Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 376

Chương 376: Người sắp chết...

"Nhan Nhan à, có lẽ chú ba của A Hạo đã nghe được điều gì đó, chú ấy cũng là một người có năng lực. Nếu như A Hạo lớn hơn khoảng mười tuổi, ba liền một chút cũng không lo lắng, nhưng mà tuổi nó còn trẻ, lại chưa trải đời nhiều, sợ rằng đấu không lại chú ba. Huống chi chú ấy có hai đứa con trai, hiện tại lại có hai cháu trai. Ban đầu cha của chú ấy và ông nội của A Hạo cùng nhau ra ngoài xây dựng sự nghiệp, uy tín ở Thân thị so với A Hạo cũng không kém, hiện tại chú ấy đã trở lại...

So với sáu năm trước lúc còn ở Singapore còn đáng sợ hơn, bởi vì trong hội đồng quản trị, đến tám mươi phần trăm đều quay lưng lại với A Hạo. Nguyên nhân là bởi lời đồn đại tình nghĩa vợ chồng sâu nặng giữa con và A Hạo. A Hạo sẽ không chịu bỏ con, cho dù con không thể sinh con, nó cũng sẽ không tái giá với người khác, mà những lão già trong hội đồng quản trị lại quyết định, không đồng ý để A Hạo giao phó sự nghiệp của Thân thị đã tồn tại trăm năm, cho con bé Noãn Noãn.

Bọn họ tư tưởng rất thủ cựu, không thể so với những ông trùm trong giới kinh doanh ở nước ngoài kia. Cho dù bây giờ là ở Hongkong, con cũng đã nghe thấy có gia tộc nào cưới vợ cho con, nếu con dâu không sinh hạ được con trai làm sao có thể ngồi vững vàng trên ghế Thiếu phu nhân đây?

Mà chuyện con gái thừa kế gia nghiệp quả thực là chuyện vô cùng hiếm hoi. Ba nói chuyện này với con, ba thừa nhận đứa bé kia, cũng chỉ là bởi vì ba không muốn khi xuống dưới đất không có mặt mũi nào mà nhìn thấy ông nội con mà thôi..."

Thân Thiếu Khang vừa nói vừa khóc không thành tiếng, cả đời này ông không được cha mình tiếp đón. Cuộc đời ông cũng không có chí hướng gì lớn, chuyện duy nhất đáng giá để ông kiêu ngạo chỉ là có đứa con trai A Hạo này.

Nếu mà ông cứ như vậy dung túng để A Hạo đem Thân thị mà cha mình khi còn sống đã ngàn phòng vạn phòng, chắp tay dâng cho người khác, ông làm sao có mặt mũi để thấy cha của mình đây?

"Ba à, con rất hiểu mà, người không cần nói, mau nằm nghỉ ngơi thật tốt đi, vẫn còn nhiều thời gian. Hơn nữa bản lãnh của A Hạo ba cũng không phải không biết, người không cần lo lắng, cứ chờ nhìn xem A Hạo đem Thân thị kinh doanh một năm so một năm được rồi."

Hoan Nhan cuống quít giúp ông vuốt xuôi nhịp thở, dịu dàng khuyên nhủ. Thật ra thì trong lòng cô thực sự rất bình tĩnh, cũng không bởi vì kết quả xuất hiện như vậy mà hận A Hạo, hoặc là nổi cáu với anh tại sao lại làm ra chuyện như vậy, mà chỉ là có chút đau lòng... Đau lòng vì người mẹ ruột thịt của anh, đối với con trai mình mà lại làm cái chuyện bỏ thuốc như vậy!

Ba cũng đã nói, hết thảy mọi chuyện đều do Thích Dung Dung bày đặt, nhưng việc bày đặt này, cũng không phải là trăm hại không một lợi, bây giờ không phải là đã có tác dụng rồi sao?

"Nhan Nhan, vậy còn con thì làm sao đây? Ba làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, nhà họ Thân nhà khi dễ con như vậy, thực sự con cũng không để tâm sao?"

