Người Anh Nhìn Là Em - Quyển 3 - Chương 47
Người Anh Nhìn Là Em
Quyển 3 - Chương 47: Bí mật của cô.
“Trân Trân?”
“Mọi người ra ngoài đi ạ, trạng thái bây giờ của bà ấy không tốt càng nhiều người ở lại sẽ càng kích thích bà ấy thôi.”
“Nhưng cảm xúc của bệnh nhân bây giờ quá nguy hiểm…”
“Bà ấy là mẹ của tôi, tôi biết nên xử lý thế nào.”
Bác sĩ ý tá cũng bị giày vò không ít, thái độ Khương Trân lại vô cùng kiên quyết bọn họ vẫn phải tôn trọng ý kiến người nhà bệnh nhân, cho nên tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Trân và Khương Bạch Thiến.
Khương Trân nhìn Khương Bạch Thiến trong góc, trong mắt của bà đã không còn nhu hòa như trước đó nữa mà chỉ lại sự hận thù, cô cùng nồng đầm, nồng đậm đến mức làm Khương Trân vô cùng bất an, một giây sau, bà chợt bắt đầu mất không chế, bà liều mạng giựt tóc chính mình, vừa giật vừa lẩm bẩm, “Lừa đảo lừa đảo, tất cả đều là lừa đảo, đều đi chết đi, chết đi.”
Khương Trân đi lên nắm chặt hai tay bà, “Mẹ đừng như vậy, sẽ đau.”
Khương Bạch Thiến cố gắng tránh thoát khỏi sự khống chế của cô, nhưng Khương Trân sợ bà lại tự làm chính mình bị thương cho nên vẫn nắm thật chặt, mà Khương Bạch Thiến lại bất thình lình nhìn cô, “Tại sao lại phản bội mẹ?”
“Con không có phản bội mẹ, con vẫn luôn đứng về phía mẹ mà.”
Khương Bạch Thiến chợt cười lạnh, ánh mắt vừa băng lãnh vừa đau buồn, “Nhưng mày vừa cứu con của cô ta, mày cứu con của tiểu tam! Mày làm sao còn dám nói đứng ở phía tao bên này?” (Je: Chỗ này Je để xưng hô “mày – tao” khi Khương Bạch Thiến nói với Khương Trân nhé, vì chỗ này Khương Bạch Thiến đang rất hận Khương Trân.)
“Con chỉ là không muốn để cho bà ta lại tổn thương…”
“Không muốn để cho cô ta lại tổn thương tao? Giống như trước kia sao, cho nên mày biết rõ bọn họ làm chuyện trái với lương tâm như vậy mà vẫn cùng với bọn họ lừa tao?”
Khương Trân lắc đầu, “Mẹ…”
“Mày đừng gọi tao, tao không có đứa con lừa gạt như vậy! Tao không có đứa con gái ăn cây táo rào cây sung như mày!”
“Mẹ, người đừng như vậy có được không?”
“Mày cút đi, tao không muốn nhìn thấy mày! Cút!”
“Con sai rồi, con thật sai rồi, con xin lỗi…”
“Đúng vậy, là lỗi của mày, đều là lỗi của mày, nếu như không phải mày, thì sao bọn họ có thể quen biết nhau! Là mày! Tại sao mày lại muốn học múa! Vì cái gì!” Không biết Khương Bạch Thiến từ nơi nào đến sức lức, bà đột nhiên tránh thoát khỏi tay Khương Trân đồng thời cũng đẩy cô sang một bên.
Khương Trân nhìn chằm chằm bà, giống như có một đôi tay vô hình bóp lấy cổ cô vậy, một câu đều không nói nên lời.
Khương Bạch Thiến lạnh lùng nhìn cô, “Mày biết điều tao hối hận nhất chính là cái gì sao, chính là đã sinh ra mày, nếu như có thể, tao nhất định sẽ không cần mày.”
