Nhân Gian Băng Khí - Chương 249
Nhân Gian Băng Khí
Chương 249: Sự hấp dẫn của Tửu quỷ
https://gacsach.com
- Thế nào? Tiểu tử có hứng thú gia nhập vào tổ dị năng của chúng ta?
Sở Nguyên bình thản đáp: " Không có hứng thú ".
-...Tiểu tử, ngươi còn không có biết được tính chất của tổ chức "Long Hồn".
Sở Nguyên lạnh nhạt nói: " ta biết,đó chính là tổ chức của kỳ nhân dị sĩ ".
Tửu quỷ chun chun mũi nói: " không chỉ là tổ chức của kỳ nhân dị sĩ, làm một người của "Long Hồn" thì không chịu sự quản lý của địa phương mà chỉ bị cấp cao nhất nước lãnh đạo, mặc kệ bất kể ngươi phạm vào chuyện gì thì ở địa phương cũng không ai dám làm khó khăn ngươi."
Sở Nguyên nghiêng đầu hỏi: " thế giết người lung tung cũng không có việc gì? "
Tửu quỷ mắng: " mẹ kiếp,khi đó không phải địa phương ra mặt mà chính là "Long Hồn" trực tiếp ra mặt để thanh lý môn hộ".
Sở Nguyên lạnh nhạt nói: " như vậy thì có ý tứ gì? "
Tửu quỷ vẻ mặt cổ quái nói: " ngươi cả ngày đầu óc cũng chỉ để đi giết người hay sao? "
-...Dường như... đúng vậy...
Tửu quỷ xoa xoa tay nói: " ngươi thật là một tên giết người điên cuồng, khó trách ta hôm nay phái người điều tra ngươi thì kỳ quái tại sao mỗi trận đấu lôi đài ngươi không để người nào sống cả ".
- Ngươi điều tra ta?
-Nói nhảm, đương nhiên phải điều tra rõ ràng xem ngươi có phải không là gián điệp của nước khác. Nếu không "Long Hồn" có gián điệp thì rất thảm.
-Thế kết quả như thế nào?
Tửu quỷ nhún vai nói: " ngươi hộ khẩu tối đen, không có tư liệu gì về ngươi cả, ngươi thân phận là hơn một tháng trước đột nhiên xuất hiện, đang ở tại kiều khu thuộc phân bang của hắc bang Tinh hội, nghề nghiệp là hắc thị quyền thủ. Ta nói đúng như vậy chứ? "
Tửu quỷ nói xong lại vuốt bầu rượu nói: " từ suy nghĩ có thể nói ngươi thực sự làm cho người khác hoài nghi, không thể nào một người lập kỷ lục như vậy mà không có quá khứ, nhưng ngươi nói bị mất trí nhớ, cái này đủ để giải thích cho việc kia, từ cảm tính thì ta tương đối tin tưởng vào lời nói của ngươi, hơn nữa dù sao chúng ta sẽ rất nhanh biết ngươi có thực sự là mất trí nhớ hay không."
-Ngươi không sợ ta là gián điệp hay sao?
Tửu quỷ lại lăng tay nói: " Nhổ vào, dị năng giả vốn là rất ít, chúng ta cả tổ dị năng mà cũng không được tới mười người, một người có dị năng đã khó mà gặp được dị năng đã thức tỉnh thì càng khó khăn, như thế nào thì có thể bỏ qua cho ngươi chứ. Bất quá không lại về sau thì còn cho ngươi đi kiểm tra."
-Kiểm tra?
Tửu quỷ chỉ vào đầu của mình nói: " kiểm tra gián điệp, nếu xác nhận ngươi là mất trí nhớ thật mà không phải gián điệp thì có thể gia nhập vào tổ dị năng của chúng ta."
-Nếu mà đúng là gián điệp thì sao?
Tửu quỷ lấy tay làm dạo cứa vào cổ mình nói: " trực tiếp giết luôn."
Sở Nguyên cười lạnh nói: " Chẳng may sai lầm thì sao? "
-Thật là nói giỡn, chúng ta dùng chính là tiên tiến nhất của thế giới kiểm tra, xác suất sai sót chỉ là 1 phần nghìn.
-Nhưng như thế sai sót vẫn tồn tại.
