Người Yêu Đào Hoa Của Tôi - Chương 15
Người Yêu Đào Hoa Của Tôi
Chương 15
gacsach.com
"Ayy! Cậu khiến cho tôi hối hận một chút chứ sao." Đường đường là hội trưởng hội học sinh, lại khoát vai nữ đội trưởng đội bóng rổ làm nũng, làm cho các nữ sinh nhất thời hoa mắt choáng váng.
Hai người đứng chung một chỗ, lại đẹp đôi bất ngờ.
Có âm nhu khí chất nam tính, có dương cương khí chất nữ tính... Bọn họ vẫn là đề tài trong trường được nữ sinh bàn tán nhiều nhất.
Mặc dù là không ưa Tư Đồ Tĩnh quen với các đàn em nữ, nhưng nhìn thấy anh cùng Kỳ Trăn đứng chung một nơi, cũng sẽ nhịn không được vỗ tay tán thành. Không ít người ở trường học thiết lập BBS nặc danh, dần dà, chuyện này cũng truyền đến tai bọn họ.
"Này, bọn họ thích chúng ta ở chung một chỗ kìa." Hội trưởng hội học sinh đang nhàm chán lần đầu tiên thảo luận vấn đề này, còn chỉ vào dòng tin, đứng ở phía sau tỏ vẻ với nữ đội trưởng.
"Thế thì thế nào? Muốn tôi với loại dân chơi như cậu ở cùng một chỗ sao, thật sự rất khó đó." Nhìn cái tên đẹp trai bên cạnh một cái, Kỳ Trăn không chút nể tình.
"Chẳng lẽ tôi trong mắt cậu chẳng có chút giá trị nào ư?" Tư Đồ Tĩnh lơ đễnh, ngược lại cười to.
"Tôi thích những người đàn ông chung tình cơ." Nhớ tới Kỳ Hi, Kỳ Trăn lại bất giác xao xuyến.
“Vậy thì thế nào?" Tư Đồ Tĩnh dương dương tự đắc nhướng mày, đối với chính mình hào hoa xuân phong tuyệt không nghĩ đến toan tính. Tình yêu của anh đi đi đến đến, cũng không có một người nào là thật sự, nếu có thì sẽ thế nào? Ai quản được anh đây?
"Phải, không thế nào hết." Kỳ Trăn khoát tay, lười nhác nhún vai. Bình thường cùng nữ sinh trêu đùa đã quen, chỉ cần Tư Đồ Tĩnh không lo, cùng anh ở trường học nữ sinh trước mặt muốn làm gì cũng được, làm cho mọi người hiểu nhầm anh hào hoa, cô thật ra lại thấy không ra làm sao cả.
"Cậu nói đó nha!" Tư Đồ Tĩnh có chút thâm ý mỉm cười.
Trên diễn đàn Internet không bao lâu sau, đã đăng tải việc bán đấu giá ảnh chụp tổng hợp của anh chàng siêu cấp đẹp trai ──
Lúc hoàng hôn, tấm ảnh Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn hai người ở trên sân bóng rổ luyện bóng.
Ảnh chụp tổng cộng có sáu tấm, đều là hình ảnh hai người ở trên sân trường tập chạy, cùng chơi bóng, làm cho các nữ sinh điên cuồng mua những tấm ảnh chụp đó.
Kỳ Trăn sau đó mới biết được chuyện này, mặc dù ở trong lòng thầm mắng Tư Đồ Tĩnh cáo già, nhưng ở trước mặt mọi người vẫn là phối hợp với lời đồn đãi, giả vờ như hai người đang hẹn hò, càng làm cho mọi người ủng hộ kích động chia làm hai phe, ở trên Internet mắng nhau oanh liệt, có thể so sánh với việc đem nóc nhà xốc lên. Cán bộ Hội học sinh mỗi khi ở trên mạng nhìn đến thảo luận, đều tự động thoát ra, không xem... Dù sao nói xong lời cuối cùng, chính là cãi nhau!
Một đống học sinh mặt đỏ tía tai tranh chấp: Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn là tình nhân, hay là bạn bè?
Tổ trưởng cũng vì việc này, mà lén đến tìm hai người thảo luận về việc lan truyền tin đồn, hai người sống chết không trả lời, chỉ nói quan hệ tốt, cũng hiểu được người chụp ảnh kỳ quái, tự dưng đem cuộc sống bọn họ ra buôn bán.
Một người là con trai của hiệu trưởng, một người là em gái của giáo viên... Trong mắt bọn họ, tổ trưởng có phần hao tổn tâm trí, đều là người có thể ví với thần tượng.
Anh sớm có thói quen thản nhiên, nhìn không ra có dấu hiệu mến nhau, theo chân bọn họ nói chuyện phiếm coi như báo cáo kết quả công tác, lại chọc tức giáo vụ đang kiên trì muốn tìm ra chứng cứ bọn họ có tình cảm lưu luyến.
