Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 358
Chương 358: Ghen
“Tống Gia Minh! Anh còn như vậy tôi sẽ đi ngay lập tức!” Hoan Nhan không muốn nghe anh nói nữa, tùy tiện cầm lấy túi xách đứng lên, hướng phía cửa bước ra.
“Nhan nhi...” Tống Gia Minh say khướt ngăn cô lại. Đáy mắt tuy có khát vọng cháy bỏng nhưng không có trộn lẫn tạp niệm. Tim Hoan Nhan chợt đau nhói, nhớ tới cuộc tình nửa năm với Tống Gia Minh. Nhớ tới khuôn mặt anh ta khẽ cười khi cô đồng ý làm bạn gái. Nhớ tới khi anh ta cùng với Lâm Thiến ở chung một chỗ cao cao tại thượng, khi đó ánh mắt nhìn cô mang theo đồng tình và thương hại. Nhớ tới trong quán bar, anh ta nhẫn tâm nói lời đoạn tuyệt với cô. Nhớ tới lúc trước anh ta bất chấp tất cả phản bội cùng hiện tại thất ý...
Tạo hóa trêu người, vật đổi sao dời. Nếu như ban đầu những chuyện kia chưa từng xảy ra, cô làm sao lại chia tay với anh ta rồi quen biết với Thân Tống Hạo. Thời gian năm, sáu năm này làm sao cô lại phải trải qua nhiều đau khổ như vậy?
“Tống Gia Minh, rồi anh sẽ gặp được người con gái tốt, tin tôi đi.” Cô cầm lấy tay anh ta, ánh mắt giao thoa nhau, trong chốc lát thời gian như lắng đọng, hô hấp của hai người như ngưng trệ lại.
“Sẽ gặp được sao?” Tống Gia Minh trầm trầm nở nụ cười, anh ta rút tay mình từ trong lòng bàn tay Hoan Nhan lại, dùng tay kia cầm lấy tay cô: “Cho đến bây giờ anh vẫn nhớ em có nói qua, sẽ không có ai tình nguyện đứng im tại chỗ chờ một người. Khi đó anh không hiểu, hiện tại biết thì đã muộn.”
“Chúng ta đi đến quán bar gần trường học lúc trước xem một chút có được không? Sáu năm rồi anh chưa có quay trở lại.” Anh ta đứng lên, cầm áo khoác mặc vào. Mặc dù trên người vẫn nồng mùi rượu, nhưng xem ra anh ta đã tỉnh táo nhiều.
Hoan Nhan muốn từ chối, lại nhớ tới buổi sáng ánh mắt Thái Minh Tranh rưng rưng uất ức nhìn Thân Tống Hạo, trong đầu vẫn nhớ tới những vết hôn kia không sao xóa được. Trong lòng phiền muộn, thật đúng là nghĩ muốn say một trận. Buổi tối khi đối mặt với anh cô biết nói gì bây giờ? Không bằng uống rượu say thôi.
Bọn họ cùng nhau ra cửa, lên xe của Tống Gia Minh. Bởi vì anh ta có uống vào chút rượu nên lái xe thật chậm. Trên đường đi hai người trò chuyện một chút, không lâu lắm thì đến con đường có trường học cũ. Giơ tay chỉ vào vườn hoa, chỉ vào con đường dành cho người đi bộ thật dài, chỉ vào cây ngô đồng cao lớn che khuất ánh mặt trời. Hai người dường như nhớ lại thời sinh viên. Nhớ tới tình yêu khi đó, anh ta đã từng trắng đêm đứng ở dưới ký túc xá chờ cô. Chỉ vì chờ cô không ngại xấu hổ, chỉ mong được cô mở cửa sổ ra nhìn mình một cái. Nhưng tình yêu đơn thuần ngây ngô như vậy cũng không quay trở lại rồi.
Tám, chín giờ tối chuông reo, trong sân trường cuối cùng cũng ồ lên một làn sóng. Bọn họ quyết định dừng xe lại ở cạnh bên trường học. Bước xuống xe gió mùa hè thổi tới, ở trên đường có tiếng người huyên náo, họ đi chậm rãi...