Tửu quỷ khoát khoát tay nói: " không có khả năng". Hắn tựa hồ không muốn dây dưa lại lên tiếng nói: " Tiểu tử, ta có thể hỏi ngươi về một chuyện chứ? "
-Cái gì?
-Ngươi tại sao lại muốn giết những người đó?
Sở Nguyên sửng sốt một chút,cúi đầu nhìn vào tay mình nói: " không biết,mỗi lần đấu lôi đài tôi chỉ nghĩ tìm cách giết họ mà không đánh ngã họ".
-Nói như vậy là trong lòng của ngươi có chuyện.Sau này sẽ giúp ngươi phương thuốc. Chúng ta nếu mà dị năng tổ mà giết người điên cuồng thì vấn đề rất lớn.
Sở Nguyên nói: " ta không có đáp ứng gia nhập ".
-Mẹ kiếp, đãi ngộ tốt thế mà ngươi cũng không đáp ứng, công tác thì dễ mà không cần người làm chuyện gì. Mỗi tháng lại có số tiền lớn, đi đâu du ngọan cũng được không cần ở đây sống chết để đánh lôi đài cùng với người ta liều mạng. Hơn nữa... ai! Tóm lại một câu đây là một công việc mà công tác dễ dàng, tiền lương cao, phúc lợi công tác cao, người khác đi tìm đến gẫy chân cũng tìm không được ".
Sở Nguyên lạnh nhạt nói: "không có hứng thú ".
-Như vậy dị năng của ngươi thế nào đây? Ngươi không muốn biết dị năng của ngươi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Ngưoi không muôn tu luyện tiếp dị năng của mình hay sao? Tiểu tử ta nói cho ngươi biết nếu dị năng tu luyện đến cực hạn, cái này uy lực ngươi không thể tưởng tượng được. Hơn nữa bây giờ ta có thể dạy ngươi phương pháp tu luyện dị năng. Nếu ngươi chính mình tìm tòi thì cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở mức này mà thôi, thậm chí có thể làm mất dị năng nữa.
Thành thật mà nói Sở Nguyên có chút động tâm. Dị năng tới cùng là gì? Lo lắng nửa ngày cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.
Tửu quỷ há to miệng kêu lên: "như vậy cũng không đáp ứng? Điên, tốt như thế mà không hấp dẫn được ngươi? ".
Sở Nguyên ngẩng đầu nói: " ta không cần tiền, hơn nữa... cũng không cần dị năng".
Tửu quỷ trừng to mắt kêu lên: " không cần dị năng? Ngươi có hiểu dị năng không? Nếu ngươi dị năng tiến thêm vài bước thì sau này không cần đánh lôi đài, một cái ngón tay cũng có thể làm tòan bộ cao thủ ở đây ngã hết ".
-Oh, chuyện như thế nào?
-Thế nào?
Tửu quỷ hận không được ở trên mặt của Sở Nguyên hung hăng cắn 1 cái, người khác tưởng cả đời cũng không có chuyện tốt này, hắn lại tùy tiện khinh dễ, người như thế này rất thể có chuyện(ý nói thằng này bị...). Tửu quỷ mặt quỷ nói: "cũng không thế nào cả, chính là ngươi sau này biến thành siêu nhân".
Sở Nguyên lạnh nhạt nói: "Làm siêu nhân mệt chết đi, lại phải đi cứu thế giới ".
Tửu quỷ rốt cực phát hiện người trẻ tuổi lãnh đạm này có thể biết nói giỡn, mặc dù không cười, hắn nói: " làm anh hùng thì tất cả sẽ sùng bái ngươi, sẽ có rất nhiều con gái sẽ yêu ngươi ".
-Ta không thích anh hùng, anh hùng thường chết sớm.
-Không có bản lĩnh thì chết sớm, ngươi nếu có bản lĩnh càng cao thì càng không dễ chết.
-Năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn, không thể cách nào che dấu thân phận. Cuối cùng trở thành mục tiêu diệt trừ đầu tiên của địch nhân.
