Người Đàn Ông Mang Tên Ove - Chương 13

Anh Hề Mang Tên Beppo

— Ông Ove vui mà. - Cô bé ba tuổi cười rúc rích vui vẻ.

— Ờ. - Cô chị bảy tuổi lẩm bẩm một cách dửng dưng, rồi nắm tay em tiến đến cửa bệnh viện trên những bước chân tự tin.

Mẹ của chúng suýt nữa đã tranh cãi với ông Ove, nhưng rồi cho rằng không có thời gian để làm điều đó. Cô lạch bạch đi về phía cửa bệnh viện, một tay đặt trên cái bụng bầu như thể sợ đứa bé bên trong sẽ trốn mất.

Ove lê bước theo sau cô nàng bầu bí. Ông không thèm chấp lối suy nghĩ của cô, theo đó “tốt nhất là trả tiền và ngưng tranh cãi”. Bởi vì với ông đó là vấn đề nguyên tắc. Khi nhân viên bãi xe ấn cho ông một vé phạt vì cái tội hỏi tại sao người ta phải trả tiền cho việc đỗ xe ở bệnh viện, ông không thể không quát lên rằng: “Anh không phải cảnh sát!” Thế đấy.

Người ta đi tới bệnh viện để chết, ông biết như vậy. Người ta đã phải đóng đủ thứ phí cho những việc mình làm khi còn sống, nên ông thấy thật quá đáng khi nhà nước muốn đòi tiền đỗ xe cả khi bạn đi chết. Ông đã giải thích điều đó với tay nhân viên bãi xe. Thế là anh ta vung vẩy tập vé phạt trước mặt ông, Parvaneh cũng bắt đầu càm ràm rằng cô ta sẵn lòng trả tiền. Như thể đó là điều quan trọng.

Phụ nữ dường như không thể hiểu được các nguyên tắc.

Ông nghe thấy cô bé bảy tuổi đi phía trước phàn nàn rằng quần áo mình ám đầy mùi khói xe. Mặc dù đã quay kính xuống trong suốt chặng đường, họ vẫn không tài nào xóa được mùi khói. Mẹ chúng đã gặng hỏi xem Ove làm gì trong nhà để xe, nhưng ông chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tất nhiên với một đứa trẻ ba tuổi, việc đi trên một chiếc xe quay kính xuống giữa nhiệt độ âm ngoài trời là cả một chuyến phiêu lưu. Cô bé bảy tuổi thì ngược lại, tỏ ra hoang mang hơn nhiều và bịt khăn kín mặt. Cô bé khó chịu vì bị trượt trên tấm giấy báo mà ông Ove lót trên nệm ghế đề phòng trường hợp hai chị em “làm bẩn”. Ông cũng trải giấy báo trên ghế trước, nhưng mẹ chúng đã giật phăng đi trước khi ngồi xuống. Ông nhăn mặt phản đối, nhưng tự kiềm chế để không nói gì hết. Thay vào đó, ông liên tục nhìn cái bụng bầu suốt quãng đường đi đến bệnh viện, như thể sợ cô ta rỉ nước ối trên nệm ghế.

— Đứng yên ở đây nhé. - Parvaneh nói với hai cô con gái khi họ đã đến quầy lễ tân của bệnh viện.

Họ được bao quanh bởi các vách tường kính và những băng ghế sực mùi chất khử trùng. Nhân viên y tế mặc đồ trắng đi dép nhựa đủ màu, còn những ông già bà cả lê bước tới lui trong hành lang, người tựa vào những cái khung tập đi mỏng manh. Một bảng thông báo đặt trên sàn nhà cho biết thang máy số 2 ở cổng A đang không sử dụng được, và người thăm bệnh ở khu 114 vui lòng dùng thang máy số 1 ở cổng C. Bên dưới là một dòng thông báo khác cho biết thang máy số 1 ở cổng C hiện đang được bảo trì, và người thăm bệnh ở khu 114 vui lòng sử dụng thang máy số 2 ở cổng A. Bên dưới lại là một dòng thông báo thứ ba cho biết khu 114 đang đóng cửa sửa chữa cho đến hết tháng. Dưới cùng là tấm ảnh của một thằng hề kèm dòng thông báo rằng chú hề Beppo của bệnh viện sẽ đi thăm các bệnh nhi trong ngày hôm nay.

