà một khắc này, cô cũng không muốn thấy sắc mặc hai người Chu Tiểu Trúc như thế, chuyện hôm nay khiến cô hiểu ra một đạo lý, cô phải phụ trách, cho nên cô phải làm... Dù biết rất rõ ràng như vậy khiến bọn hắn không dễ chịu, thậm chí khả năng ghét cô. Vì cái gì vừa nghĩ tới bọn hắn sẽ ghét cô, trong lòng run nhẹ đâu này? Quả nhiên... Cô vẫn có chút ích kỷ ah!
Ánh mắt Mặc Hi nhìn về phía Mặc Vọng, mà Mặc Vọng vì một cái nhìn này lại sợ hãi đến cực. Chị gái luôn luôn dịu dàng... Từ chuyện đáng sợ kia vẫn rất khủng bố, ánh mắt kia... khiến bé sợ hãi hơn cả khi bé nhìn thấy người chết.
“Mẹ, mẹ...” Bước chân thối lui, Mặc Vọng run rẩy kêu cứu.
“Mặc Mặc, con, con sao thế?” Sao Chu Tiểu Trúc có thể chịu được Mặc Vọng đáng thương, kỳ thật cũng không trách hai người Chu Tiểu Trúc yêu thương Mặc Vọng hơn, khác với Mặc Hi trưởng thành quá sớm, Mặc Vọng biểu hiện mới là chính là một đứa trẻ bình thường biểu hiện, làm cho bọn hắn mới có cảm giác làm cha mẹ.
Nói xong, thấy Mặc Hi không thay đổi, ánh mắt Chu Tiểu Trúc cũng có chút quở trách, “Mặc Mặc, sao con có thể nhìn em con như thế? Không thể dọa nạt em con?” Mặc Mặc không thích mình quan tâm Mặc Vọng? Thế nhưng mà bà cũng quan tâm con bé mà, chỉ vì con bé cường thế khiến cho bà không biết quan tâm thế nào
“Mẹ, xin thứ lỗi, trước đừng nói chuyện.” Mặc Hi quay đầu, nhìn Chu Tiểu Trúc kèm theo nụ cười nhàn nhạt, thoát trần, tuyệt mỹ, ôn nhu, giống như làm sạch không khí, cái nhìn dịu dàng, nhất thời để Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm đều không nói được gì.
Chu Tiểu Trúc càng tự trách, sao bà lại nói thế với Mặc Mặc? Mặc Mặc... Mặc Mặc cho tới bây giờ đều trả giá vì bọn hắn ah!
“Mẹ... Ba ba...” Mặc Vọng kinh hoảng gọi, lại không thấy hưởng ứng, vừa thấy Mặc Vân Vân lớn gọi, “Chị...”
Muốn chạy, lại sợ hãi phát hiện chính mình không động đậy được, lại khóc.
Thấy bé như thế, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc lại không đành lòng, chỉ lúc há miệng nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.
Lúc này bọn hắn mới chợt nhớ tới, hình như Mặc Hi chưa từng có khóc lớn, dù khổ hay đau nhức?
Dù khổ... hay đau nhức?
Trong ký ức của bọn họ hình như Mặc Hi luôn luôn vui vẻ nhìn bọn hắn, cho tới bây giờ đều là một bộ ta rất khỏe mạnh vui vẻ...
“Mặc Vọng.” Lúc này Mặc Hi lên tiếng rồi, gọi nhẹ một tiếng.
Mặc Vọng quay đầu lại, thì thấy khuôn mặt yên lặng, trong lòng vừa sợ vừa tức, vì cái gì... Vì cái gì chị ấy lại đối xử với mình như thế? Quả nhiên... Chị ấy là người xấu! Người xấu! Ô ô...
Trong lòng ám niệm, Mặc Vọng không để ý tới Mặc Hi.
“Trả lời chị!” Mặc Hi một tiếng quát khẽ.
“... Vâng...” Run rẩy, Mặc Vọng run rẩy nói, nước mắt đã chảy ra.
Trẻ con... Không sai, bé vẫn còn nhỏ, nhưng là... thế giới này không phải nói bé là trẻ con thì có thể trốn tránh trách nhiệm đấy...
Mặc Hi đau lòng mà nói, “Xin lỗi.”
“...” Mặc Vọng mở to mắt nhìn, trong đó ẩn giấu cảm xúc sợ sệt, tức giận, còn có... Nghi hoặc.
“Hướng bọn hắn nói xin lỗi!” Mặc Hi hơi động người thì run rẩy, Thiên Nhu kịp thời điều chỉnh vị trí của cô, mà Mặc Hi nói mọi người chính là đám người Hắc Ảnh đang bị thương.
“...” Mặc Vọng cứ trầm mặc, con ngươi còn lộ ra ủy khuất.
“Chị nói, xin lỗi!” Mặc Hi bình thản nói, chỉ có người đi theo cô một đoạn thời gian mới biết, cô rất giận rồi. Bên trong tiếng nói kia có một tia lạnh lẽo.
Đám người Hắc Ảnh không có nói chuyện, Hắc Ảnh, Phiêu Linh là bởi vì Mặc Hi không có mệnh lệnh nên bọn hắn cũng sẽ không phản kháng, Thần cùng với bọn người Khoát Hải hiểu nguyên nhân Mặc Hi làm như vậy, đồng thời, bọn hắn cũng không nói gì, bọn hắn nể mặt Mặc Hi, chỉ cần Mặc Vọng nói một câu xin lỗi thì bọn hắn có thể có tha thứ, coi như cái gì cũng không có phát sinh, như vậy cũng sẽ để những người khác không bài xích Mặc Vọng rồi.
