Nguy Tình Thử Ái - Chương 99
Nguy Tình Thử Ái
Chương 99: Nhìn thấy con trai
Phong Sính chỉnh lại sợi tóc Đường Ý, "Đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi"
Khuôn mặt Đường Ý ở cần cổ anh cựa quậy, muốn tìm được cảm giác an toàn, "Nhưng vì giấc mơ chân thực như vậy?"
"Em suy nghĩ nhiều, dĩ nhiên lúc ngủ sẽ nằm mơ"
Cô vỗ vỗ khuôn mặt mình "Em lại đi tìm xem"
Phong Sính đè bả vai cô "Em xem một chút trời bên ngoài, bây giờ còn sớm, ngủ thêm một lát nữa"
"Em không ngủ được"
Hai tay Đường Ý đổi sang ôm thắt lưng Phong Sính "Chị khẳng định sẽ lo lắng, chị càng giả vờ bình tĩnh, em càng thấy khó chịu, chị nếu mắng em mấy câu, trong lòng em trái lại có thể dễ chịu một chút"
Phong Sính tự nhiên cũng thấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng anh không thể suy sụp, bọn họ còn chưa biết ý đồ của đối phương là gì, rốt cuộc là bắt cóc tống tiền hay nhân cơ hội trả thù.
Phong Sính hôn đỉnh đầu cô, bàn tay ở bả vai cô vỗ nhẹ đều đều, giống như bình thường hay dỗ trẻ nhỏ, "Anh đã cho người đi thăm dò, đầu tiên điều tra những gì có khả năng nhất, bọn họ có thể nhìn thấy ảnh chụp, liền biết quan hệ của anh và em"
Hai người dựa vào đầu giường ngồi rất lâu, đến khi bên ngoài có người đập cửa.
"Phong thiếu" Là tiếng gọi của quản gia.
"Chuyện gì?"
"Có một vị khách đến, nói nhất định phải gặp cậu"
Phong Sính đứng dậy, Đường Ý thấy vậy, cũng đi theo ra.
Đi tới dưới lầu, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi trên sô pha. Trên người mặc váy đen ngắn, bên ngoài mặc một chiếc áo gió tay áo lá sen, hai cổ áo khép lại sau mở ra, ánh mắt Đường Ý rơi trên mặt đối phương, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, ngẫm nghĩ, lại là cô ấy.
Phong Sính đi qua "Cô tới đây làm gì?"
Cô gái đứng dậy, đưa tay ra, "Phong thiếu, đã lâu không gặp"
Phong Sính cười lạnh, thẳng ngồi xuống, cô gái cũng không cảm thấy khó chịu, cô ngồi đối diện Phong Sính, "Phong thiếu, tôi đây cũng không còn cách nào mới tìm anh giúp"
"Cô Vương ở giới giải trí luôn luôn nhân duyên tốt, cô còn cần tôi hỗ trợ cái gì?"
"Lúc trước, Tiêu tổng đáp ứng cho tôi biều diễn quảng cáo công ích kia, vốn là nói một mình tôi diễn, nhưng đến cuối cùng lại thêm Đặng Hân vào, hai chúng tôi vốn quan hệ không tốt, mà trong quá trình quay phim chụp ảnh, Đặng Hân cướp hết danh tiếng của tôi, đạo diễn nói Tiêu tổng bày mưu tính kế, tôi hình tượng không phù hợp, chỉ có thể bên cạnh làm nền"
Sắc mặt Phong Sính yên lặng "Chuyện này là chuyện của cô"
"Lúc trước, vì đạt được quảng cáo này, tôi đã phải nỗ lực trả giá..."
Đường Ý nghe thấy, không khỏi nhướng mày, tựa hồ có thể cảm giác được hàm ý trong lời nói.
"Rốt cuộc có cái gì muốn nói, cô nói thẳng đi" Phong Sính không kiên nhẫn cắt ngang.
Vương Từ Hàm dừng một chút, tầm mắt hướng về Đường Ý đứng một bên, "Cô Đường, chúng ta đã gặp qua, cô còn nhớ không?"
"Đương nhiên sẽ không quên" Tối hôm Phong Triển Niên chết, người con gái đi từ trong phòng ra chính là cô.
"Phong thiếu, có một số việc sợ rằng anh còn không biết, chúng ta làm giao dịch thế nào?"
"Giao dịch gì?"
"Lấy quyền thể và tiền tài của anh, nếu muốn để tôi ở trong giới giải trí hỗn loạn được thuận lợi, không phải việc khó đi?"
"Kia chẳng qua chỉ là chuyện tôi giơ tay lên, nhưng ba tôi mười phần vì cô mà chết, dựa vào cái gì giúp cô?" Con ngươi Phong Sính u ám khóa chặt người phụ nữ không buông, Vương Tử Hàm trước khi đến cũng đã chuẩn bị tâm lý, chính là thời gian thích hợp để cô liều mạng một chút, bằng không, với những thứ ấy tiểu minh tinh kia cũng không dám cười lên đầu cô.