Qua nhiều năm như thế, Khương Bạch Thiến một mực cứ lặp đi lặp lại, cô cho là mình đã bách độc bất xâm, cũng sẽ không còn đau đớn nữa, nhưng bây giờ cô lại đau đến ngay cả thở dốc cũng không được, cho tới bây cô còn không biết có mấy lời sẽ sắc biến như vậy, từng mảnh từng mảnh lăng trì cô.
“Cho nên nhiều năm như vậy, người một mực vẫn rất hận con, so với hận Liễu Tân Dân thì người càng hận con hơn đúng hay không?”
Khương Bạch Thiến một lẫn nữa điên cuồng gào thét, “Trong người mày lưu lại máu của anh ta, cũng lạnh lùng vô tình giống vậy, không tim không phổi, là mày, là các người, các người hủy đi cuộc đời của tao, là các người đem tao biến thành như vậy!”
Khương Trân cảm thấy hốc mắt đau xót, mũi cũng rất chua, “Nhưng con yêu mẹ mà.”
“Người như mày thì có tư cách gì nói yêu?”
Nước mắt trong hốc mắt Khương Trân đọng lại, mà ngay lúc cô ngây người, Khương Bạch Thiến không biết lấy được dao gọt trái cây từ nơi nào, không muốn sống cắt cổ tay mình.
Ánh sáng của lười dao sắc bén làm đau nhói mắt cô, bổ nhào qua nắm chắt cổ tay bà, “Đừng như vậy! Đừng như vậy! Con cầu xin mẹ!”
Cử chỉ điên rồ lúc này của Khương Bạch Thiến làm cô quá đau xót, hai người nắm chặt dao gọt trái cây tranh chấp, thấy thế, người bên ngoài lập tức phá cửa vào, hiện trường lần nữa hỗn loạn lên.
Trong lúc hỗn loạn không biết là ai hét to một tiếng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Trên tay Khương Bạch Thiến và chuôi dao đều là máu tươi, ánh mắt bà bắt đầu đờ đẫn, bà yên lặng nhìn cổ tay Khương Trân, một vết thương thật sau, máu thịt be bét, máu theo miệng vết thương chảy xuống.
Khương Trân nhất thời cũng mất phản ứng, cô chỉ ngốc lăng mà nhìn cổ tay mình, giọng nói của bác sĩ ý tá xung quanh hỗn loạn, mơ hồ, nhưng trong nhiều âm thanh hỗn loạn mơ hồ như thế cô rõ ràng nghe được một giọng nói quen thuộc, một giọng nam tràn đầy lo lắng.
“Khương Trân!”
**
“Vết thương rất nghiêm trọng, đoạn thời gian này cẩn thận một chút, không được đụng đến nước.” Sau khi bác sĩ băng bó kỹ càng lại dặn dò.
Khương Trân gật đầu với bác sĩ, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?”
“Đã trấn an cảm xúc rồi, bây giờ đã ngủ rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ “Ừ” một tiếng liền đi ra phòng bệnh, mà lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, Khương Trân nghiêng đầu nhìn Thẩm Ương ngồi trên ghế sô pha, mấy giây sau, cô nói: “Anh thật sự không định để ý đến em sao?”
Thẩm Ương ngước mắt nhìn cô, cái nhìn kia nhàn nhạt, không nhìn ra chút vui buồn nào.
“Còn đang tức giận sao?”
“Không có, vì sao anh lại tức giận chứ?”
“Anh không để ý đến em, còn không phải là tức giận sao?”
“Ai dạy em những lý luận tào lao này thế.” Nói xong, Thẩm Ương đứng dậy, “Em nghỉ ngơi đi, anh đi mua cơm tối cho em.”
Anh còn chưa đi tới cửa liền nghe được một trận âm thanh huyên náo phía sau, vừa mới xoay người thì một thân thể mềm mại nhào vào ngực anh, eo bị ôm thật chặt, anh nghe được giọng nói buồn buồn, “Không cần đi.”
