Nhân Gian Băng Khí - Chương 193

Nhân Gian Băng Khí
Chương 193: Sát nhân tựu thị giá yêu giản đan
https://gacsach.com

Trần Hải Trữ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng kêu lên: "Mau trở lại."

Người đàn bà ở bên cạnh kỳ quái hỏi: "Sao lại phải trở lại?"

Trần Hải Trữ cắn răng nói: "Mẹ kiếp, hắn ở phía đằng trước cũng chôn thuốc nổ."

Nguyên lai là Mười Một vẫn chỉ bắn đám cao thủ Trần gia còn lại, đối với việc Trần Hải Trữ rời đi không nghe không thấy, lúc đó Trần Hải Trữ cảm thấy rất kỳ quái. Nghĩ thông suốt mới giật mình toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mười Một tâm tư cẩn thận, không có khả năng buông tha cho như vậy, lý do duy nhất có thể giải thích được chính là phía trước có chôn thuốc nổ, chỉ cần xe chạy đến vị trí đã chôn sắn thuốc nổ, thứ đợi hắn giám chắc là một vụ nổ thật lớn.

Trần Hải Trữ đoán đích xác là không sai, Mười Một xác thực là ở vách núi chỗ khúc quẹo phía trước có chôn thuốc nổ, chỉ cần hắn đi đến nơi đó, lập tức sẽ bị nổ bay khỏi sơn lộ, cả xe lần người sẽ ngã xuống vách núi.

Nhìn chiếc xe quay đầu trở lại, khóe miệng Mười Một lộ ra một tia cười lạnh, không thèm quản đến chiếc xe đó, tiếp tục nhằm vào một tên cao thủ vừa mới lộ nửa cái đầu ra bắn một phát súng, cái đầu đó nhất thời phun ra một vòi máu, tên cao thủ kia cũng tại chỗ một mạng ô hô.

Lúc này chiếc xe đã đến rất gần rồi, Mười Một đã thay xong đạn, giơ súng lên nhằm chuẩn vào lốp xe, lốp xe không có năng lực chống đạn, một phát sũng này bắn ra, cả bánh xe đột nhiên bị nổ, chiếc xe xiên xiên xẹo xẹo đâm sang một bên.

"Phanh!" lại một phát sũng bắn nổ một chiếc lốp xe phía sau, tài xế không thế giữ được vô lăng điều khiển hướng nữa, cả chiếc xe đâm cào một chiếc xe khác ở phía trước, sau đó nằm im không nhúc nhích được nữa.

Mười Một đeo khẩu súng bắn tỉa ra sau vai, chạy xuống phía dưới chân núi. Vừa chạy xuống tới sơn đạo, một cao thủ cuối cùng còn lại của Trần gia vẫn nấp sau mấy tảng đá đột nhiên nhảy ra, khẩu súng lục trong tay không ngừng bắn về phía Mười Một.

Mười Một nhảy về phía trước, ở trong không trung lộn người một cái, tay phải tay trái đều đã có thêm một khẩu sũng lục, hắn chân ở trên đầu ở dưới, thân thể ở giữa không trung, hai khẩu súng lục đồng thời bắn về phía tên cao thủ kia. Đến khi Mười Một tiếp đất, tên cao thủ này cũng chỉ còn là một cái thi thể lạnh lẽo.

Mười Một để hai khẩu súng lục lại vào chân, một mặt tiến về phía chiếc xe, mặt khác lấy khẩu súng bắn tỉa ở sau lưng ra. Đến khi còn cách chiếc xe không đến năm mươi mét thì, cửa của chiếc xe đó đột nhiên bật mở ra, tài xế từ bên trong nhảy ra chạy về phía Mười Một. Trần Hải Trữ sau khi tên tài xế rời khỏi cũng với người lên đóng cửa xe lại.