Tử Quỷ đi qua đi lại,hai tay hung hăng vò da đầu, nói với người khác không phải am hiểu của hắn, huống chi Sở Nguyên nói rất có đạo lý, hắn trong thời gian ngắn không tìm ra được lời phản bác, đột nhiên tửu quỷ dừng lại chỉ vào Sở Nguyên hỏi: "có thương lượng được không? "
Sở Nguyên yên lặng lắc lắc đầu.
-Thật sự không lo lắng?
Sở Nguyên lại lắc đầu.
Tửu quỷ có chút tức giận vung tay nói: "ai, tùy ngươi đi, ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi đừng có hối hận đấy ".
-Ta có thể đi chứ?
Tửu quỷ dùng sức vẫy vẫy tay nói: " đi thôi,đi thôi ".
Sở Nguyên một lời không nói hướng phía trước đi tới. Chính là mới đi được hai bước thì tửu quỷ đột nhiên gọi: "Sở Nguyên".
Sở Nguyên dừng chân hỏi: "Chuyện gì? ".
-Ngươi có muốn khôi phục lại trí nhớ.
Sở nguyên suy tu chỉ trong chốc lát,lạnh nhạt nói: " không nghĩ tới ". Nói xong lập tức rời đi.
Tửu quỷ ở phía sau kêu lên: "13xxxx... nghĩ thông suốt thì gọi điện cho ta ".
Sở Nguyên không nói gì biến mất trong bóng đêm.
Tửu quỷ đứng ở tại chỗ ủ rũ nói: " thật sự là đáng tiếc, như thế nào mà giống trâu thế. Không được phải tiếp tục điều tra hắn. Thật là tức chết, cho tới bây giờ đều là người khác cầu ta, ta lúc nào hạ giọng đi cầu khẩn người khác ".
Tửu quỷ móc điện thoại ở túi gọi cho một người. Tửu quỷ đang nói được hai câu, đột nhiên miệng mở to vẻ mặt cực độ kinh ngạc nói: " làm sao có thể như vậy? ".
Từ trong điện thoại vang lên giọng của nam tử: " đúng thế, chúng ta đã xác nhận lại lần nữa".
-Thế đã báo cho thượng cấp chưa?
-Còn chưa thông báo.
Tửu quỷ hạ thấp giọng nói: " trước đừng có nói ra ngoài, cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào, chuyện này ta sẽ xử lý ".
-Tổ trưởng làm sao chứ...
-Ta sẽ nói với hắn.
Bỏ điện thoại xuống, Tửu quỷ vẻ mặt cổ quái nhìn về hướng Sở Nguyên biến mất trong mắt hiện lên tinh quang, thì thào: "về thăm nhà có thể tìm được của tốt này".
Sở Nguyên mở của phòng đi vào. Chính là ngồi trong phòng khác xem ti vi là Tiểu Huệ, quay đầu nhìn hắn lộ ra mỉm cười kêu lên: " Sở Nguyên ca ngươi đã về ".
Sở Nguyên hỏi: "không ngủ được à? ".
-Ngày mai chủ nhật, không phải đi học.
Sở Nguyên vào phòng mình cầm quần áo hướng tới phòng tắm.
-Sở Nguyên ca.
Sở Nguyên đứng rửa tay ở cửa quay đầu nhìn về phía nàng hỏi: "chuyện gì? ".
-Ngươi có đói bụng không? Ta đi nấu cho ngươi ăn nhé?
-Không đói,
Diệp Huệ có chút muốn nói nhưng cuối cùng không thể nói ra lời.
Sở Nguyên hỏi: "có việc gì xảy ra à? ".
Diệp Huệ lè lưỡi hỏi: "ngươi ngày kia có rỗi hay không? ".
-Ban ngày thì rỗi.
-Thế có thể đưa ta tới trường được không?
Sở Nguyên hỏi: " Tại Sao? "
Diệp Huệ xấu hổ nói: " Cô giáo của ta muốn gặp phụ huynh ".
-Anh của ngươi thì đi đâu?
Diệp Huệ xoa xoa tay nói: " ta không dám để anh ấy biết. Hắn sẽ chửi ta".