Nhưng thật sự tìm không ra hai người kết giao có dấu vết mờ ám gì để lại, giáo viên chủ nhiệm mới theo đuổi thảo luận ở trên BBS lửa giận giống như lan tràn khắp nơi.
“Cậu là người anh em, không có gì hơn!" Kỳ Trăn kiên quyết, Tư Đồ Tĩnh đối với cô mỉm cười lấy lòng.
"Hiện tại cầu xin tha thứ, quá chậm." Kỳ Trăn mặc dù nói như vậy, lại không bỏ tay Tư Đồ Tĩnh ra, cùng anh giống như một người anh em tốt.
Mọi người trong nháy mắt nhìn đến, Tư Đồ Tĩnh cùng Kỳ Trăn đúng như anh em với nhau làm người bên ngoài không thể phàn nàn gì, thực làm cho người ta hâm mộ.
Mà cảnh này, vừa vặn rơi vào trong mắt Hồng Diệp đang đi vào phòng họp.
“Anh nói xem! Hồi chiều anh cùng nữ đội trưởng bóng rổ đó nói chuyện gì?Lại còn cười vui vẻ như vậy!"
Hồng Diệp sau giờ học, liền nổi giận đùng đùng muốn chạy đến nhà Tư Đồ, không nghĩ tới đợi cho đến sáu giờ mới nhìn thấy anh.
Tức giận cái gì, anh bề bộn nhiều việc, trách nhiệm rất lớn đó?
"Có chuyện quỹ cần thảo luận." Kỳ Trăn có trong hội học sinh, lần nào cũng tìm anh về chuyện quỹ của đội bóng rổ, tuy rằng cũng có khi nói chuyện khác, nhưng đây không phải chuyện chủ yếu... Mà là anh không muốn việc ở trường học bận đến choáng váng, về nhà lại còn có người đang tức giận chờ sẵn anh.
Anh mà lại để người ta nắm gáy vậy sao? Khóe miệng Tư Đồ Tĩnh không tự giác mà nhếch lên.
"Sau đó thì sao? Em nhìn thấy hai người thân thiết quá mà!" Hồng Diệp nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh.
Không thể hỏi ở trường, khi về nhà thì có thể hỏi chứ?
Bọn họ gần nhà, xe cũng một trước một sau tới trường, đúng là vô cùng khoa trương!
Cô thật không hiểu trường này còn có việc gì nữa? Ngay cả chuyện yêu đương còn phải lén lút, đến chúa trời nhìn cũng nhất định rất không vui!
“Em đang ghen sao?" Ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, Tư Đồ Tĩnh cất tiếng cười to.
Cảm giác này, thật sự rất tốt!
Có người để ý đến, sự tồn tại của anh không phải có cũng được mà không có cũng không sao, anh cảm thấy rất vui vẻ.
“Anh là người yêu của em, em không thể ăn dấm chua sao?" Cái miệng nhỏ nhắn của Hồng Diệp cong lên, vô cùng coi thường vấn đề của Tư Đồ Tĩnh.
"Đương nhiên có thể! Anh rất hoan nghênh mà." Hôn lên hai má bầu bĩnh của cô, anh thật sự rất vui vẻ.
Sinh ra trong gia đình hào môn, từ nhỏ đối mặt với thân tộc phức tạp, gánh nặng công việc giống như được đặt sẵn ở trên vai anh, bình thường anh không hề than khổ, chỉ là yên lặng chịu đựng thôi. Tuy rằng ứng phó thành thạo, nhưng nói thực, anh cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi, cho nên anh thầm nghĩ chỉ khi cùng cô người yêu bé bỏng ở chung một chỗ anh mới cảm thấy rất thoải mái, không có gánh nặng, vui vẻ yêu đương, yêu cầu của anh chỉ đơn giản như vậy thôi.
"Vậy thì tốt!" Hồng Diệp thở dài, an tâm đem mình nép vào trong lòng Tư Đồ Tĩnh
"Em chỉ sợ anh cho là em lòng dạ hẹp hòi..."
“Nếu em không để ý, cũng sẽ không chạy tới hỏi anh, không phải sao?" Anh không muốn một người yêu đối với anh đùa giỡn cho vui, có lời gì, trực tiếp cùng anh nói ra hết là tốt rồi. Cũng không cần quanh co lòng vòng, anh có thể cho cô đầy đủ đáp án!
Cô trông mong nhìn anh "Ừ, vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết, anh cùng nữ đội trưởng bóng rổ đó..." Rốt cuộc có quan hệ thân thiết gì hay không?
Cái tên này, đừng tưởng rằng nói như vậy, cô sẽ buông tha không truy vấn đáp án nữa.
"Đương nhiên không có! Anh với Kỳ Trăn chỉ là bạn bè." Tư Đồ Tĩnh ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô, cam đoan.
"Vậy từ nay về sau anh cùng bạn nữ nói chuyện, không được sát tới một mét?" Cô đưa ra yêu cầu.