— Ông Ove đi đâu rồi? - Parvaneh thốt lên.

— Ông đi vệ sinh, con nghĩ thế ạ. - Cô bé bảy tuổi lí nhí đáp.

— H-è-è-è! - Cô bé ba tuổi reo lên, tay chỉ vào bảng thông báo.

— Cô có biết ở đây muốn đi vệ sinh phải trả tiền không? - Ove hỏi với giọng kinh ngạc.

Parvaneh quay ngoắt lại và lườm ông một cái.

— Bác có cần tiền lẻ không?

Ông bực bội ra mặt.

— Tôi cần tiền lẻ để làm gì?

— Để đi vệ sinh ấy.

— Tôi có cần đi vệ sinh đâu?

— Nhưng bác vừa nói là… - Cô bỏ lửng câu nói và lắc đầu - Thôi bỏ đi… Vé đỗ xe còn bao nhiêu thời gian nữa ạ?

— Mười phút.

Parvaneh rên lên.

— Bác không hiểu là chuyện này sẽ mất nhiều hơn mười phút à?

— Vậy thì tôi sẽ đi nạp tiền thêm mười phút nữa. - Ông Ove nói với giọng thản nhiên.

— Sao bác không nạp tiền lâu hơn để khỏi phải bận lòng? - Cô nói với vẻ mặt như thể hối tiếc vì mình đã hỏi như thế.

— Bởi vì đó chính là điều bọn họ muốn! Họ muốn thu tiền cho khoảng thời gian mà chúng ta không sử dụng đến!

— Thôi, cháu mệt mỏi vì tranh luận lắm rồi… - Parvaneh thở dài, tay đưa lên trán.

Cô nhìn sang hai đứa con gái.

— Hai con ngoan ngoãn ngồi đây với ông Ove trong khi mẹ đi thăm bố được không? Được không nào?

— Dạ-ạ-ạ. - Cô bé bảy tuổi rầu rĩ đáp.

— Được ạ! - Cô bé ba tuổi ré lên một cách phấn khích.

— Sao cơ? - Ông Ove thì thầm.

Parvaneh ngước lên.

— Ý cô là sao? Ngồi đây với tôi à? Thế còn cô?

Ove bàng hoàng khi thấy cô nàng bầu bí dường như không ghi nhận sự bực dọc trong giọng nói của ông.

— Bác ngồi đây trông bọn trẻ nhé. - Cô nói thẳng thừng và biến vào trong hành lang bệnh viện trước khi ông kịp phản đối.

Ove đứng đó nhìn theo Parvaneh, như thể mong đợi cô sẽ chạy lại và nói rằng mình chỉ đùa. Nhưng cô không quay lại. Ông bèn quay về phía bọn trẻ với vẻ mặt như sắp chiếu đèn vào mắt chúng và tra hỏi chứng cứ ngoại phạm của chúng vào thời điểm án mạng.

— SÁCH! - Cô bé ba tuổi bỗng ré lên và lao tới góc phòng đợi, nơi có cả một đống hỗn độn đồ chơi, bàn cờ và những quyển sách tranh.

Ông Ove gật đầu, ghi nhận trong đầu là cô em có thể tự chơi, trước khi quay sang cô chị.

— Được rồi, thế còn cháu?

— Ông nói vậy là sao ạ?

— Cháu có cần gì không? Đồ ăn, đi vệ sinh hay đại loại thế?

Cô bé nhìn ông già như thể vừa được ông rủ uống bia hút thuốc.

— Cháu sắp TÁM TUỔI rồi! Cháu có thể đi vệ sinh MỘT MÌNH!

Ông Ove dang tay ra.

— Ồ tất nhiên, tất nhiên. Rất xin lỗi vì đã hỏi cháu như thế.

— Hứ. - Cô bé buông một tiếng.

— Chị hư! - Cô bé ba tuổi ré lên lúc quay lại và chạy loanh quanh dưới chân ông già.