" Làm sao có thể nói không để tâm chứ?" Hoan Nhan khẽ thở dài, "Con được đến lúc này cũng đã thỏa mãn rồi, huống chi, A Hạo không phải cố ý làm ra chuyện tổn thương đến con, ba cũng nói đây là chuyện do người khác sắp đặt, còn nếu như con vì vậy mà không tin tưởng anh ấy, hận anh ấy, thì cũng coi như là con đã yêu nhầm người rồi."

"Ba à, người không cần phải để ý đến con đâu, chuyện thuyết phục A Hạo cứ để con làm, tóm lại ba không cần phải lo lắng."

"Con gái ngoan, thật là làm cho con uất ức rồi... Nhà họ Thân chúng ta thật có lỗi với con mà..." Thân Thiếu Khang vô lực lắc đầu một cái, trong chốc lát những giọt lệ già nua chợt lăn xuống.

"Ba à, người mau nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa Noãn Noãn tan học tới thăm người, con sẽ đánh thức ba..."

Hoan Nhan đứng lên, đắp lại chăn mền cẩn thận cho ông, cười nói.

"Được rồi, con đi đi, cùng A Hạo trò chuyện cho tốt." Thân Thiếu Khang khoát tay sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại...

Cũng đúng lúc này, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy mạnh ra, quản gia nhà họ Thân vội vã đi vào, hoảng hốt bất an nói: "Ông chủ, mấy vị tiên trong hội đồng quản trị sinh cũng tới... còn có... còn có...Thân Tử Kiện tiên sinh cùng em họ của Thân Tống Hạo là Thân Tống Trạch cũng tới, bọn họ... đã.. đã đến cửa bệnh viện..."

"Tới thật là nhanh..." Thân Thiếu Khang lạnh lùng cười một cái; "Ta đây vẫn còn chưa có chết, bọn họ liền không dằn nổi, vội vã muốn tới đoạt Thân thị?"

Thân Thiếu Khang quẫy người một cái, nặng nề quát, không biết có phải làm động tới vết thương hay không, sắc mặt ông tái nhợt đến dọa người, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.

"Ba à, người đừng nóng lòng, bây giờ ba tạm thời ứng phó ở đây một lát, con sẽ đi tìm A Hạo."

Hoan Nhan vừa vội vả hướng ra phía ngoài đi, vừa dặn dò quản gia: "Ông ra ngoài gặp những người đó nói ba tôi mới vừa uống thuốc cần nghỉ ngơi, nửa giờ sau mới sẽ gặp mặt."

"Vâng, Hứa tiểu thư tôi sẽ đi ngăn bọn họ lại." Quản gia lại vội vã chạy ra ngoài. Hoan Nhan đem cửa phòng bệnh khóa lại, dặn dò những người bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt: "Ai cũng không cho phép vào đó, hãy nói ông chủ đang nghỉ ngơi."

Cô nhất định tranh thủ thời gian, thuyết phục A Hạo, bất kể sau này như thế nào, trước hết phải vượt qua được tình thế phức tạp này mới là chuyện quan trọng nhất!

Trong phòng nghỉ ngơi cách vách phòng bệnh, Thân Tống Hạo vừa ăn xong bữa ăn sáng, một mình đứng ở trước khung cửa cửa sổ sơn trắng nhìn ra ngoài. Ánh nắng xuyên qua đám mây đen giăng đầy chiếu tới, tuy yếu ớt, nhưng những tia sáng vẫn làm người ta bị chói mắt, khiến cho lòng người cảm thấy nảy sinh vô số hi vọng.

Hoan Nhan trực tiếp đẩy cửa đi vào, cô rón rén đem cửa phòng bệnh khóa lại, đi tới phía sau anh, khi anh xoay người lại thì cô nhẹ nhàng ôm hông của anh áp sát mặt vào.

Anh khẽ run người một cái, đồng thời nắm lấy tay của cô, thấy tay cô lạnh như băng khiến cho anh thấy không vui: "Tại sao tay em lại lạnh như vậy, không chịu mặc nhiều quần áo một chút đã chạy ra khỏi phòng tới đây..."

Anh xoay người lại, ôm lấy cô, đem cô ôm vòng trong ngực: "Ba nói cái gì với em?"