Khi tên tài xế này chạy đến chỉ còn cách Mười Một khoảng hơn mười mét thì Mười Một đột nhiên ném khẩu súng bắn tỉa trong tay qua, tên tài xế uốn người tránh ra. Mười Một tiếp tục đi tới, tay phải đấm một quyền vào mặt hắn. Tên tài xế cũng phản ứng rất nhanh, một chiêu thủ đao chặn lại, đồng thời quyền phải đánh trả vào mặt Mười Một. Mười Một lộ tay trái ra, quyền của hai người va chạm vào nhau một cái. Một tiếng "cách" nhỏ vang lên rồi hai người lại cùng lùi về phía sau một bước.

Tên tài xế trên mặt lộ ra một tia thống khổ, một quyền vừa rồi đã đem xương của tay phải của hắn đánh cho vỡ vụn. Hắn biết rõ lực đạo một quyền của mình, cho dù là một tấm thép cũng tuyệt đối có thể để lại một vết ấn. Nhưng mà Mười Một chẳng những tiếp được một quyền của hắn, hơn nữa lực đạo của quyền so với hắn còn mạnh hơn. Chỉ bằng một quyền này hắn đã biết, thiếu niên tuổi chỉ mới độ hai mươi trước mắt tuyệt đối có thực lực liệt vào hàng ngũ thập đại cao thủ. Bởi vì cho dù là tộc trưởng Trần gia, cũng không có cách nào chỉ ở lần công kích đầu tiên đã khiến cho hắn thụ trọng thương ở cánh tay.

Tên tài xế này là do Trần gia lâm thời điều đến bảo vệ Trần Hải Trữ. Hắn có thể làm tài xế cho Trần Hải Trữ, ý nghĩa là hắn chính là bảo vệ thiếp thân của Trần Hải Trữ, cũng là quân chủ bài trong đám bảo vệ của Trần Hải Trữ. Với thực lực của hắn ở Trần gia tuyệt đối có thể liệt vào hàng ngũ cao thủ, ở một chỗ mà cao thủ nhiều như mây vẫn còn có thể được xưng là cao thủ, có thể tưởng tượng được sự kinh khủng của hắn. Một cao thủ kinh khủng như vậy, cánh tay trong lần đầu tiên giao phong đã bị đối phương đánh cho vỡ xương tay phải, chuyện này nếu truyền ra, Mười Một dám chắc có thể trong một đêm danh chấn tứ đại gia tộc.

Nhưng thật ra tay tài xế này cũng đen đủi. Nếu Mười Một dùng tay phải để đánh với hắn, kết quả sẽ khác đi một chút. Đáng tiếc là tay tài xế vận khí bất hảo, gặp phải cái tay trái mà tiến sĩ điên gọi đùa là "Tay trái của thần". Cánh tay trái này bởi vì bị nhiễm hai loại bệnh độc, rồi sinh trưởng thành loại mới vô cùng kỳ quái, không chỉ có năng lực tự tái sinh biến thái, chỉ cần xương cốt khồn bị thương, cho dù toàn bộ máu thịt với các tổ chức khác hoàn toàn bị phá hủy, hắn cũng có thể trong thời gian rất ngắn tiến hành tự chữa trị. Ngoại trừ điều này ra còn phát hiện một năng lực nguy hiểm, từ sau chuyện của Sâm tá mộc mộc gia ở Tiểu Trùng quốc, Mười Một tự tập cho mình có một tập quán, uống nước đều dùng tay trái để cầm cốc. Bởi vì chỉ cần trong nước có độc, cánh tay trái này sẽ truyền ra một cỗ cảm giác nguy hiểm, nhắc cho hắn là cốc nước có vấn đề. Mặt khác cánh tay trái này ngoại trừ khí lực rất lớn ra, còn có thể ngắn trở phản chấn toàn bộ những năng lượng mang tính công kích.

Lực, cũng là thuộc về năng lượng. tác dụng của lực là hai chiều, đánh người khác một cái tát thì chính tay mình cũng sẽ bị đau, khác nhau chỉ là xem ai đau hơn mà thôi. Nhưng mà cánh tay trái kỳ quái này khi đánh nhau bằng lực lượng thì không những chỉ có thể dựa vào tổ chức của cơ thể không thể hiều được phân tán đi năng lượng công kích của đối phương, mà còn mượn lấy năng lương của đối phương thêm vào năng lượng của mình phản chấn trở lại, từ đó đối phương sẽ bị tổn thương hai lần.