"Phong thiếu, tôi không phủ nhận, tôi có ý định tiếp cận Phong tổng, nhưng tôi làm như vậy, không phải là vì tiền của ông ấy, mà là vì một người khác"
Phong Sính gác chân "Ở Tần gia kia sớm mở tiệc chúc mừng, tôi liền đoán được một chút, Tiêu Đằng chịu dùng cô, đương nhiên là hắn cho cô lợi ích"
Cô gái thấy tình trạng đó, thẳng thắn cũng không úp mở "Đúng, hắn nghe nói Phong Triển Niên háo sắc, cho nên dùng một số quảng cáo làm mồi để tôi tiếp cận ông ấy, nhưng tôi lại không muốn hại Phong tổng, tôi cũng không có lá gan đó,.. Sau, tôi cho là tiền đồ của mình sẽ là một đường bằng phẳng, lại không nghĩ rằng, quảng cáo công ích sau, tôi bị chặt đứt hoàn toàn. Về sau hỏi thăm, nói là tôi đắc tội với anh, không còn đạo diễn nào dám dùng tôi nữa"
Vương Tử Hàm hai tay đan vào nhau "Tôi vốn là muốn tìm anh nói chuyện, về sau bạn tốt thời trung học nói người tôi phải chịu tội là Tiêu Đằng, tôi càng nghĩ, lúc này mới nghĩ đến một chuyện. Tôi ngay trước mặt Tiêu tổng đã nói một câu nói như vậy, tôi nói, ngày đó trong gian phòng đi ra, tôi đụng phải một người, cô ấy còn vào gian phòng xem qua, tôi hỏi hắn, giữa anh rể và em vợ liệu có gì không? Lúc đó, sắc mặt hắn liền thay đổi, tôi lại không nghĩ rằng hắn như vậy mang thù, đem tôi hại thảm thành như vậy!" Nói xong lời cuối, đôi mắt cô gái lộ ra mờ mịt thâm ý nhìn về hướng Đường Ý.
Ánh mắt Phong Sính không chớp nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lạnh lẽo sau khi nghe những lời này, không có tản ra, khóe miệng anh cong lên kinh thường "Chẳng lẽ người như cô. Phong gia không nên giết sao?"
"Phong thiếu, tôi cũng đủ bình thản? Đem những điều tôi biêt nói cho anh, anh dù sao không giúp tôi, cũng đừng cùng Tiêu tổng như vậy, hướng trên người ta giẫm một cước, tôi mười lăm tuổi liền theo lão gia, đi qua được cũng không dễ dàng" Vương Tử Hàm nói xong câu này, cầm túi xách đứng dậy "Đương nhiên, tôi đến tìm anh, nhất định là có tâm tư, oan có đầu, nợ có chủ, anh muốn tìm Tiêu Đằng, kỳ thực tôi cũng rõ ràng, chuyện tôi bị phong gia giết, khẳng định cùng anh cũng có quan hệ, chỉ là việc đó anh cũng biết thời biết thế, không lộ diện mà thôi"
Đường Ý đi tới bên người Phong Sính, đầu gối Vương Tử Hàm sát qua ghế sa long bằng da thật bên cạnh, cô gái hướng Đường Ý cười cười, lúc này mới ưỡn ngực rời đi.
Quản gia qua đây hỏi có dùng bữa sáng hay không, Phong Sính một chữ cũng chưa nói, Đường Ý đưa tay về phía quản gia, ý bảo ông tý nữa hẵng nói.
Đường Ý hai tay ấn hướng vai Phong Sính, người đàn ông vỗ vỗ mu bàn tay cô "Ăn điểm tâm đi, tí nữa còn đi ra ngoài"
"Được"
Tần gia
Tiêu Đằng gọi điện về, bảo mẫu vội vàng nhận "Alo?"
"Tiểu thư đâu?"
"Tiểu thư muốn đi ra ngoài, chúng tôi đều không ngăn được, phu nhân cũng không có ở nhà, Tiêu,"
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng gào Tần Du Ninh "Để tôi đi, tôi muốn đi gặp bạn, ai cho các người giam giữ tôi?"
"Tiểu thư à, để tôi đi theo cô được không?"
"Tôi không muốn, để tôi đi!"
Tiêu Đằng đứng lên "Bà đem điện thoại đưa cho tiểu thư"
"Được được được" Bên kia truyền đến giọng nói bảo mẫu, bà đem Tần Du Ninh lôi qua đây "Là Tiêu tổng, cô mau tiếp đi"
Tần Du Ninh nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại "Alo?"
"Du Ninh, em muốn đi đâu?"