Ngọn lửa đang cháy trong lòng Thẩm Ương bị cái ôm này của cô không có chỗ nào trút, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp đưa tay vỗ vỗ đầu cô, “Anh không phải rời đi, ta chỉ muốn đi mua cơm tối cho em mà thôi.”
“Em không muốn ăn, anh không cần đi, em biết anh giận em, thật xin lỗi.”
“Em có biết nguy hiểm cỡ nào không, em có biết lúc bọn họ nói anh thì anh có bao nhiêu sợ hãi hay không?”
“Em biết, em đều biết, lần sau em sẽ không như thế nữa, anh đừng tức giận có được không?”
“Được, anh không tức giận.” Anh đưa tay đẩy cô ra một chút, lúc này mới phát hiện ngay cả dép cô cũng không mang, cứ như vậy mà chạy chân đất đến, “Sao lại không mang dép?”
“Sốt ruột.”
Thẩm Ương bất đắc dĩ thở dài, anh cúi người ôm cô lên, anh đặt cô lên giường, giúp cô xoa chân lúc mới kéo đắp lên cho cô, “Không phải lúc nãy nói khát nước sao? Anh rót cho em.”
“Em không uống.” Khương Trân níu góc áo của anh lại, “Anh ôm em một cái có được hay không?”
Thẩm Ương nhìn cô, sau đó ngồi trên giường ôm cô vào trong ngực, “Như vậy đủ chưa?”
“Ừm, đủ rồi.” Cô nép trong ngực anh, gắt gao ôm lấy anh.
Người trong ngực đã gầy đi rất nhiều rồi, vốn cũng không có bao cân bây giờ càng gầy chỉ còn lại da bọc xương, cô sẽ không biết, khi anh xông vào phòng bệnh nhìn thấy một màn kia thì lúc đó nội tâm anh có bao nhiêu sợ hãi và hoảng hốt.
Ngay lúc đó trong mắt cô một chút thần thái cũng không có, làm anh bây giờ nhớ đến đều sợ hãi.
“Thẩm lão sư, anh muốn nghe chuyện cũ sao, em kể cho anh một chuyện cũ nhé?”
“Được, em nói đi, anh nghe.”
“Cũng không biết nên nói từ chỗ nào, đây là một câu chuyện làm cho tất cả mọi người đều hướng về tình yêu, một đôi tình nhân vô cùng nổi tiếng của trường học, mọi người đều nghĩ tình yêu trong đại học đều sẽ không bền lâu, tốt nghiệp đều sẽ chia tay, nhưng bọn họ không có, ngày ấy bọn họ tốt nghiệp một tay cầm giấy tốt nghiệp một tay cầm giấy hôn thú, được không biết bao người hâm mộ, sau khi kết hôn được hai năm hai người có một cô con gái nhỏ, mặc dù có con nhưng tình cảm của hai người lại cô cùng tốt, qua nhiều năm, lúc đứa bé bảy tuổi chợt thích múa, khóc róng muốn khiêu vũ, thế là hai người tìm cho cô bé một cô giáo chuyện môn dạy múa, mà cô giáo này vẫn còn là một sinh viên năm tư, cô ấy lớn lên rất đẹp, rất thanh thuần, mẹ của cô bé đối với cô ấy cực kì tốt, cô ấy làm giáo viên cho đứa bé được hai năm là lúc đứa bé được chín tuổi thì cô ấy từ chức, nói là muốn tự mình lập nghiệp, về sau có lẽ không có thời gian đến dạy cô bé.”
