Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 370

Chương 370: Bởi vì quan tâm cho nên tổn thương

"Hứa tiểu thư, tôi biết cô là người tốt, cầu xin cô hãy thương xót cho kẻ tội nghiệp này, tôi chỉ muốn sinh ra đứa bé này, an an toàn toàn mà sinh ra đứa bé này..."

"Cô đã muốn sinh hạ đứa bé này, hơn nữa mới vừa rồi cô cũng nói, A Hạo rõ ràng không biết cô mang thai con của anh ấy, như vậy cô hoàn toàn có khả năng đi nơi khác sinh con, hoặc là đi thành phố khác, hoặc là ra nước ngoài, cơ nghiệp nhà cô lớn như vậy vừa có tiền vừa có thế, việc nuôi sống một đứa bé không thành vấn đề, cần gì cô phải tới cầu xin tôi?"

Hoan Nhan vừa lạnh lùng cười một tiếng, vừa mạnh mẽ rút tay từ lòng bàn tay của cô ta ra: "Sợ rằng suy nghĩ muốn sinh con an toàn của Thái tiểu thư lại không phải là vấn đề chủ yếu. Theo ý tôi, Thái tiểu thư là muốn tiền trảm hậu tấu, muốn an toàn để sinh con đã, sau đó dĩ nhiên A Hạo không có cách nào ra tay hành động với đứa bé kia được nữa. Mà đứa bé này chính là người thừa kế mà Thân phu nhân luôn luôn mong đợi. Như vậy việc Thái tiểu thư tiến vào nhà họ Thân chỉ ngày một ngày hai sẽ xong, tôi nói có đúng hay không?"

Thái Minh Tranh chưa từng nghĩ đến Hứa Hoan Nhan thông minh như vậy, chỉ một câu nói đã chọc thủng toàn bộ ý định của cô ta. Thái Minh Tranh lặng đi trong chốc lát, đầu óc nhanh chóng tính toán một hồi, mới thống khổ nhẹ nhàng lắc đầu: "Hứa tiểu thư, tôi biết trong lòng cô không hề dễ chịu, đổi lại là tôi, tôi cũng không chịu nổi, hoặc giả nếu là tôi, thì so với những lời cô vừa nói, tôi sẽ nói ra những câu còn khó nghe hơn, nhưng mà..."

Cô ta cúi đầu ho khan một tiếng, dường như thân thể nặng nề có chút không chịu được chợt lảo đảo như muốn ngã.

"Tôi cũng đã nghĩ tới việc rời đi khỏi nơi này, sẽ một mình sinh con. Nhưng chắc là cô đại khái cũng đoán được nếu như Thân phu nhân biết đứa bé này tồn tại, phu nhân sẽ không để cho tôi đi. Hơn nữa Thân phu nhân còn nói, phu nhân sẽ tìm thời gian thích hợp để nói rõ mọi chuyện. Hứa tiểu thư... bây giờ Thân tiên sinh duy nhất chỉ nghe lời nói của cô mà thôi... van cầu cô hãy giúp tôi một chút có được hay không? Bằng không mẹ con tôi tất nhiên chỉ còn con đường chết..."

"Thái tiểu thư, cô lầm to rồi, người đàn ông đó là của tôi, là người đàn ông mà Hứa Hoan Nhan này đã gả cho và hiện tại đó chính là cha của con gái tôi! Cô cầu xin tôi đi nói giúp cô với người đàn ông của tôi... xin anh ấy đồng ý để cô được sinh đứa con này sao? Cô có lầm hay không vậy? Cô cho rằng tôi, Hứa Hoan Nhan này, hèn yếu đến mức độ như vậy sao? Cô thật sự nghĩ là tôi có tấm lòng rộng rãi bao la đến mức bằng lòng để người đàn bà khác sinh con với người đàn ông của tôi sao?"

Hứa Hoan Nhan tức giận đến run người, cất tiếng cười gằn lạnh băng. Cô lạnh lùng liếc nhìn Thái Minh Tranh, một khuôn mặt thoạt nhìn thật xinh đẹp, vì sao lại làm cho người ta chán ghét như vậy? Một phụ nữ, vì một người đàn ông, có thể bán thân thể của mình, tiến tới bán linh hồn của mình, rồi cuối cùng, ngay cả con của mình cũng có thể lợi dụng! Cô thật sự không tưởng tượng nổi người đàn bà như vậy lại xứng đáng làm mẹ!