Tần Du Ninh ý bảo người hầu rời đi, thấy các bà đi xa, lúc này mới thấp giọng nói "Em muốn đi gặp con"
Ngón tay Tiêu Đằng khẽ vuốt chân mày "Con, ở đâu?"
"Đương nhiên ở nhà rồi"
"Người em có phải lại không thoải mái?"
Tần Du Ninh nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt rút đi một chút "Anh không tin lời em sao?"
"Như vậy đi, anh lập tức quay trở lại, em đợi anh" Tiêu Đằng không đợi Tần Du Ninh mở miệng, liền cúp điện thoại.
Trở lại Tần gia, Tiêu Đằng đi vào phòng khách, thấy Tần Du Ninh rầu rĩ không vui ngồi ở sô pha, hắn thay giầy đi vào, ý bảo người hầu có thể không cần canh chừng cô, hắn khom lưng tiến đến trước mặt Tần Du Ninh "Tức giận?"
"Bảo bảo nhất định là đói bụng, chắc lại muốn khóc lớn đại náo"
Tiêu Đằng nắm bàn tay cô "Du Ninh, anh cùng em đi bệnh viện có được không? Đã lâu không kiểm tra sức khỏe?"
Tần Du Ninh bỏ tay Tiêu Đằng ra "Anh vì sao không tin em? Con đang khóc, anh cũng không quan tâm, em không bệnh, anh đi xem con đi"
"Con ở đâu?" Giọng nói Tiêu Đằng đạm mạc, bất đắc dĩ không kiên nhẫn.
"Anh đi với em" Tần Du Ninh đứng lên, kéo cánh tay Tiêu Đằng, đưa hắn kéo ra bên ngoài, Tiêu Đằng không còn cách nào, đành phải theo "Được, anh đi theo em, nhưng nếu không thấy con, em phải cùng anh đi bệnh viện"
Trên đường, Tần Du Ninh kiên trì muốn đi cửa hàng mẹ và bé, mua sữa bột và bỉm, mới bằng lòng một lần nữa ngồi trở lại xe.
Đi tới bên trong tiểu khu cách Tần gia không xa, Tần Du Ninh thành thạo lấy ra thẻ vào, mặt Tiêu Đằng do dự, tiến vào thang máy đi tới chỗ tầng trệt, Tần Du Ninh như người bình thường lấy chìa khóa ra mở Tiêu Đằng mới đi vào bên trong phòng, liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền tới.
Hắn bị kinh ngạc.
Một người phụ nữ ba mươi tuổi vừa lúc từ phòng ngủ ra "Tần tiểu thư, cô đã tới"
"Bảo bảo đâu?"
"Vừa mới tỉnh ngủ, đói bụng, tôi cho đi ăn sữa bột"
Tần Du Ninh kéo cánh tay Tiêu Đằng đưa hắn vào, một gian phòng ngủ hai mươi thước vuông bên trong bày một cái giường lớn, ở chính giữa, có một thân ảnh nhỏ nhỏ động đậy, khóc tê tâm phế liệt, Tiêu Đằng nhanh tiến đến, Tần Du Ninh cơ hồ chạy chậm bổ nhào tới, một phen ôm lấy đứa nhỏ.
"Con đói bụng lắm à, không khóc không khóc, mẹ cho con ăn ngon"
Tiêu Đằng vừa nhìn, quá sợ hãi, đây không phải là con Đường Duệ sao?
"Em từ đâu ôm tới?"
Nghe giọng nói Tiêu Đằng, Tần Du Ninh rõ ràng co rúm lại "Tiêu Đằng, anh không vui sao? Đây là con của chúng ta"
"Em đúng là điên!" Tiêu Đằng dùng sức bế đứa nhỏ trên tay, cẩn thận nhìn, tuyệt đối không sai được, đúng là con của Đường Duệ.
"Đưa đứa nhỏ cho em" Tần Du Ninh nhào qua đoạt lấy "Anh hung dữ như vậy làm gì? Bảo bảo cũng muốn gặp anh đâu"
Bảo mẫu rót sữa bột nhanh tiến vào "Vị này chính là tiên sinh đi? Đem đứa nhỏ cho tôi đi, tôi đến đây. Đúng rồi, ở đây bố trí thật là ấm áp, đặc biệt thích hợp một nhà ba người ở"
Tiêu Đằng đem đứa nhỏ giao trong tay cô ta, lúc này mới rãnh rỗi nhìn cách bày biện bốn phía.
Vách tường giấy viền màu lam, rèm cửa sổ lụa trắng rũ xuống tới mặt đất, theo ban công nhìn ra, còn có thể nhìn thấy cửa suối phun tiểu khu. Tầm mắt nhìn lại, hắn thấy tivi trên tường, con có hình hắn và Tần Du Ninh kết hôn.