Xương cốt của tay tài xế này chính là bị đánh vỡ như vậy, không chỉ có một bộ phận lực lượng của chính mình, mà còn có lực lượng biến thái của cánh tay trái của Mười Một. Thật ra, cũng là hắn còn may, nếu đổi lại là người khác thì toàn bộ cánh tay đã bị cắt đứt rồi, càng đừng nói là chỉ xương tay bị vỡ thôi.

Trong khi tay tài xế vùa thống khổ vừa kinh ngạc, đồng thời Mười Một cũng không nhàn rỗi, tay phải rút trủy thủ ra nhanh chóng đâm vào từ bên người tên tài xế, một đao xẹt qua cổ hắn. Tên tài xế cong người ngửa đầu ra tránh được một đao này, cố nén sự đau đớn truyền đến từ cánh tay phải, quyển trái đấm về phía Mười Một.

Đúng lúc này, "Phanh" một tiếng súng nổ, tên tài xế lảo đảo lùi lại mấy bước, cúi đầu nhìn lỗ máu trên chính người mình, lại nhìn khẩu súng lục đang bốc khói không biết xuất hiện trên tay trái Mười Một từ lúc nào, cắn răng phẫn nộ quát:"Hèn hạ."

"Là ngươi ngu ngốc" Mười Một nhàn nhạt nói một câu, đồng thời khẩu súng trên tay không hề do dự lại bắn một phát, trên người tên tài xế lại xuất hiện một chùm hoa máu.

Tên tài xế hét lớn một tiếng, như phát điên không để ý gì đến thương thế xông vào Mười Một, đồng thời đá một cước vào khẩu súng trong tay hắn. Tay trái của Mười Một lùi ra sau, trủy thủ trong tay phải đâm vào chân tên tài xế. Tên tài xế mặc dù giận dữ, nhưng còn chưa mất đi lý trí lấy chân so với trủy thủ xem cái nào sắc bén, lập tức cương ngạnh chế trụ thế co chân trở lại.

Lúc này, lại một tiếng súng nổ, tên tài xế che cổ lùi về phía sau vài bước, trong tay không ngừng chảy ra máu tươi, Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Mười Một, đáng tiếc là một viên tử đạn đã găm vào cổ hắn, không nói được nữa. Cũng là hắn công lực thâm hậu, tính mạng lực kinh người, nếu không thì ngay từ phát súng đầu tiên đã ngã xuống rồi.

Mười Một chuyển khẩu súng dí vào trán hắn, nhàn nhạt nói:"Trong chiến đấu không có ti bỉ hay hèn hạ, kết quả là quan trọng nhất. Giết người, thật ra chính là đơn giản như vậy."

"Phanh!" Lại một phát súng, trên trán tên tài xế lại xuất hiên thêm một cái lỗ máu đang bỗ khói, người đã ngã xuống đất. Con mắt hắn vẫn mở rất lớn, có thể đến chết vẫn còn suy nghĩ câu nói cuối mà Mười Một đã nói.

Mười Một cũng không thèm nhìn cỗ thi thể lần nào nữa, đi vài bước nhặt khẩu súng bắn tỉa dưới đất lên, đi về phía chiếc xe. Đến lúc này thì cửa sau chiếc xe đột nhiên mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm cả cười đầy máu từ trên xe đi xuống, mị mị cười nhìn Mười Một. Trong tay nàng còn cầm một mảnh kim loại rất mỏng, trên mảnh kim loại vẫn còn có máu lưu lại.

Người phụ nữ đưa mảnh kim loại dính máu lên miệng, lè lưỡi ra liếm liếm máu phía trên, cười nhìn Mười Một nói: "Ta giúp ngươi giải quyết rồi, ngươi cảm tạ ta thế nào đây?"

Mười Một không trả lời nàng, mà dùng hành động để thay cho sự "cảm tạ" của mình. Hắn chậm rãi giơ khẩu súng lục trong tay trái lên nhắm vào trán người phụ nữ.