Bởi vì lỗi của bé mà chết bao nhiêu người thân? Một câu xin lỗi, mọi người cũng sẽ tương đối an tâm. Không thể không nói, Mặc Hi như vậy làm hết thảy, vẫn vì tốt cho Mặc Vọng.
Chỉ là...
Mặc Vọng hiểu sao?
Mặc Vọng cảm kích sao?
Không! Bé không hiểu, bé chỉ là nhóc con bị làm hư.
Cuối cùng, tại dưới ánh mắt Mặc Hi, Mặc Vọng nổ tung.
“Dựa vào cái gì!? Tại sao em phải nói xin lỗi!? Em không có làm sai cái gì cả? Các người... Các người đều là người xấu, còn giết người! Nhất là chị! Chị là đồ tồi, ghét chị! Ô ô... ghét chị!”
Một câu nói để trong lòng người trầm xuống, Hắc Ảnh, Phiêu Linh cùng Thiên Nhu càng ám chìm, Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm cũng không khỏi trầm mặc.
Bốp
Mọi người còn chưa nói cái gì, một tiếng vang lên.
Sắc mặt Chu Tiểu Trúc biến đổi, một cái tát kia tựa như đánh vào mặt bà, mới muốn nói điều gì thì đã bị Mặc Phàm ngăn cản bà lên tiếng.
“Không có lỗi?” Mặc Hi không có bất kỳ hành vi quá kích thích nào, ngay cả giọng nói vẫn tỉnh táo đáng sợ, nhìn Mặc Vọng một tay che má, quên mất cả khóc, trợn mắt ngốc trệ nhìn mình mà nói, “Em nói không có lỗi? Tại sao bọn hắn lại bị thương nặng thế? Thậm chí thiếu chút nữa thì chết, mà em lại không có một vết thương nào? Tự tiện trộm đi, đánh vỡ phòng hộ tráo, có bao nhiêu người bởi vì em mà chết, có biết không? Người khác chết, chị không để ý, nhưng bọn hắn không giống, còn có... Nếu bây giờ em xảy ra chuyện gì thì em biết rõ hậu quả sao?”
Đích xác, cô ích kỷ đấy, người khác chết cô sẽ không để ý, bảo vệ chỗ này bởi vì bọn người Chu Tiểu Trúc ở tại ở đây, là người thân quan trọng nhất của cô ở tại đây,. Hơn nữa muốn đối với kháng Liên minh dị năng phải có nhân lực.
Nhưng là, bọn người Hắc Ảnh thì khác, bọn hắn cũng là người cô muốn bảo vệ, trong lòng của cô cũng có địa vị trọng yếu, bọn hắn là thủ hạ của cô, cô đã nói, cô sẽ bảo hộ bọn hắn. Thậm chí, bọn hắn cũng là bạn bè của cô.
Không đến lúc bất đắc dĩ, cô sẽ không bỏ bất kỳ một người nào, tại người thân và bọn hắn, cô tuyển chọn người thân, cho nên nói, cô ích kỷ... Cũng vì chuyện này khiến cô hiểu được, cô ích kỷ, quá mức ích kỷ, thầm nghĩ Chu Tiểu Trúc bình an mà lại không biết nguy hiểm trong sinh hoạt, lại quên kỳ thật như vậy cũng không phải là chuyện tốt, như vậy có lẽ chỉ khiến bọn hắn càng thêm nguy hiểm. Thậm chí dính líu người khác.
Không biết cái gì đã bắt đầu, trong tiềm thức Mặc Hi đã có suy nghĩ của một thống lĩnh, một lãnh đạo nên có, cô không phải một người, cũng không thể lại để ý người thân mà không quan tâm tới chuyện nào khác sự tình khác, cô có liên quan tới sự sống chết của một đám người.
“Ô ô... Khục, ô...” Không hề nói câu nào, không gian yên tĩnh chỉ còn lại có Mặc Vọng khóc thê thảm.
“Xin lỗi, Mặc Vọng, em là một bé trai.” Mặc Hi nhẹ nói.
“Muốn chị nói lại một lần sao?” Hơi thở hủy diệt nhàn nhạt đã bắt đầu di tản.
“A...” khuôn mặt nho nhỏ Mặc Vọng đỏ nên làm sao có thể chịu được hơi thở đó, dù chỉ là một điểm, trong lòng không thể có bất luận tâm lý phản kháng nào, “Ô... đừng, xin thứ lỗi... Ah Ô ô ”
“Nói to lên!”
“Xin thứ lỗi! Xin thứ lỗi! Ô ô...”
“Không sao, ha ha ha! Mặc Mặc, em đừng để ý quá!” Tiếng khóc vang dội, Khoát Hải trước một bước phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đúng vậy! Không sao, lại không có chết... Ngạch... Ha ha! Kỳ thật không sao cả.” Thiên Tiêu nói cười.
“Mặc Mặc là chị gái ghê gớm...” Thần vẫn đùa bỡn như vậy.
Hắc Ảnh và Phiêu Linh tự nhiên sẽ không nói chuyện, mạng của bọn hắn đã sớm giao cho Mặc Hi, Mặc Hi muốn bọn hắn chết thì bọn hắn cũng sẽ không do dự.