"Cô đã tính toán lầm rồi, con của cô sống hay chết, với tôi không có một chút quan hệ, với A Hạo cũng không có quan hệ. Đường đi là chính cô chọn, không có ai buộc cô bò lên trên giường của A Hạo, cũng không có ai buộc cô lưu lại đứa bé này. Thái Minh Tranh tiểu thư, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không bao giờ đi nhúng tay vào chuyện của nhà người khác, nhất là đi yêu một người đàn ông đã kết hôn và lại còn có con với người đó lại càng không bao giờ. Sai lầm càng lớn hơn khi cô lại đổ lỗi của mình lên đứa con của người đàn ông mà mình mang thai. Cô luôn miệng nói cô là một người mẹ, nói cô vì con của mình, nhưng cô có nghĩ tới việc cô dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, chính là cô đã làm tổn thương gia đình của người khác hay không?... Cô làm như vậy cô có nghĩ rằng cô đã làm tổn thương đến con gái của tôi hay không? Con của cô là người, còn con của tôi không phải là người sao? Cô thật quá ích kỷ..."

Hoan Nhan nói xong một hơi, cảm thấy bao bực bội khó chịu tích tụ trong ngực tựa hồ đã được xả bớt đi rất nhiều. Cô xoay người hướng ra bên ngoài phòng bệnh sải bước đi. Cô không buồn nhìn lại cô ta dù chỉ là một ánh mắt, không muốn nhìn thấy cái bụng bầu phề phệ của cô ta. Vừa nhìn thấy những thứ này, cô liền không khỏi nhớ tới tình cảnh cô ta cùng Thân Tống Hạo dây dưa với nhau ở chung một chỗ... Nghĩ đến cái cảnh tượng đó, cô sợ sẽ không nhịn được mà ói ra mất!

Hoan Nhan không để ý tới Thái Minh Tranh đang cầu khẩn cùng khóc thút thít, lòng dạ cứng rắn bước nhanh đi ra khỏi bệnh viện. Trên không trung chợt xuất hiện trận mưa tuyết. Những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng bay bay rồi hạ dần xuống đất. Hoan Nhan khép chặt chiếc áo choàng, chậm rãi đi trên đường. Bầu không khí vang lên tiếng hò hét chói tai đầy hưng phấn của lũ trẻ...có cả tiếng đùa giỡn cười vui của các cặp tình nhân trẻ tuổi. Cô dừng bước nhìn lên bầu trời, toàn màu xám tro... cô cúi đầu nhìn xuống không biết đâu là cuối đường, cô nên đi theo hướng nào đây?

Một mình cô đứng lặng lẽ nơi ngã tư đường rất lâu... Lúc lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, cô mới phát hiện trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ đều là của Thân Tống Hạo. Lúc này cô mới nhớ ra lúc ra đi cô chưa nói cho anh biết, nhất định là anh rất lo lắng không biết cô đi đâu.

thật ra thì bây giờ tất cả mọi việc anh đều làm rất tốt: đối với tình yêu, hầu như tuổi thanh xuân của anh đều dành cả cho cô, đối với hôn nhân, đối với hạnh phúc gia đình, anh thực sự là niềm mơ ước về hình mẫu một người đàn ông tốt, một người chồng tuyệt vời, một người cha tốt.

Anh hiện tại tốt đến mức cô thực sự không muốn rời khỏi anh dù chỉ là một chút.

Nhưng mà bây giờ có một người đàn bà mang thai con của anh, đứa nhỏ kia đã hơn bảy tháng, chỉ còn hai tháng nữa nó sẽ ra đời.

Nếu như đứa bé ra đời, như vậy cô và Noãn Noãn sẽ không còn là người thân cận duy nhất của anh ở trên đời này… Nếu như cô ta sinh ra một đứa con trai, như vậy sau này tất cả mọi thứ của anh cũng sẽ là của đứa con trai đó… cô và Noãn Noãn không có một phân tiền trong giấy chứng nhận.

Đúng là một vở hài kịch về tình yêu, một vở hài kịch tầm cỡ thế giới… Cuộc sống đúng là làm cho người ta khó lòng mà đoán được…

Màn hình lại bắt đầu nhấp nhoáng, là điện thoại của anh gọi tới, Hoan Nhan vừa muốn nhận nghe, cũng mới tích tích hai tiếng, chưa kịp có chuông báo, tiếp theo màn hình điện thoại di động tối đen, hết pin.