Người đàn bà giơ hai tay lên, làm ra bộ dáng thương cảm đau đớn nói: "Đừng nổ súng, ta đầu hàng, ta chỉ là muốn giúp ngươi. " Mực dù vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn rất vững vàng, không có chút biểu hiện sợ hãi nào.

Mười Một nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ta?" Người phụ nữa cười cười nói: "Ta gọi là ba ti miêu."

"Cách!" Mười Một lên đạn.

Ba ti miêu lập tức kêu lên: "Ngươi có biết Băng Nhan không?"

Mười Một mặt không có chút nào thay đổi nhìn nàng, cũng không làm thêm động tác gì.

Ba ti miêu cười nói: "Nàng chính là tiểu muội của ta, nếu ngươi giết ta, nàng sẽ rất thương tâm đó."

"Ồ." Mười Một nhàn nhạt lên tiếng, nói: "Không liên quan đến ta."

Nói xong những lời này, đồng thời "Phanh" một tiếng, tử đạn bắn về phía ba ti miêu, nhưng ba ti miêu đã trước một bước cong người tránh qua, rất khó khắn tránh khỏi viên tử đạn.

Mười Một hơi chau mày một chút, đồng thời lại bắn thêm một phát.

Ba ti miêu lại linh xảo tránh khỏi tử đạn, đồng thời ném mảnh kim loại mỏng về phía hắn. Mười Một nghiêng người tránh khỏi mảnh kim loại đặc chế sắc bén, đang định tiếp tục nổ súng thì không biết ba ti miêu đã ném cái gì đó về phía hắn, chỉ thấy một viên gì đó tròn tròn màu đen. Mười Một dưới bản năng ngửa người ra phía sau. "Phanh!" viên trong tròn màu đen đến giữa hai người thì đột nhiên nổ ra, trước mắt 11 là một mảnh ánh sáng, mặc dù mức đố anh sáng này đối với mắt không thể tạo ra được thưng tổn gì, nhưng cũng khiến cho hắn trong nhất thời không nhìn được.

Tai Mười Một nghe thấy tiếng bước chân của ba ti miêu dồn dập chạy lên vách đá, hắn lập tức hướng về phía đó nổ vài phát súng. Đến phát súng cuối cùng thì nghe tháy ba ti miêu kêu lên đau đớn, sau đó không thấy tiếng động gì nữa.

Mười Một chậm rãi mở mắt ra. Phía trước đã không còn thân ảnh của ba ti miêu. Hắn đi tới nhìn lên vách đá, lại cũng không có phát hiện gì.

Ba ti miêu đã đi đâu? Nàng như thế nào trong thời gian ngắn biến mất không tăm tích?

Mười Một nhìn kỹ lưỡng một lát, nhưng không phát hiện điều gì. Lại xoay người trở lại bên cạnh chiếc xe. Trần Hải Trữ ngồi ở ghế sau xe, hai tay ôm chặt lấy cổ, máu tươi không ngừng từ các kẽ ngón tay chảy ra, nhứng hắn vẫn chưa tắt thở, giờ phút này hắn đang hữu khí vô lực nhìn Mười Một.

Mười Một nhằm vào trán hắn bắn một phát, Trần Hải Trữ rốt cục mang theo một tia không cam tâm cuối cùng ngã ngửa năm ra ở ghế sau. Mười Một kéo tay hắn đang ôm cổ ra, mới phát hiện nguyên lai ba ti miêu mặc dù cắt yết hầu của hắn nhưng không phải là vị trí trí mạng, cho nên Trần Hải Trữ mới có thể cầm chút hơi tàn cho tới bây giờ.

Mười Một mang một viên băng tử đạn đặt lên thi thể của hắn, sau đó không ngoái đầu lại xoay người rời đi.

Băng sát thủ lại xuất hiện, hơn ba mươi cao thủ của Trần gia không ai sống sót. Tin tức này truyền ra, lập tức rung động hai phương thế giới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3