Có đôi bạn học vô cùng thân thiết cầm tay nhau vừa đi vừa cãi ầm ĩ. Có tốp năm tốp ba nam sinh dáng người cao lớn, trong tay cầm quả bóng rổ hăm hở bước nhanh. Lại có cả con trai lẫn con gái chạy xe đạp điện vui vẻ hát hò lướt qua. Có vô số kỷ niệm hầu như quên mất trong giấc mộng thanh xuân, tuổi trẻ náo loạn đi qua bên cạnh cô.
Hoan Nhan hơi giật mình, không nhìn ra kia là ký túc xá cũ kỹ vẫn chưa được xây mới lại nơi cô trọ học lúc xưa.
Đứng ở dưới lầu ký túc xá nơi cô từng ở qua, hai người có chút cảm khái không nói nên lời.
Trong trường học dưới ánh đèn mờ nhạt, Tống Gia Minh nhìn một bên mặt Hoan Nhan khi cô quay nghiêng, vẫn thanh tú như xưa, nét mặt quật cường giống như năm năm trước. Năm đó thích cô bởi vì cô ngượng ngùng xinh đẹp, cuối cùng chia tay với cô cũng bởi vì cô bảo thủ và dè dặt. Nếu như khi đó anh ta có thể hình dung ra tình trạng bây giờ, nhất định anh ta sẽ không cho là mình yêu Lâm Thiến.
Ra khỏi trường học lại đi đến quán bar, hai người uống vài ly. Hào hứng, lan man nhắc lại một ít chuyện xưa, cười vui vẻ rồi lại rơi nước mắt, sau đó thì cô bảo đi về. Anh ta cũng ám chỉ, không cam lòng buông tay quyết theo đuổi cô, chỉ là Hoan Nhan vờ như không nghe thấy.
Ngồi trên xe để anh ta đưa về, gần đến nhà cô nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ rồi. Khẽ thở dài, quay sang nói với anh ta đến khúc quanh thì dừng xe lại. Cô không muốn anh nhìn thấy Tống Gia Minh đưa cô về. Không muốn anh cho là cô giận dỗi muốn trả thù lại anh.
“Nhan nhi...” Tống Gia Minh không xuống xe, chỉ đến khi cô đóng cửa xe lại, anh ta mới hạ cửa kính xuống.
Ánh mắt Hoan Nhan hơi đau xót, một tiếng Nhan nhi kia, là tuổi trẻ sáng lạn của cô, cũng là tuổi trẻ đau thương khổ sở nhất trong ký ức của cô.
“Nhan nhi, anh nguyện ý chờ em.” Tống Gia Minh nhìn cô chăm chú nói.
Cách đó không xa, mơ hồ có ánh đèn xe chiếu rọi lên khuôn mặt cô, phảng phất nhìn không rõ.
Hoan Nhan lắc đầu: “Tống Gia Minh anh đi đi. Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Không.” Anh ta vươn tay, nắm được cánh tay cô kéo lại gần một chút: “Không, anh vẫn luôn chờ em. Anh biết em sống không được vui vẻ, nếu em thật sự sống hạnh phúc tuyệt đối không cùng với anh đi ra ngoài uống rượu. Nhan nhi, anh chờ em.”
Hoan Nhan lảo đảo muốn tránh anh ta , thế nhưng anh ta lại nắm chặt hơn không buông ra. Đúng lúc này, cách nơi đậu xe không xe, đèn xe chợt tắt.
Bóng tối bao trùm bọn họ, Hoan Nhan cảm thấy cánh tay anh ta khẽ buông lỏng, cô cuống quýt giãy ra. Bước nhanh được vài bước, dưới chân trật một cái, gót giày vừa cao vừa nhọn bị gãy rời. Cũng may, không bị trẹo chân. Cô thở nhẹ một hơi, mắt thấy sắp đến cửa nhà, cô liền tháo giày ra chân trần bước tới.
