Nhân Gian Băng Khí - Chương 226

Nhân Gian Băng Khí
Chương 226: Cuồng phong bạo vũ (Hạ)
https://gacsach.com

"Người điên."

Mười Một mới vào phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên, chỉ thấy tiến sĩ thiên tài đầu đầy tóc bạc ngồi ở một góc, hai tay vò đầu.

Vẻ mặt hắn rất mệt mỏi, có chút thống khổ, có chút mê mang, lại càng tỏ vẻ điên cuồng. Tựa như một người thần kinh lên cơn, hai mắt đỏ bừng, trạng thái điên cuồng. Môi hắn mấy máy, tựa hồ thì thào gì đó, lại tựa như lầm bầm, nhưng không phát ra thanh âm gì cả.

Nghe tiếng gọi của Mười Một, tiến sĩ điên mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp đó thở dài một hơi nặng nhọc, một lần nữa cúi đầu.

Mười Một đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Thế nào?"

Tiến sĩ điên lắc đầu lẩm bẩm: "không tìm được... không tìm được"

"Cái gì không tìm được?"

Ánh mắt bác sĩ điên có chút mơ màng nói: "Cơ nhân... tìm không được."

Mười Một vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, nói: "Người điên."

"a!..." Tiến sĩ điên đột nhiên vò đầu, dường như quyết tâm giật ra một mảng da đầu, mặt đỏ lên, lớn tiếng kêu: " Đáng chết! quỷ đồ kia rốt cục là cái gì."

Mười Một yên lặng nhìn hắn hồi lâu mới điềm đạm nó: "Tìm không được thì đừng tìm."

"Ngươi nói thúi lắm." Tiến sĩ điên tựa như đột nhiên bị người cầm đuôi, đứng bật dậy, chỉ Mười Một rống lớn: "Cút con mẹ ngươi! Trên đời này không có việc gì lão tử không làm được."

Mặt Mười Một vẫn không chút biểu tình như trước, thản nhiên hỏi: "Cơ nhân đâu?"

Bác sĩ điên tựa như một quả bóng xì hơi, uể oải nói: "Mẹ kiếp, thứ quỷ đồ kia tốc độ sinh trưởng quá kinh khủng, ta tìm không được biện pháp ức chế nó. Cứ theo tốc độ đó, ngươi không cần đợi ngày mai. Đêm nay chuẩn bị chờ chết đi."

Mười Một thản nhiên nhìn hắn, hỏi: "Mấy giờ?"

Tiến sĩ điên kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: "Muộn nhất trước hừng đông."

"Oh."

Tiến sĩ điên dụng khí lực toàn thân quát: "Ồ cái con mẹ ngươi!" Lại vò đầu, ngửa đầu kêu lên: "Ta không tin, ta là thiên tài, trên đời này không có gì ta làm không nổi, nhất định không có, nhất định không có!... ha ha..."

Mười Một lẳng lặng nhìn tiến sĩ điên vừa khóc vừa cười, lại kêu hắn, lắc đầu không một tiếng động yên lặng xoay người rời đi. Mà lúc này tiến sĩ điên đã hoàn toàn đến bên bờ của tẩu hỏa nhập ma, căn bản là không có chú ý tới Mười Một.

Mười Một lại đây chỉ muốn nhìn tiến sĩ điên một chút xem có tiến triển gì không. Bất quá bây giờ không cần suy nghĩ, thấy biểu hiện của hắn thì biết không có giải pháp. Trước hừng đông, Mười Một cũng không có hi vọng xa với rằng tiến sĩ điên không chỉ có thể tìm ra phương pháp trước hừng đông, hơn nữa càng có thể nghiên cứu cách điều chế, bởi vì căn bản là mơ tưởng hão huyền.

"Trước hừng đông?" Mười Một thì thào một iếng, cầm theo túi du lịch rời đi thí nghiệm thất.

Thời gian quá ít. Mà việc phải làm thì nhiều, thật sự không đủ dụng, thật sự không đủ dụng.

Trở lại hắc lữ quán, Hàn Nguyệt còn đang trong phòng, không biết đã ngủ chưa, Mười Một vừa mới mở cửa phòng, nàng đã cảnh giác giơ súng ngắm vào cửa, chờ đến sau khi Mười Một tiến vào nàng mới buông súng, hỏi: "giải quyết chưa?"