“Anh thật là ngốc nghếch, liên tục gọi điện thoại cho em, còn em chưa nhận một lần nào, anh cũng không biết chờ một lát sao, cứ gọi, cứ gọi một cách cố chấp như vậy… bây giờ điện thoại đi động của em hết pin, tự động ngắt máy… anh còn gọi tới sẽ làm thế nào để tìm được em đây?”

Hoan Nhan cất điện thoại đi, cô muốn được yên tĩnh một mình.

Có thể mang thai, có thể sinh cục cưng, có thể làm mẹ, thật là hạnh phúc… cô bây giờ ngược lại, chợt nổi lên chút ngưỡng mộ người phụ nữ kia…

Hoan Nhan suy nghĩ, liền nhớ đến bản thân đã bị mất đi hai đứa con… Nếu như cô biết có một ngày, ngay cả quyền tiếp tục được làm mẹ cũng bị tước đoạt, nhất định cô sẽ không bỏ đi đứa con thứ nhất… Nếu như cô biết mình cố chấp và kiên trì giữ mình, để rồi khiến cho bây giờ phải trả giá cao như vậy, lại bị mất đi một đứa con sắp ra đời, bị mất đi Á Hi, thì cô nhất định, nhất định sẽ không bao giờ lại đi trên một con đường ấy.

Nếu như, nếu như… nếu như cô biết hôm nay sẽ lại có một người đàn bà khác đột ngột tới giống như Tô Lai, không cách nào trừ bỏ, mạnh mẽ cắm vào trong cuộc sống của cô như vậy, cô nhất định sẽ không đồng ý với Duy An trở lại cái thành phố này để bất ngờ gặp lại anh, rồi lại một lần nữa tiếp nhận anh… khi ấy anh sẽ không tìm được nơi ở của cô, cô và Á Hi sẽ yên lặng trôi qua cuộc sống bình thản.

Nhưng mà trên thế giới này, chuyện không có cách giải quyết nhất chính là mình suy nghĩ những chuyện kia chỉ là nếu như, vĩnh viễn chỉ có thể là nếu như… Vì vậy mỗi sự kiện, mỗi quyết định, đều giống như nước đã đổ ra ngoài không sao thu lại được.

Bông hoa tuyết trở nên to lớn rất nhiều, trời đất dần dần biến thành một màu trắng xóa. Hoan Nhan bước từng bước một, dưới bàn chân liền để lại một vết chân, mà dần dần, dấu vết của đôi chân kia lại bị bông tuyết mới bao trùm lên… nếu như đã làm chuyện có lỗi, lại có thể che giấu dễ dàng giống như là dấu vết chân ấy, thì cần phải có bao nhiêu điều tốt đây?

Nếu như Thái Minh Tranh có con, thật sự là một âm mưu, là một sai lầm, có lẽ lại là điều tốt chăng?

Nhưng mà những vết hôn kia, đang nhắc nhở cô rằng chuyện này có thật. Thân Tống Hạo tự mình giải thích, cũng là nhắc nhở cô, buổi tối ngày đó, Thái Minh Tranh đúng là đã đến nhà họ Thân, cô ta quả thật đã hôn anh, cũng quả thật…

cô lập tức nhắm hai mắt lại, lại cảm thấy mình không cảm nhận được đau khổ, trái tim tựa hồ cũng đông lạnh chết cứng, chết cứng đến mức ngay cả cảm giác đau cũng không có.

Hoan Nhan vốn dĩ một chút cũng không muốn gặp lại Tống Gia Minh, vốn dĩ cũng không có ý định sẽ dính líu với anh ta dù chỉ một chút. Nhưng mà cô đã đi đến khi trời tối mịt, lại còn là phát hiện mình không tìm được nơi muốn đi. Nếu cô nói cho Văn Tĩnh, cô ấy nhất định sẽ đem chuyện này gây ồn ào huyên náo, nói không chừng còn có thể xảy ra án mạng trên đường. Hoan Nhan không muốn mắc nợ Văn Tĩnh và Kaka nữa, cũng không muốn gây phiền toái cho các bạn nữa.

Cho nên sau khi tình cờ gặp được Tống Gia Minh, cô do dự một lát liền lên xe của anh ta, cùng anh ta đi tìm một quán rượu để uống rượu.

Sau khi kể ra hết những phiền muộn lẫn uất ức chất trong lòng, Hoan Nhan cảm thấy đã dễ chịu hơn nhiều. Vô tình hai người đã uống rượu đến mười một giờ đêm, Hoan Nhan vẫn còn tỉnh táo, lảo đảo đứng lên la hét đòi về nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3