Ông Ove hoang mang quan sát cô bé con. Cô bé ngước khuôn mặt tươi cười nhìn ông.

— Đọc sách! - Cô bé ra lệnh, đôi tay giơ quyển sách ra phía trước xa đến nỗi suýt mất thăng bằng.

Ông cảnh giác nhìn quyển sách như thể nó là một email rác từ một hoàng tử Phi châu nào đó đề nghị một “vụ đầu tư siêu lợi nhuận” và chỉ cần số tài khoản ngân hàng của ông để “hoàn tất thủ tục”.

— Đọc sách! - Cô bé con lặp lại, trước khi leo lên băng ghế trong phòng chờ với một sự mau lẹ đáng kinh ngạc.

Ông Ove miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế, cách xa một chút. Cô bé ba tuổi thở dài sốt ruột và biến mất trước khi xuất hiện lại sau đó vài giây dưới nách Ove, hai bàn tay tì vào đầu gối của ông, mũi dán vào những hình vẽ đầy màu sắc trong sách.

— Ngày xưa có một đoàn tàu nhỏ. - Ông đọc với một sự nhiệt tình tương đương với khi người ta đọc tờ khai thuế.

Rồi ông lật sang trang sau. Cô bé ba tuổi níu tay ông và lật trở lại. Cô chị uể oải lắc đầu.

— Ông phải mô tả những gì xảy ra trong trang sách nữa. Và nhại giọng.

Ove nhìn cô bé bảy tuổi.

— Cái quái…? - Ông khựng lại và đằng hắng. - Nhại giọng gì cơ?

— Giọng kể chuyện đời xưa ấy. - Cô chị giải thích

— Ông hư. - Cô em reo lên mừng rỡ.

— Không hề. - Ove đáp.

— Có mà. - Cô em khăng khăng.

— Ta không biết… ta không biết nhại giọng.

— Ông không biết đọc truyện cho trẻ con gì cả. - Cô chị nhận xét.

— Tại mấy đứa không chịu nghe đấy chứ! - Ông vặc lại.

— Tại ông không biết KỂ CHUYỆN!

Ove nhìn quyển sách một cách ngao ngán.

— Mà cái truyện vớ vẩn gì thế này? Một đoàn tàu biết nói à? Không có gì liên quan tới ôtô sao?

— Biết đâu nó kể về một ông già khíu chọ nào đấy? - Cô bé lẩm bẩm.

— Ta không phải là “ông già khíu chọ”. - Ove rít lên.

— Hề! - Cô em reo lên.

— Và ta cũng không phải là thằng hề!

Cô chị đảo mắt với ông Ove, y hệt mẹ mình.

— Nó có nói ông đâu. Nó nói anh hề kia kìa.

Ông ngước mắt và thấy một người đàn ông trưởng thành ăn mặc giả làm hề đang đứng ở ngưỡng cửa phòng đợi. Anh ta cũng mang bộ mặt cười ngớ ngẩn.

— Hè-è-è! - Cô bé ba tuổi ré lên và nhảy loi choi trên băng ghế như thể bị uống thuốc kích thích, theo đánh giá của ông Ove.

Ông đã từng nghe về chuyện đó. Người ta cho những đứa trẻ bị rối loạn tăng động giảm chú ý dùng amphetamine.

— Ồ, nhìn xem cô bé nào kìa? Cháu có thích xem ta biểu diễn một màn ảo thuật không? - Anh hề thốt lên và lạch bạch tiến đến chỗ ba ông cháu như một con ngỗng trên đôi giày đỏ to quá khổ mà, theo suy nghĩ của ông Ove, chỉ có một người cực kỳ ngớ ngẩn mới mang chúng thay vì đi tìm cho mình một công việc đàng hoàng.

Anh hề nhìn ông với ánh mắt vui vẻ.

— Xin hỏi ông đây có đồng năm krona không ạ?

— Không, ông đây không có nhá. - Ove đáp.

Anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên. Đó không phải là một nét mặt phù hợp với một chú hề.