Anh là của cô. Cô không muốn nhìn thấy bọn họ dựa gần vào nhau nói chuyện như vậy!
“Khi em cùng bạn nam nói chuyện phiếm, cũng cách xa một mét hả?" Tư Đồ Tĩnh cúi đầu, đáy mắt mỉm cười. Anh cho rằng thời đại này rất chú ý việc ngang hàng bình đẳng.
"Đúng vậy." Cô dùng sức gật đầu.
"Không thành vấn đề! Chỉ cần em làm được, tất nhiên anh cũng có thể." Đối với tình yêu anh tuyệt đối không nhượng bộ, cũng sẽ không mơ hồ.
"Vậy thì tốt quá!" Thật muốn hoan hô thật lớn!
"Nói miệng không bằng chứng minh, anh sẽ đóng dấu làm chứng." Nói tiếp được nửa câu, Hồng Diệp còn chưa kịp định thần, đã bị ôm lấy, đôi môi mọng tức khắc bị chiếm đoạt.
“Á..." Hồng Diệp kinh ngạc thở gấp một tiếng, không nghĩ tới bạn trai lại lãng mạn như vậy, lưỡi của anh nhân cơ hội thăm dò vào cái miệng thơm tho của cô, ra sức càn quấy.
Nụ hôn của anh vừa bá đạo lại cuồng dã, không cho Hồng Diệp do dự hoặc có cơ hội thoát ra.
Cô chỉ có thể ôm lấy cổ anh, hưởng ứng nhiệt tình với động tác của anh.
"Tiểu Diệp Tử, em thơm quá..." Tư Đồ Tĩnh ôm lấy chiếc eo của cô, bừa bãi mút lấy nước bọt trong miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô.
Tình cảm mãnh liệt kích động, Hồng Diệp cảm giác đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được hơi thở và đầu lưỡi của anh.
Nụ hôn dần dần sâu sắc hơn, hô hấp của cô cũng càng ngày càng khó khăn hơn, hai chân như mềm nhũn ra, chỉ có thể đem thân thể của mình tất cả dựa vào trên lồng ngực của anh.
Mãi đến lúc T ư Đồ Tĩnh phát hiện trong ngực mình tiểu mỹ nhân sắp bị ngạt thở thì anh mới lưu luyến không rời buông cô ra.
Mà cô đã sớm cả người kiệt sức tựa vào trên người anh, đầu óc hỗn loạn.
“Em thiếu chút nữa... Thở không nổi..." Hồng Diệp mở hai mắt ra, hai gò má ửng hồng, vừa làm nũng, vừa oán giận, tràn ngập nữ tính mềm mại đáng yêu phong tình.
"Không vui sao?" Tư Đồ Tĩnh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô gái nhỏ, đắc ý hỏi.
“Ừ đó, xấu xa đáng ghét..." Sao cô lại cảm thấy anh dường như đang rất đắc ý?
“Em ghét anh thì anh sẽ không hôn nữa." Tư Đồ Tĩnh mỉm cười trả lời. Anh là người từng trải, từ trước đến nay hiểu được việc mạnh tay sẽ hái dưa không ngọt.
“Vậy thì càng đáng ghét hơn!" Hai tay ôm lấy cổ của anh, cô nhẹ nhàng ghé vào tai anh mà nỉ non.
“Em thật khó hầu hạ, cái này cũng không được, cái kia cũng không xong." Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, khóe môi Tư Đồ Tĩnh ý cười càng sâu hơn.
"Đương nhiên! Chính anh đã làm em trở thành như vậy... Đã ăn cướp rồi còn la làng, cười gian xảo thế, thật sự thực đáng ghét!" Ôm chặt cổ người yêu, Hồng Diệp dựa sát ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, cảm giác tình yêu của cô đang rất gần, rất gần...
“Việc này mà cũng trách anh sao?" Âm sắc tiếng nói mang theo một chút dịu dàng,ánh mắt của anh rợp kín một tầng háo sắc.
"Không trách anh thì trách ai?" Hừ! Tức anh nhất. Cô giận anh, thật oan ức, lại thật thương nha... Cô biết không còn có chàng trai nào khác có thể mang lại cho cô nhiều cảm giác đến như vậy.
“Anh xin lỗi!" Tuy rằng anh đã khôi phục lại bình thường, nhưng ở nơi Hồng Diệp không nhìn thấy, khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
"Không cần nói xin lỗi, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi." Cô nhìn kĩ lại đôi mắt ngăm đen mà thâm trầm kia, cả người tựa hồ bị hấp thụ vào.
Khi bị một thứ gọi tên là tình yêu chiếm đóng bên trong, cô đã sớm đầu hàng.
Bởi vì chàng trai đang ôm lấy cô không chỉ xâm nhập vào thân thể cô, còn chiếm cứ luôn linh hồn cô, làm cô không thể thoát thân ra được.