Đi chân trần rốt cuộc vẫn cảm thấy không thoải mái. Mới đi vài bước, lòng bàn chân cấn trên mặt đường khó chịu. Hoan Nhan nhíu mày, mùi rượu lại bắt đầu dâng lên, cả người cô mềm nhũn, không còn hơi sức. Trên đường lớn phía ngoài biệt thự, có mấy ngọn đèn đường. Hoan Nhan miễn cưỡng đi tới một trụ đèn, dựa vào đó nghỉ một lát. Quay đầu nhìn lại, Tống Gia Minh cũng không có đuổi theo, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Định gọi điện thoại về bảo chị Tần mang giầy ra đây, nhưng rồi lại ngại chuyện bé xé ra to. Đèn trong nhà cũng tắt hết rồi, mọi người chắc đang ngủ say.
Hoan Nhan đứng một hồi rồi quyết định dứt khoát ngồi xuống dưới trụ đèn, tay ôm vòng qua đầu gối, gương mặt thì dán vào cột đèn bóng loáng mà lạnh lẽo. Cô cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều. Khép mắt lại, cô chợt thấy thật thê lương. Biệt thự ngay trước mặt, nhưng một chút cô cũng không tình nguyện bước vào.
Không muốn cãi nhau nữa, chỉ muốn được sống vui vẻ hạnh phúc. Cũng không muốn đã vui vẻ hạnh phúc mà vẫn cãi nhau, thật không muốn như vậy.Cả trái tim đều luẩn quẩn nghĩ đến một người, như đánh mất cả bản thân mình.
Không biết mình ngồi dựa như vậy đã bao lâu, khi Hoan Nhan hốt hoảng mở to mắt, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ngay trước mắt mình.
Nhất thời hết hồn cô vụt đứng dậy. Không biết là do dùng sức quá nhiều hay do vẫn còn say rượu nên đứng không vững. Trọng tâm cả người đều dồn vào bên chân phải, trong chớp mắt bàn chân đó truyền đến một trận đau đớn. Cô nhếch miệng rên lên mấy tiếng nho nhỏ...
Thân Tống Hạo không nói gì, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình gì. Anh chỉ vững vàng bước từng bước một đi tới. Khi tới trước mặt cô, anh xoay người lại, đưa lưng về phía cô ngồi xỗm xuống.
Hoan Nhan hơi ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn phiến lưng rộng rãi vững chắc ngay trước mắt mình. Kia là áo sơ mi màu xám tro tự tay cô giặt giũ sạch sẽ, là ủi phẳng phiu. Dưới ngọn đèn vàng, màu áo càng ánh lên sáng bóng. Cô ấp úng không dám nói chuyện, ngẩn người như tượng gỗ.
“Leo lên.” Anh vẫn như cũ ngồi xỗm ở đó, trầm tĩnh thốt ra hai chữ, nghe không ra vui hay buồn. Hoan Nhan thấp thõm lo lắng, chần chờ một lát, nhưng rồi sau vẫn cúi người xuống ghé vào trên lưng anh, hai tay quấn quanh cổ anh.
Anh không tốn chút sức lực đứng lên, hai tay vòng phía sau nâng hai chân của cô, từng bước từng bước đi về phía nhà hai người.
Hoan Nhan lặng lẽ áp sát mặt vào phiến lưng rộng rãi, ấm áp của anh. Cô hít một hơi, mùi thơm của xà bông thoang thoảng từ áo sơ mi của anh thật dễ chịu. Đột nhiên Hoan Nhan muốn khóc, rồi cô khóc thật. Tay ôm cổ anh, cô chảy thật nhiều nước mắt, giống như đem hết những uất ức chất chứa bao lâu nay, từng chút từng chút một trút hết ra ngoài.
Hơi thở anh dần rối loạn, đến khi cô khóc thật lớn, bước chân anh càng rối loạn hơn, dứt khoát không bước tiếp nữa. Anh cõng cô đứng trong vườn hoa, gió đêm đưa tới mùi hương hoa hồng, lẫn trong đó có mùi bùn đất tươi mát. Ban ngày công nhân mới vừa xén mặt cỏ, mùi vị cỏ xanh kia cũng ngửi thấy được cực kỳ thấm vào lòng người.