— Nhưng… đây là một màn ảo thuật. Chẳng lẽ ông không có đồng tiền nào trong người à? - Anh ta khẽ nói với chất giọng thật của mình, khá tương phản với nhân vật đang sắm vai, và cho thấy đằng sau bộ mặt hề ngốc nghếch là một anh chàng hai mươi lăm tuổi bình thường. - Thôi nào, tôi là anh hề của bệnh viện. Đây là vì lũ trẻ. Tôi sẽ trả lại tiền mà.

— Ông đưa cho anh ấy đồng năm krona đi. - Cô bé bảy tuổi nói.

— Hè-è-è! - Cô bé ba tuổi ré lên.

Ông Ove nhìn xuống cô bé con nói còn chưa sõi rồi nhăn mũi.

— Thôi được. - Nói đoạn ông rút một đồng năm krona từ trong ví ra. Rồi ông chỉ tay vào anh hề. - Tôi muốn anh trả nó lại ngay. Tôi cần nó để trả tiền đỗ xe.

Anh hề sốt sắng gật đầu và giật đồng xu khỏi tay ông.

Một lát sau, Parvaneh quay trở lại phòng đợi. Cô khựng lại, bối rối nhìn khắp nơi.

— Có phải chị đang tìm hai cô con gái không? - Một y tá đanh giọng hỏi từ phía sau lưng cô.

— Vâng. - Parvaneh ngơ ngác đáp.

— Chúng kia kìa. - Người y tá nói với giọng khá bất bình và chỉ tay về phía băng ghế nằm cạnh cửa kính dẫn ra bãi xe.

Ông Ove đang ngồi ở đó, tay khoanh trước ngực, tức tối ra mặt. Bên cạnh ông là cô chị bảy tuổi đang nhìn lên trần nhà với vẻ ngao ngán tột cùng, còn bên kia là cô em ba tuổi tươi hơn hớn như vừa được ăn kem. Đứng kè hai đầu của băng ghế là hai nhân viên bảo vệ to lớn dềnh dàng của bệnh viện, cả hai đều mang vẻ mặt dữ tợn.

— Hai cô bé này có phải là con của chị không? - Một người hỏi với giọng điệu không giống như vừa được ăn kem chút nào.

— Vâng, các cháu đã gây ra chuyện gì ạ? - Parvaneh thắc mắc, hoảng sợ ra mặt.

— Chúng không làm gì cả. - Người bảo vệ còn lại đáp cùng với một cái liếc mắt thù địch nhằm vào ông Ove.

— Tôi cũng vậy. - Ông lẩm bẩm, mặt mày sưng sỉa.

— Ông Ove đánh chú hề! - Cô bé ba tuổi ré lên một cách vui vẻ.

— Đồ mách lẻo. - Ông nói.

Parvaneh há hốc mồm nhìn ông, không biết phải nói gì nữa.

— Anh ta cũng không giỏi làm ảo thuật cho lắm. - Cô bé bảy tuổi rên rỉ, rồi đứng dậy. - Mình về nhà được chưa ạ?

— Khoan đã? Chú… chú hề nào?

— Chú hề Beppo. - Cô bé con đáp và gật đầu một cách hiểu biết.

— Anh ta muốn làm trò ảo thuật. - Cô chị nói.

— Một trò ảo thuật ngớ ngẩn. - Ông Ove đế thêm.

— Anh ta làm biến mất đồng năm krona của ông Ove. - Cô bé nói thêm.

— Và sau đó anh ta đưa lại tôi đồng năm krona khác! - Ông Ove cắt ngang cùng với một cái quắc mắt giận dữ nhằm vào một trong hai người người bảo vệ, như thể giải thích như vậy là đủ.

— Mẹ, ông đánh chú hề. - Cô bé con nói liến thoắng.

Parvaneh nhìn ông Ove, hai đứa con gái và hai nhân viên bảo vệ một hồi lâu.

— Chúng tôi đến đây để thăm chồng tôi. Anh ấy bị tai nạn. Tôi đưa bọn trẻ đến chào bố. - Cô phân trần với hai người bảo vệ.

— Bố ngã. - Cô bé ba tuổi nói.

— Thôi được rồi. - Một trong hai người bảo vệ gật đầu.

— Nhưng người này sẽ ở lại đây. - Người bảo vệ còn lại chỉ tay vào ông Ove.

