Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 382
Chương 382: Tình địch gặp nhau, hai mắt đỏ bừng
Nếu quả thật là vậy thì Thái Minh Tranh là người quá hèn hạ xấu xa, ông không dám nghĩ tiếp.
Thôi, thôi, thôi ông không có hơi sức đâu mà quản, nhưng ông mơ hồ cảm nhận, a Hạo đã có chuẩn bị.
Nằm viện vài ngày, ông cũng ngộ ra rồi. Gây nên mọi chuyện chẳng qua vì một chữ tình, còn những thứ khác bất quá chỉ là vật ngoài thân.
Thân Tống Hạo xuống xe, chỉ vài bước chân mà tuyết đã bám đầy trên vai, trong lòng anh cảm thán, năm nay tuyết rơi ghê gớm thật.
Lại nghĩ tới Duy An trong điện thoại tức giận rống to, cậu ấy làm sao biết chị của cậu đã tổn thương anh trước?
Đứng rất lâu phía ngoài phòng bệnh, sau đó anh mới đẩy cửa bước vào.
Duy An đứng trước cửa sổ, quay lưng lại phía cửa ra vào. Vừa thấy anh bước vào, cậu vốn muốn nổi giận nhưng lại lo cho chị mình vẫn còn ngủ mê man, vì thế chỉ trừng mắt liếc anh một cái, không nói không rằng xoay lưng đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân Tống Hạo đi tới gần giường, Hoan Nhan chợt mở mắt. Cô cố ý giả vờ ngủ, vì sợ Duy An nhịn không được lại tranh cãi rồi đánh nhau với anh.
“Khụ, khụ….” Thân Tống Hạo cúi đầu giơ tay định sờ vào trán cô, không ngờ cô lại mở mắt ra. Không khỏi lúng túng quay mặt sang chổ khác thấp giọng ho khan vài tiếng.
“Anh mới đến?” Hoan Nhan đưa tay nắm lấy tay anh, ý bảo anh ngồi xuống.
“Sao em lại sốt?” Tuy giọng nói của anh hơi cứng nhắc, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu nổi lo lắng cho cô.
“Không có việc gì, tối qua bị cảm mạo một chút thôi.” Hoan Nhan cười khẽ, sắc mặt vẫn trắng bệch: “Ba thế nào rồi anh?”
“Đã đỡ nhiều rồi, em đừng lo lắng quá.” Anh đắp chăn lại cẩn thận cho cô, nét mặt cũng ôn hòa hơn: “Còn em bây giờ thì sao?”
“Đã hạ sốt.” Cô cười nhẹ nhàng: “Ông xã, ôm em một cái.”
“Cái người đáng ghét này, bây giờ mới nhớ tới anh?” Anh hừ lạnh một tiếng, nhưng rồi vểnh môi lên cười một tiếng ôm chặt lấy cô.
Mặc dù cô đã bớt sốt, thế nhưng hai gò má vẫn đỏ hồng. Anh không một khắc nào không nhớ tới cô, mà cô thì còn bao nhiêu thời gian ở bên anh đây?
“Thái…Thái tiểu thư sao rồi? Còn Thân Tử Kiện ông ấy rời khỏi chưa?”
“Em vẫn còn tâm tình quản người khác?”Anh bực bội đẩy cô ra: “Em có thể không cần lo những chuyện này không, dồn tất cả tâm sức vào chỉ để ý một mình anh?”
Hoan Nhan cúi thấp đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi: “Mọi chuyện, chờ khi Thái tiểu thư sanh đứa bé ra….”
“Hứa Hoan Nhan!” Anh đột nhiên đứng lên, thở phì phò nhìn cô: “Anh sẽ không để ý tới em nữa!”
Xoay người sải bước ra, khi tới cửa chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh, anh quay mặt lại nói một câu: “Cố gắng dưỡng bệnh, chờ em khỏe lên sẽ tính sổ với em.”