Hoan Nhan cũng không trả lời, đợi một lát, cô mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ông xã, anh đáp ứng lời thỉnh cầu của ba đi."

"Em nói cái gì?" Thân Tống Hạo dường như có chút không tin cô sẽ nói ra những lời như vậy. Anh cúi đầu, tỳ ở bả vai của nàng nói: "Em có biết rằng ba đang nói những lời mê sảng hay không, vậy mà em còn nói anh đáp ứng lời thỉnh cầu của ông ấy!"

"Em biết, ba làm như vậy là đúng, nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy." Hoan Nhan nhẹ nhàng đè lại tay của anh, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Em biết anh yêu em, anh sẽ không phản bội em, có đúng vậy không?"

Anh gật đầu không chút do dự.

Trong lòng Hoan Nhan đã sớm xuất hiện cảm giác đau đớn xót xa, giờ phút này mới nhẹ nhàng trào dâng...

"Vậy thì làm sao em lại trách anh, hận anh được." Cô nhấp môi một cái, tựa hồ ở cho mình dũng khí nói ra tất cả sự thật của câu chuyện.

"Anh có biết chuyện Thái Minh Tranh mang thai con của anh không?" Cô nói ra một câu giống như là tiếng nổ của một trái bom làm cho anh trở nên bối rối.

"Nhan Nhan, em hãy tin tưởng anh, anh hoàn toàn không hề chạm qua cô ta, cho dù là anh có uống say thế nào đi nữa, chuyện kia có làm hay không, làm sao anh lại không biết rõ ràng đây? Em đừng có nghe người khác nói bậy..."

Thân Tống Hạo gấp gáp giải thích với cô, nhưng cô chỉ nhìn anh cười... cười, cười đến khi nước mắt liền rớt xuống... như vậy cô càng đau lòng cho anh. Cho đến bây giờ, anh vẫn còn chưa biết sự thật của câu chuyện... đến bây giờ, anh vẫn không biết, anh bị người mẹ ruột thịt của mình tính kế...

Hết thảy mọi tội lỗi cũng chẳng qua cũng chỉ vì một đứa bé... nếu như cô có thể cho sinh con cho anh thì tốt đẹp biết bao?

"Nhan Nhan, em đừng khóc, đừng khóc..." Anh đau lòng nhìn cô, vừa tức lại vừa vội vã: "Đã nói em đừng nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ của ba, hết lần này tới lần khác em không tin. Bây giờ có lẽ vì chuyện này đã khiến cho trong lòng em trở nên có sự xa cách, khiến cho em khó chịu... vậy em có biết rằng trong lòng anh cũng không hề dễ chịu chút nào không?"

"A Hạo... Thái Minh Tranh đúng là mang thai con của anh, sở dĩ anh không biết, là bởi vì..."

Cô cắn môi dưới, nhìn thần sắc đầy kinh ngạc của anh, chỉ cảm thấy đáy lòng mình thật hoang vắng. Cõi đời này tại sao lại có những chuyện tàn nhẫn, phức tạp đến như vậy?

"Thân phu nhân... bà ấy... cho anh uống thuốc mê..." Hoan Nhan vừa nói xong, cũng cảm giác được vòng tay đang ôm cánh tay của mình đột nhiên liền cứng lại...

Cô sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, Thân Tống Hạo vẻ mặt không dám tin, anh trông giống như là một bức tượng bằng đá cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.

"Ông xã?" Hoan Nhan nhẹ nhàng lay lay anh, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.

"Ông xã, anh làm sao vậy..." Trái tim Hoan Nhan căng thẳng, cô cuống quít dùng sức lại lay lay anh, kinh hoảng kêu lớn.

"Anh không tin, em đang gạt anh đúng không, Nhan Nhan?" Anh cũng cười cười cầm vai của cô, giống như kiểu một đứa bé một, đơn thuần hỏi lại.

"Bà ấy tại sao có thể đối với anh như vậy được đây... dù sao anh cũng là con trai duy nhất của bà ấy mà." Thanh âm của anh dần dần thay đổi, có chút khàn khàn, nhưng nụ cười đầy vui vẻ càng thêm sâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3