“Cứ như vậy, cô giáo múa rời khỏi nhà bọn họ, thời gian cứ như vậy trôi đi, nhoáng cái đã trôi qua ba năm, cô bé mười hai tuổi, nhưng cũng chính là năm này, cuộc sống của cô bé liền sụp đổ, cô bé lần nữa vô tình gặp được cô giáo múa của cô bé, thật ra qua ba năm ấn tượng của cô bé đối với cô giáo đã sớm mơ hồ, nếu như không phải do người đàn ông bên cạnh cô thì có lẽ cô sẽ không nhận ra đó là cô giáo mình, người đàn ông bên cạnh cô ấy ôm một bé gái rất nhỏ còn một tay kia thì nắm tay cô ấy, người đàn ông kia cô bé vô cùng quen thuộc, bề ngoài người đàn ông kia cũng vô cùng quen thuộc với cô bé, bởi vì người đàn ông đó là bố của cô bé, buồn cười không?”
Thẩm Ương cúi đầu, anh cũng không có cắt lời cô mà chỉ lẳng lặng nghe, chỉ là càng ôm cô chặt thêm.
“Mà càng buồn cười hơn chính là, đứa bé trong ngực ông ta chính là em gái cùng cha khác mẹ với cô bé, đã được ba tuổi, thì ra cô giáo múa kia rời khỏi nhà bọn họ căn bản không phải là vì lập nghiệp hay gì, mà là cô ta mang thai, mà chủ của cái thai ấy là ông chủ của cô ta, mẹ của cô bé lúc ấy đang sinh bệnh, mà cô bé cũng biết mẹ mình có bao nhiêu yêu người bố này, cho nên cô bé không dám nói sự thật này với mẹ mình.”
“Nhưng, giấy nào có gói được lửa, sự việc đã bại lộ, người đàn ông muốn ly hôn, thế mà vì được ly hôn ông ta cái gì cũng không, thậm chí ngay cả hành lý cũng không có lấy liền đi, mà người phụ nữ quá yêu người đàn ông kia, bởi vì sự phản bội của ông ta mà cả người bà liền chìm trong bóng tối, bà hận người đàn ông kia đã phản bội bà, bà… càng hận con gái bà đã cùng người đàn ông kia lừa gạt bà, cô con gái có ngoại hình vô cùng giống bố mình, bà không biết vì sao chồng mình lại phản bội mình, bà bắt đầu tra tấn chính mình, dần dần bị trầm cảm, bà không nói gì nữa, đối với cô con gái mặc kệ không hỏi, hoàn toàn coi thường, lúc nghiêm trọng thời điểm, bà ai cũng không có nhận ra, bà phát điên đập đồ vật, tê tâm phế liệt gào thét, cứ một lần lại một lần tự làm đau mình, có lần còn… tự sát.”
Nội tâm Thẩm Ương vô cùng sóng to gió lớn, cô nói là một chuyện xưa, nhưng anh rất rõ ràng, đây là chuyện xưa của cô.
Từ lúc mới quen biết anh biết trên người cô có một bí mật vô cùng nặng nề, nhưng anh sẽ không nghĩ đến sẽ là bí mật như vậy, nhiều năm như vậy cô một mực gánh trên vai chuyện cũ nặng nề như vậy, tim đau không nói nên lời.
“Vậy lúc bà ấy nghiêm trọng cũng sẽ làm em bị thương giống vậy sao?”
Khương Trân trầm mặc, nói: “Không có nghiêm trọng giống lần này.”
“Cũng chính là bà ấy từng làm em bị thương rất nhiều lần?”
“Bà ấy bị bệnh, lúc mất không chế rất khó tránh khỏi sẽ có, nhưng càng nhiều thời điểm bà chỉ trầm mặc không nói lời nào, không ngủ được không ăn cơm, chỉ có lúc bà mất thời điểm sẽ nói với em vài câu, những lúc khác chưa từng có, hai mẹ con em cách nửa năm hay một năm cũng không nói câu nào.”
Thẩm Ương nhắm mắt lại, anh không có cách nào đi tưởng tượng, nhiều năm như vậy rột cuộc cô đã vượt qua như thế nào. Đến cuối cũng thì anh cũng hiểu vì cái gì Thẩm Phi Cảnh chỉ lấy một ảnh chụp chung của anh và Đàm Tố, chỉ như vậy mà để cô quyết tuyệt như vậy.