Cô khỏe lại rất nhanh, có lẽ do anh hết lòng chăm sóc, có lẽ do tâm tình thả lỏng một chút của cô nữa.
Bất quá, anh nói chuyện thật biết giữ lời, làm cho cô mất mặt một phen.
Khi Hoan Nhan bước vào trong quán ăn, cô ngồi tại tầng một uồng trà. Xoay mặt lại nhìn thấy Thân Tống Hạo và Thái Minh Tranh đang cùng nhau đi đến quán ăn này.
Bụng cô ấy lại lớn thêm một chút, nhưng tinh thần xem ra lại không mấy tốt. Thân Tống Hạo đi cạnh cô ấy, mặc dù vẻ mặt của anh trông không có gì ôn hòa, nhưng cũng nhanh chóng dìu cô ấy ngồi xuống. Tay Hoan Nhan đang bưng tách trà run lên, thiếu chút nữa nước trà văng ra mu bàn tay …
Cô sững sờ nhìn hai người kia đến gần. Thân Tống Hạo xuất hiện cùng với Thái Minh Tranh, cô biết, báo chí cũng đã chụp hình, nhưng mà…. Nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn hai người thật sự đi chung với nhau…
Thái Minh Tranh cũng trông thấy Hứa Hoan Nhan, cô thật hả hê. Mấy ngày nay Thân Tống Hạo đối với cô cũng không tệ lắm, khiến cô lại bắt đầu dấy lên hy vọng…
“A Hạo, chúng ta sang bên kia ngồi đi, bên đó còn ghế trống.” Thái Minh Tranh kéo vạt áo Thân Tống Hạo nói.
“Được.” Anh liếc nhìn Hoan Nhan một cái, liền đỡ lưng Thái Minh Tranh hướng chỗ ngồi Hoan Nhan đi tới.
Hoan Nhan đứng lên tính tránh ra, nhưng Thái Minh Tranh nhẹ nhàng cất tiếng: “Hứa tiểu thư, chúng ta cùng uống trà đi.”
“Tôi uống xong rồi.” Sắc mặt cô cực kỳ khó coi. Thân Tống Hạo thấy thế trong lòng càng cảm thấy thoải mái hơn.
“Nhan Nhan, tách của em vẫn chưa uống hết đấy.” Thân Tống Hạo Thân vừa cười chỉ tách trà trên bàn, vừa cẩn thận đỡ Thái Minh Tranh ngồi xuống: “Ngồi thêm một chút đi, lát nữa anh đưa em về.”
“Đúng vậy, một lát nữa cùng đi chung. A Hạo có lái xe tới, lát nữa để anh ấy đưa cô về, chứ ở đây khó bắt taxilắm.” Thái Minh Tranh hiển nhiên hơi vênh váo đắc ý. Thậm chí cô bị những hành động mập mờ của anh là cô ảo tưởng, lý trí còn sót lại cũng bị vứt sau đầu. Hiện tại tất cả mọi chuyện cô đã an trí thỏa đáng. Chỉ cần Hứa Hoan Nhan lúc này nhịn không được mà bỏ đi, cô sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào.
“Tài xế đang ở ngoài chờ, tôi không cần phải đón xe.” Hoan Nhan liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Thái Minh Tranh, quyết định ngồi xuống không đi.
Thân Tống Hạo nghe giọng nói lạnh lùng, dáng vẻ quyết không chịu thua của cô, trong lòng thật vui vẻ không thể nín cười được. Anh kêu thêm bình trà mới, lúc này mới nhìn nét mặt không chút biểu tình của Hoan Nhan nói: “Nhan Nhan, em hết sốt rồi sao?”
“Lúc em xuất viện không phải anh ở bên cạnh sao, anh là người biết rõ em còn sốt hay không mà.” Hoan Nhan trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
Bầu không khí lúc này quả có hơi xấu hổ, trên khuôn mặt tươi cười của Thái Minh Tranh, nụ cười như ngưng đọng lại. Cô nhìn Thân Tống Hạo rồi lại nhìn sang Hứa Hoan Nhan, đột nhiên cảm thấy hình như mình trở thành người ngoài cuộc?
