Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 15
NGƯỜI COI CHUỒNG GIÀ
Sau lần đó, ông bà chủ quyết định đến thăm mấy người bạn ở cách nhà khoảng bốn mươi sáu dặm, và James đánh xe đưa họ đi. Hôm đầu chúng tôi chạy ba mươi hai dặm, có mấy quả đồi dài, buồn tẻ, nhưng James đánh xe cẩn thận và chu đáo nên chúng tôi chẳng có gì hoang mang. Anh không quên để cái cân[7] lúc chúng tôi xuống dốc, cũng như tháo nó ra đúng chỗ. Anh giữ cho chúng tôi chạy đều chân, rất êm trên đường, và nếu leo lên đồi quá dài, anh lái bánh xe hơi chéo trên đường để xe không bị tụt lại, và cho chúng tôi có dịp để thở. Những kĩ năng nho nhỏ như thế giúp ngựa rất nhiều, nhất là khi thêm vào những lời lẽ ân cần.
Dọc đường, chúng tôi dừng một hoặc hai lần, và đến lúc mặt trời đang lặn chúng tôi mới đến thành phố, nơi sẽ nghỉ lại qua đêm. Chúng tôi đỗ tại một khách sạn lớn ở phố Market. Chúng tôi theo đường vòng cung vào một cái sân dài, cuối sân là nhiều ô chuồng và nhà để xe. Hai người coi chuồng ra đón chúng tôi. Một người coi chuồng bé nhỏ, nhanh nhẹn, vui vẻ, có một cái chân cong cong và mặc áo gilê kẻ sọc. Tôi chưa thấy ai tháo yên cương nhanh như ông ta, rồi vỗ về tôi và nói ngọt ngào, ông dẫn tôi vào một cái chuồng dài có sáu hoặc tám ô, đã có hai hoặc ba con ngựa. Người kia dắt Ginger. James đứng ngoài trong lúc chúng tôi được lau rửa và chải lông.
Tôi chưa bao giờ thấy ai làm nhanh và nhẹ nhàng như ông già bé nhỏ này. Lúc ông làm xong, James tiến đến và sờ người tôi, hình như anh sợ làm không kĩ. Nhưng anh thấy bộ lông tôi sạch bóng và mềm mại như lụa.
- Tốt quá, - James nói - cháu đã tưởng cháu khá nhanh nhẹn, còn anh John của bọn cháu nhanh hơn, nhưng trong cùng thời gian như nhau thì bác đánh bại cả hai chúng cháu.
- Chỉ do quen việc thôi, - ông già coi chuồng bé nhỏ chân cong nói - và nếu không làm được thế thì thật đáng tiếc. Làm đã quen bốn chục năm mà không tốt à! Ha! Ha! Thế thì đáng khinh quá. Còn là người nhanh nhẹn thì, cầu Chúa phù hộ cho cậu, đấy chỉ là chuyện thói quen thôi. Nếu cậu tập được thói quen nhanh nhẹn, lúc đó cậu sẽ thấy thoải mái như lúc chậm rãi vậy, có khi còn thoải mái hơn kia. Thực ra, với sức khỏe của tôi mà vụng về thì công việc sẽ lâu gấp hai. Chúa phù hộ cậu! Tôi không thể ngồi chơi như một số người, trong lúc hãy còn ngổn ngang công việc.
Cậu biết không, tôi đã làm việc với ngựa từ năm mười hai tuổi, tại các chuồng ngựa săn và ngựa đua. Tôi nhỏ người nên làm nài ngựa được vài năm nhưng ở Goodwood mặt đất rất trơn và con ngựa Larkspur tội nghiệp của tôi bị ngã, còn tôi bị vỡ đầu gối và lẽ tất nhiên không được sử dụng nữa.
Nhưng tôi không thể sống mà thiếu ngựa, nên tôi thích đến các khách sạn. Có thể nói là tôi thực sự vui thích khi được sờ mó một con ngựa như con này: tốt giống, thuần tính và được chăm sóc chu đáo. Cứ cho tôi xem xét một con ngựa khoảng hai chục phút, tôi sẽ nói cho cậu biết giám mã thuộc loại ra sao.
Cậu nhìn con này xem, nó vui vẻ, hiền hòa, sẵn sàng làm theo ý cậu, giơ bàn chân sạch sẽ lên hoặc làm bất cứ điều gì để cậu vui lòng. Cậu thấy con kia nôn nóng, cáu kỉnh, không đi đúng kiểu chưa, hoặc nhảy chồm trong ngăn, hất đầu lúc cậu đến gần, cụp tai về phía sau có vẻ sợ cậu, thậm chí còn tung vó đá cậu.
Những con vật tội nghiệp! Tôi hiểu chúng bị xử lí ra sao. Nếu nhút nhát, chúng dễ hoảng sợ và giật mình; nếu quá hăng hái, chúng lại thành hoang dã và nguy hiểm; cá tính hầu như hình thành từ lúc chúng còn non. Cậu ạ, chúng cũng như trẻ con vậy! Phải luyện đúng kiểu và khi đã lớn, chúng sẽ không chệch hướng, vậy thôi!
- Cháu thích nghe bác quá! - James nói - Đấy chính là cách chúng cháu làm ở nhà, theo lời ông chủ dặn.
- Chủ cậu là ai vậy? Từ những gì tôi thấy, tôi nghĩ ông ấy là người tốt.
- Đấy là ông Squire Gordon ở Birtwick Park, bên kia đồi Beacon. - James nói.
- Chà! Vậy thì tôi đã nghe nói về ông ấy, ông ấy rất sành ngựa, và là kị sĩ cừ nhất vùng, đúng không?
- Cháu tin vậy, - James nói - nhưng hiện giờ ông ấy ít cưỡi lắm, vì cậu chủ đã bị chết.
- Tội nghiệp ông ấy. Hồi ấy tôi đã đọc báo, thấy cả một con ngựa hay cũng bị chết?
- Vâng, - James nói - nó là một con ngựa tuyệt vời, là anh con này, và rất giống nhau.
- Tiếc quá! - Ông già nói - Tôi nhớ chỗ ấy là nơi rất khó nhảy qua, đầu hàng rào rất mỏng mảnh, bờ sông lại dốc đứng, đúng không? Ngựa không có cơ hội để nhìn lúc phi đến. Trước kia tôi phi ngựa táo bạo như bất cứ ai, nhưng có những bước nhảy chỉ người đi săn rất cừ mới dám liều. Sinh mạng con người và ngựa đáng hơn một cái đuôi cáo lắm chứ! Ít ra, tôi cũng nên nói họ phải như thế nào.
Lúc ấy người kia đã chải xong cho Ginger và mang ngũ cốc đến cho chúng tôi, còn James và ông già cùng ra khỏi chuồng.