Mười Một liếc mắt nhìn nàng một cái, sau khi đi vào phòng lấy ra một xấp tiền đi tới.

Hàn Nguyệt ngạc nhiên nói: "Làm gì vậy?"

Mười Một thản nhiên nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ không trở lại, ngươi có thể đi tìm Hầu Tử". Tiếp đó hắn nói một số điện thoại, đó là số điện thoại của Hầu Tử.

"Nhớ kỹ chưa?"

Hàn Nguyệt gật đầu, thần sắc có chút quái dị, hỏi lại: "Có phải nhiệm vụ lần này rất khó khăn?"

"uh"

"Có thể đợi vài ngày nữa không? Ta có thể giúp ngươi."

Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi giúp không được." dừng một chút, lại bổ sung: "Cũng không có thời gian." Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài.

"Sở nguyên."

Mười Một dừng bước, nhìn nàng.

Hàn Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi... cẩn thận chút."

Mười Một yên lặng mở cửa đi ra ngoài, cho đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Hàn Nguyệt mới sâu kín thở dài. Không biết tại sao, cảm giác rất bất an, dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh. Có lẽ là trực giác của nữ nhân trời sinh đã thế, nàng cảm giác Mười Một lần này như nói di ngôn. Đáng tiếc nàng thật sự không giúp được cái gì. Chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả xuống đất đi lại, việc đơn giản như vậy cũng không làm được.

Trong phòng tĩnh lặng, vang lên tiếng thở dài sâu kín

Đây là mệnh, bọn họ sao lại quen nhau. Làm đồng hành, nếu đồng hành, một ngày nào đó cũng hoàn (?). Mười Một rõ ràng, Hầu Tử rõ ràng, Hàn Nguyệt cũng rõ ràng. Cho nên bọn họ lúc đó không có nhiều lời muốn nói, không có tràng diện sinh ly tử biệt. Có, chỉ là thản nhiên từ biệt. Sau đó, yên lặng rời đi. Lưu lại, chỉ có hồi ức.

Có lẽ, có người nhớ kỹ cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể chứng minh, bọn họ từng tới thế giới này. Bọn họ cũng không sợ chết, nhưng chỉ sợ chết đi không ai nhớ tới trên đời này đã từng có người như thế.

Điều này có lẽ là số mệnh của bọn hắn, biễu hiện quyến luyến duy nhất của một sát thủ đối với thế giới này.

Mười Một rời đi khách sạn, ngẩng đầu nhìn trời, đã là mười giờ sáng.

Phải bắt đầu rồi, một ngày cuối cùng trong đời này.

Trần Tuyền đi trên đường, bên người mang theo mấy bảo tiêu mới cùng hai đệ tử họ Trần. Mặc dù hắn không tin Băng sát thủ hoặc Long gia thật sự lớn mật như vậy, dám trên đường cái công nhiên nổ súng giết người, nhưng cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

Hắn đang đi, đi rất chậm, tựa hồ đang đi trên khu vực có địa lôi, mỗi bước đều rất cẩn thận.

Công ty của hắn tọa lạc đối diện bên kia đường cái, lúc này đi uống trà trưa, chỉ cách trăm bước, đương nhiên phải đi bộ. Chỉ là không biết tại sao, hắn hôm nay tâm tình rất bất an, cảm giác dường như có chuyện sắp xảy ra.

Trần gia cùng Long gia đã tới bước nước lửa khó dung, ai cũng biết hai nhà đã động nộ, bây giờ cục diện không chết không thôi. Nguyên Trần gia còn lôi kéo Vương gia, nhưng nghe nói sáng này Âu Dương Bác đã điều toàn bộ quân đội đóng tại ba nhà Trần, Long, Lý (mình nghĩ chỗ này phải là Vương chứ nhỉ - anhdendem)đi. Điều này đại biểu cái gì? Người thông minh đều biết, mặc dù Vương gia còn không có làm ra phản ứng, nhưng ai cũng rõ, Vương gia sớm muộn cũng phải xuất hiện. Bởi vì Âu Dương Bác lần này đã phát ra thông điệp cảnh báo cuối cùng với Vương gia, nếu Vương gia tiếp tục dây dưa trong vũng nước này, chẳng những không bắt được cá, ngược lại còn bị chui vào tù lung.