Thấy Sở Nguyên không có phản ứng, Diệp Huệ lại nói: " kỳ thật không có đại sự gì cả, chính là ta cùng với một nam bằng hữu dây dưa, ta chưa từng để ý hắn, nhưng mà cô giáo không biết, nàng ta nói chúng ta yêu nhau,muốn gặp phụ huynh để nói chuyện, sự việc này nếu để cho ca của ta biết hắn dám chắc sẽ giết ta. Sở Nguyên ca,van cầu ngươi mà...". Diệp Huệ lộ ra vẻ dáng đáng thương nhìn Sở Nguyên.
Sở Nguyên suy nghĩ một chút nói: " Được rồi ".
-Tốt quá! Ta biết Sở Nguyên ca tốt nhất mà. Sở Nguyên ca ngươi muốn ăn gì? Ta giúp ngươi nấu.
-Không đói, ta đi tắm.
Sở Nguyên nói xong đi vào trong phòng tắm.
Khi nước nóng phun từ trên đầu xuống, cả người hắn đều trong nước, cúi đầu yên lặng nhìn hai tay của mình.
Dị năng thật sự có hấp lực. Nói gì thì Sở Nguyên cũng rất động tâm, nhưng không biết tại sao trong lòng hắn luôn kháng cự, không phải kháng cự dị năng mà kháng cự tửu quỷ kia nói về "Long Hồn". Cũng không phải hắn không thích "Long Hồn" Sở nguyên thậm chí còn cảm giác đã nghe qua tên "Long Hồn" nhưng lại không có ấn tượng, chỉ là trong lòng hắn có ý thức không được đáp ứng tửu quỷ.
Tại sao có ý thức như vậy? Hắn hoàn toàn không biết.
Sở Nguyên chậm rãi nhìn vào tay, nhắm mắt lại trong đầu hiện lên cảnh đánh nhau cùng với tửu quỷ thì vô tình dùng dị năng, hắn lại cảm giác có thể xuất được dị năng.
Tửu quỷ nói qua, dị năng của hắn đã luyện qua một thời gian. Như vậy mất trí nhớ của hắn có cả cách sử dụng dị năng, nhưng giờ làm sao sử dụng dị năng? Sở Nguyên một chút cũng không biết.
Sở Nguyên yên lặng đứng ở trong nước vận khởi chân khí trong cơ thể. Hắn biết được trong cơ thể mình có chân khí hơn nữa hiểu được cách sử dụng, cái này như là một loại bản năng sinh ra đã biết. Lúc cùng với Diệp Kiếm và Tiểu Đao ở tại Tô Thành thì hắn một mình giết sạch đối phương cái này cũng là bản năng. Sở Nguyên không nhớ rõ mình đã trải qua huấn luyện thế nào, nhưng bản thân ý thức được mình có việc đó. Nhưng là hắn tại sao không biết mình khác thường? Hơn nữa không biết khống chế dị năng.
Dị năng dường như với chân khí bất đồng. Sở Nguyên vận dụng trong chốc lát cũng không phát hiện được năng lượng gì. Hắn thở dài nghĩ chỉ trong vô tình mới có thể phát huy được dị năng.Lúc này hắn mới cảm giác được nước đang phun lên đầu có chút lạnh, xem ra nhắm mắt trải qua một thời gian.Sở Nguyên vươn tay tắt vòi hoa sen,chính là khi tay hắn ở đầu vòi hoa sen thì đột nhiên cảm giác được trong cơ thể một cỗ năng lượng theo cánh tay đi ra ngòai.
"ca sát!" một tiếng nhỏ sau đó đầu vòi bị nổ tung, bên trong nước bị phun ra, cả phòng tắm bị dính đầy nước.
Sở Nguyên nhìn tay mình một chút, rồi nhìn 1 lớp băng đang dính ở trên chỗ nổ vòi lắc lắc đầu nói: " Phiền toái ". Sau đó mặc lại quần áo.
Khi mở của ra thấy Diệp Kiếm ở bên ngoài, thấy Sở Nguyên từ bên trong ra bèn chen vào phòng kêu lên: " giết ta mất, ngươi thật là tắm rửa lâu như vậy, gọi ngươi cũng không có phản ứng, có biết hay không "nhịn đi" có thể chết người ".
Sở Nguyên vừa định gọi hắn thì Diệp Kiếm đã đi vào trong phòng. Sau đó bên trong vang lên tiếng kêu của Diệp Kiếm: " Nước phun, phun hết vào người ta! Oa! "