Thân Tống Hạo nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Hoan Nhan, bỗng nhiên vươn tay ra nhẹ nhàng đạt trên trán cô: “Ừ, quả nhiên là hết sốt thật rồi.”
Anh chậm rãi thu tay lại, nhìn nét mặt kinh ngạc của cô, cả nỗi đau cố nén lại không phát tiết ra ngoài của cô. Anh cảm thấy đau lòng, nhưng rồi vẫn mỉm cười nhìn cô: “Em đã khỏe, anh không cần lo lắng nữa. À, đúng rồi, Nhan Nhan…”
Bỗng nhiên anh làm ra huyền bí, đang nói cố tình dừng lại, tựa vào thành ghế tủm tỉm cười nhìn cô.
Hoan Nhan nhìn nụ cười tươi kia khiến trong lòng hơi sợ hãi, cô nhìn anh: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Thân thể Minh Tranh có chút không thoải mái, đêm nay anh không về nhà.” Ánh mắt anh chăm chú nhìn nét mặt của cô, đầu tiên là kinh ngạc, kế tiếp nỗi đau khổ tràn ra bờ mi, sau đó là vẻ mặt tràn đầy tức giận. Tiếp theo, hình như có thể thấy cô cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng áp chế tức giận, một lúc sau mới lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Cô vốn là thật sự muốn trách móc anh, nhưng nghĩ đến lúc trước tự cô đưa ra cái quyết định chết tiệt kia, là mình đẩy anh đến với người khác. Hiện tại cô lại ăm giấm lời nói này, chẳng khác nào tự bạt tai vào mặt mình.
“Cũng được! Em đi đây. Đến giờ Noãn Noãn tan học, em phải đi đón con.” Hoan Nhan đứng lên, cầm túi xách quay người bước ra khỏi quán ăn. Thậm chí cô cũng quên lên xe, bước đi rất nhanh, băng qua đường trong dòng xe cộ đông đúc trên đường lớn.
Thân Tống Hạo ở trong quán ăn nhìn qua lớp cửa kình hoảng sợ run rẩy. Mắt thấy cô an toàn tránh thoát dòng xe cộ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự trách mình. Nếu quả thật nguyên nhân cô bị thương ch4i vì đau khổ và tức giận, chẳng phải anh sẽ hối hận muốn chết?
Thái Minh Tranh nhìn ánh mắt của anh, hoàn toàn đặt trên người phụ nữ kia, không khỏi có chút cô đơn nói không thành lời.
“Cô tự về đi.” Thân Tống Hạo đứng lên, không lạnh không nóng buông ra một câu: “Tôi kêu tài xế đưa cô về.”
Anh đứng dậy trả tiền, cũng không quan tâm Thái Minh Tranh bụng bầu đã lớn đi lại khó khăn, bước nhanh ra khỏi quán ăn.
Đến buổi chiều lúc tan việc, quả nhiên anh vẫn chưa trở về. Hoan Nhan và Noãn Noãn ăn cơm tối trước. Hai mẹ con ngồi trong phòng khách đang xem phim hoạt hình.
“Mẹ, sao ba vẫn chưa về?” Cô bé liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi bất mãn hỏi.
Hoan Nhan không biết nên trả lời thế nào cho phải, hơi mệt mỏi nói.Ba ở lại làm thêm giờ.”
“Không phải, ba không có làm thêm giờ. Ba nói cho con biết, ba nói bây giờ ba không thích làm thêm giờ, chỉ muốn ở cạnh con và mẹ thật nhiều thôi.”
Lời nói non nớt của Noãn Noãn khiến trong lòng Hoan Nhan không tránh khỏi run rẩy một phen. Cô cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô bé: “Noãn Noãn, nói cho mẹ nghe, con và anh trai nhỏ Hiền Trữ bây giờ ra sao rồi?”