— Tôi có mạnh tay đâu? Tôi chỉ đẩy nhẹ thôi mà. - Đoạn ông lẩm bẩm nói thêm. - Mấy người đâu phải cảnh sát!

— Thật đấy, anh ta làm ảo thuật dở òm. - Cô bé bảy tuổi nói với giọng cáu kỉnh trong lúc ba mẹ con rời phòng đợi để đi thăm bố.

Một giờ sau, mọi người về đến nhà để xe của ông Ove. Anh chàng tội nghiệp với một tay và một chân bó bột phải ở lại bệnh viện vài ngày, ông được vợ anh ta thông báo như vậy. Khi nghe đến đó, ông đã phải cắn chặt môi để khỏi bật cười, và cảm thấy cô cũng làm như vậy. Chiếc Saab vẫn nồng nặc mùi khói khi ông thu gom mấy tờ giấy báo trên nệm ghế.

— Bác Ove này, bác có chắc là không cần cháu trả tiền phạt đỗ xe không đấy? - Parvaneh hỏi.

— Xe này của cô à?

— Không.

— Vậy thì cô không phải trả. - Ông đáp.

— Nhưng cháu cảm thấy đây là lỗi của cháu.

— Cô không phải là người đề ra việc phạt vạ, mà là hội đồng thành phố. Do đó đây là lỗi của họ. - Ông nói rồi đóng cửa xe. - Và của mấy tay cảnh sát giả cầy ở bệnh viện.

Giọng điệu của Ove cho thấy ông vẫn còn ấm ức vì bị buộc phải ngồi yên trên băng ghế đó cho tới khi mấy mẹ con Parvaneh quay lại và họ đi về nhà. Làm như ông là người không đủ tin cậy để được phép đi lại tự do trong cái bệnh viện đó vậy.

Parvaneh trầm ngâm nhìn ông hồi lâu. Quá mệt mỏi vì phải chờ đợi, cô bé bảy tuổi đã bắt đầu đi về nhà. Còn cô bé ba tuổi thì nhìn ông Ove với một nụ cười rạng rỡ.

— Ông vui mà! - Cô bé tuyên bố.

Ông nhìn cô bé và đút tay vào túi quần.

— Ừ. Hóa ra cháu cũng không đến nỗi nào.

Cô bé gật đầu lia lịa. Parvaneh nhìn ông Ove, rồi quan sát đoạn ống nhựa dưới sàn, và lại nhìn ông với ánh mắt hơi lo lắng.

— Cháu cần bác cất giúp cái thang… - Cô nói trong lúc suy nghĩ.

Ove đá vào lớp nhựa đường.

— Với lại cháu cũng có một cái máy sưởi bị hỏng. - Cô thêm vào, như thể chợt nghĩ ra. - Nếu bác ngó qua nó một chút thì tốt quá ạ. Anh Patrick không làm được những chuyện như thế, bác biết rồi đấy. - Nói đoạn cô nắm tay con gái.

Ove chậm rãi gật đầu.

— Ờ, lẽ ra tôi nên biết chuyện đó.

Parvaneh gật gù, rồi thình lình nở một nụ cười hài lòng.

— Bác không thể để hai đứa bé gái bị chết cóng đêm nay, đúng không? Nhất là sau khi chúng đã chứng kiến bác đánh một anh hề?

Ông quắc mắt lườm cô. Thầm cân nhắc trong lòng, ông phải thừa nhận rằng mình không thể để cho hai đứa trẻ bị chết cóng chỉ vì người bố ăn hại của chúng không thể mở cửa sổ mà không ngã khỏi thang. Vợ ông sẽ mắng ông một trận ra trò nếu như ông đến thế giới bên kia với tư cách là một kẻ giết hại trẻ con.

Thế là ông nhặt đoạn ống dưới sàn lên, cuộn lại rồi treo nó vào một cái móc. Ông khóa chiếc Saab, đóng cửa nhà để xe, vặn tay nắm ba lần để bảo đảm nó đã đóng chặt. Sau đó ông đi lấy đồ nghề trong lán.

Ngày mai ông sẽ có thừa thời gian để tìm đến cái chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3