Tứ đại gia tộc đều đặt ích lợi của gia tộc lên đầu, mặc dù Trần gia hứa hẹn cho rất nhiều lợi ích, nhưng nếu tiếp tục tranh đấu thế này, Vương gia mất đi càng nhiều. Chỉ cần là người có suy nghĩ chút đỉnh, đều cũng biết nên chọn thế nào. Cho nên Trần gia cơ hồ có thể nói đã mất đi trợ lực lớn nhất, hoặc là nói còn chưa có được đã mất.

Trần Tuyên không khỏi thở dài, không phải vì hắn mà là vì Trần gia. Hắn từng cường ngạnh phản đối Đao Hội trợ giúp "Ma Quỷ" diệt trừ phản đồ, nhưng không ai nghe hắn nói. Sự thật chứng minh hắn đúng, Đao bị thiêu, Trần gia thương chính đệ tử hai ngày ba bị giết, ngoại tính đệ tử Trần gia chết một nhóm lại một nhóm, cùng Long gia giao tranh, thậm chí cho tới hôm nay thành thế nước lửa. Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, cũng quá đột nhiên, đáng tiếc hắn không có năng lực ngăn cản. Duy nhất có thể làm là làm tốt bổn phận của mình, làm tốt việc thuộc về mình.

Trần Tuyên cười khổ lắc đầu, tối hôm qua tất cả thương giới đệ tử của Trần gia đã nhận được lệnh, sáng nay phải chuyển tiền đầu tư vào các công ty ở nước ngoài. Nhưng mới chuyển ra một số nhỏ, trướng hộ (tài khoản?)đã bị đóng băng. Kẻ ngu cũng biết xảy ra chuyện gì, có thể trong một thời gian ngắn đóng băng tư kim của Trần gia, lại Long Quốc cũng chỉ có một thế lực mới có thể làm nổi. Đây là ý gì? Trần gia đừng nghĩ rời đi, trái lại ở lại chỗ này, chờ phán quyết.

Trần Tuyên lắc đầu, muốn đem ý nghĩ trong đầu nói ra ngoài.

Đúng vào lúc này, khóe mắt hắn như nhìn thấy cái gì đó.

Lạnh, đó là cảm giác đầu tiên, buôn bán trên biển hơn mười năm dường như đã bồi dưỡng ra trực giác. Hắn dường như thấy một khối băng, lạnh như băng, không có cảm tình. Trần Tuyên chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy một nguời diện mục thanh tú, trên mặt lại không chút biểu tình đang bước nhanh tới hướng bọn họ.

Khuôn mặt này, đồng tử Trần Tuyên chợt co lại, đúng là khuôn mặt này, mặc dù chưa thấy qua, nhưng tựa như đã gặp qua vô số lần.

Địch nhân lớn nhất của Trần gia, Băng sát thủ.

Bản năng của Trần Tuyên lớn tiếng cảnh báo hắn, nhưng lúc này, Băng sát thủ đột nhiên động. Hay tay hắn lập tức đưa ra sau, đồng thời rút ra hai khẩu súng giảm thanh: "chíu chíu chíu" thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên.

Bảo tiêu bên người Trần Tuyên thậm chí chưa có chút phản ứng, đã trúng đạn ngã xuống. Tốc độ của băng sát thủ quá nhanh, từ khi rút súng tới nổ súng đều không tới nửa giây. Trần Tuyên rốt cục biết Băng sát thủ tại sao lại có thể một mình làm loạn khắp các thế lực trong kinh thành, bởi vì, hắn quá kinh khủng.

Đúng, là kinh khủng. Đây là ý nghĩ cuối cùng của Trần Tuyên, tiếp đó tai hắn nghe được thanh êm "chíu chíu", bỗng dưng ngực đau đớn, tựa như có một cây sắt nung cắm vào cơ thể.

"chíu chíu" thanh âm không dứt bên tai, Mười Một bắn hết đạn ở hai khẩu súng, mới xoay người tới cạnh hồ đồng. Lúc này trên mặt đất đã có gần mười thi thể, những người này căn bản không kịp hoàn thủ.

"a..." cho đến khi Mười Một tiến vào ngõ nhỏ, trên đường mới vang lên tiếng thét chói tai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3