"Đây rốt cuộc là nơi nào?"
"Chính là nhà của chúng ta, Tiêu Đằng, anh làm sao vậy, trí nhớ kém quá"
"Nhà của chúng ta?"
"Đúng vậy" Tần Du Ninh nghiêm túc gật đầu. "Chúng ta không phải vẫn ở đây sao? Cuối tuần có thời gian lại về nhà với ba mẹ, anh xem, mọi thứ ở đây đều là tự mình em đi chọn. Em biết anh không thích ở cùng ba mẹ, cho nên chúng ta phải có nhà riêng"
"Đứa bé kia đâu?"
"Đứa nhỏ, đứa nhỏ là con trai chúng ta?" Tần Du Ninh lấy một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Tiêu Đằng, hình như hắn điên rồi "Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
"Du Ninh, đứa bé kia là người khác"
"Anh nói bậy!" Tần Du Ninh nghe nói, tự nhiên kích động "Không phải đâu, đứa nhỏ là của em"
Tiêu Đằng rất sợ lời này bị bảo mẫu nghe thấy, liền ôm lấy Tần Du Ninh đi đến phòng khách, ở đây mỗi một chỗ, cũng nồng đậm hơi thở gia đình, hắn nhìn thấy trên bàn trà, còn bày cà phê hắn thích uống, có mấy lời đến miệng, sẽ không nhẫn xuống chút nữa nói.
Nơi này nghiễm nhiên, chính là ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Tiêu Đằng ở lại Tần gia, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, trong mắt Tần Du Ninh, cô nói không phục vụ được ba mẹ muốn tách ra, trong tiềm thức, vẫn đang vì Tiêu Đằng xây dựng ngôi nhà thuộc về bọn họ.
Hắn ngồi ở ghế sô pha, một chữ nghẹn ở cổ họng, trong lòng tràn ngập chua chát, lại khó chịu, lại gian khổ, dường như uống phải một chén cà phê đắng.
"Du Ninh, đứa nhỏ này rốt cuộc có thế nào?"
Tần Du Ninh mở mắt, mờ mịt lắc đầu "Không phải em sinh ra sao?"
Tiêu Đằng thở dài "Rốt cuộc từ đâu ôm tới bên kia"
Cô cẩn thận nhớ lại "Ngày đó em ra ngoài, nhìn thấy có một người phụ nữ ôm đứa nhỏ, em vừa nhìn, đây không phải là con em sao? Hiện tại người xấu nhiều như vậy, nhất định là bị bà ấy bắt cóc, em.. Chính em lên mạng, về sau gặp được diễn đàn QQ, bên trong nhân viên quản lý nói có thể giúp em đem đứa nhỏ về. Em chỉ là trả tiền, tất cả mọi việc bọn họ sẽ sắp xếp, bọn họ giúp em, anh xem, con đã trở về"
Tiêu Đằng nhẹ đè huyệt thái dương, lúc này mới nghiêm mặt nói "Du Ninh, đứa nhỏ chúng ta sau này sẽ có, nhưng đây không phải là con chúng ta, đem đứa nhỏ trả lại có được không?"
"Không được!" Giọng nói Tần Du Ninh cương quyết, "Em biết, là anh không muốn con đúng không?"
"Em nghe anh nói..."
"Em không nghe!" Tần Du Ninh kích động không thôi "Đây là con em, rõ ràng nhìn giống em như vậy, anh muốn vứt bỏ con sao? Tiêu Đằng, đó cũng là con anh, anh bỏ được sao?"
Tiêu Đằng thấy cô như vậy, cũng không kích động cô "Được được được, ở lại nơi này, em đừng vội, chúng ta đi về trước có được không?"
"Chúng ta hôm nay ở lại đây được không?"
"Ba mẹ còn chưa biết chuyện đứa nhỏ, chúng ta phải tìm cơ hội thích hợp để nói, đúng không?" Tiêu Đằng đi qua, dắt tay Tần Du Ninh, lúc rời đi, Tiêu Đằng do dự, nhưng cuối cùng không nói cho chị em Đường gia. Các cô biết Gạo ở đây, thế nào cũng muốn lập tức mang về, Tần Du Ninh bây giờ lại không thể bị kích động, hắn chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp, lúc đó lén đem đứa nhỏ mang đi.
Tần Du Ninh "tìm được" con về, đương nhiên vui vẻ không thôi, mấy ngày qua nói chuyện, liền cũng như ngày bình thường, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Phong gia bên kía, Đường ba Đường mẹ sau khi nhận được tin, trước tiên là đến, mặc dù không đồng ý chuyện Phong Sính và Đường Ý, nhưng thời gian này, ai cũng không nhắc lai, dù sao Phong Sính đang bận rộn tìm đứa nhỏ, tâm tư Đường Ý cũng đặt hết chỗ Gạo.