Nhân Gian Băng Khí - Chương 284

Nhân Gian Băng Khí
Chương 284: Cửu Vĩ Hồ hiện thân (Hạ)
https://gacsach.com

"Đích!" Đồng hồ trong tay Liệt Hỏa phát ra tin tức: "Liệt Hỏa tổ trưởng, Băng đã cưỡng chế tắt công năng thông thoại,quyền của ngài cũng chỉ có thể một lần nữa mở ra cưỡng chế thông thoại, có mở cưỡng chế thông thoại công năng nữa không?"

"Phanh!" Liệt Hỏa đập bàn. Phàm là những gì đặt trên bàn đều bị bắn lên rồi rớt xuống. Phát ra một loạt những tiếng động rào rào.

Thủy Nhu run rẩy một chút, cúi đầu không dám nói gì nữa.

Liệt Hỏa quay đầu hướng về Tửu Quỷ đang ngồi trên sofa uống rượu kêu lên: " Ngươi còn có tâm tình uống rượu nữa hả?"

Tửu Quỷ lắc lắc tửu bình trong tay cười nói: "Làm gì mà giận thế? Chỉ còn nửa bước nữa là bước vào quan tài rồi. Coi chừng tức giận quá làm giảm thọ đó."

Liệt Hỏa đấm đấm vào mặt bàn, tức giận nói: "Phản rồi! Phản rồi! Hắn là do ngươi mang về. Ngươi còn mặc kệ không quản hắn? Ngươi tự mình cũng nghe mấy lời của hắn vừa rồi đó, cực kì kiêu ngạo. Ngươi nói xem, ta phải làm như thế nào? Có cần phải thông cáo toàn bộ, cả đời giám cấm hắn không?"

"Ai, ngươi có thật muốn làm như vậy không, tên kia thích nhất là lấy cứng đối cứng đó. "Tửu Quỷ tợp một ngụm rượu: " Ta đã sớm nói cho ngươi rồi, tính tình của hắn rất cổ quái, không thể dùng phương thức đối với người thường để trói buộc hắn đâu, nhưng ngươi vẫn không nghe lời ta."

Liệt Hỏa hừ mạnh nói: " Ngươi còn có tâm tình nói chuyện này nữa hả."

"Kỳ thật đáy lòng của hắn cũng không xấu, chỉ là hành vi làm việc của hắn quá khích thôi. Điểm ấy ta có thể thấy từ khi hắn đánh nhau ở lôi đài. Đối thủ của hắn không một ai còn sống cả."

"Ta hỏi ngươi bây giờ làm sao bây giờ? Ngươi đừng có đánh lạc hướng. Bây giờ chỉ có hai lựa chọn. Một, ngươi hảo hảo quản lý hắn. Hai, dùng phương pháp của ta. Dù sao đúng ta là không có năng lực quản hắn, đối với người như thế, trực tiếp giam vào lãnh cung, không thấy mặt hắn là coi như yên chuyện."

Tửu Quỷ lắc đầu thở dài nói: "Ngươi không phải là một trưởng bối hợp cách, khó trách cháu gái của ngươi lại sợ ngươi như vậy."

Liệt Hỏa giận mắng: "Tửu Quỷ khốn khiếp...!"

"Được rồi." Tửu Quỷ dương dương ngồi xuống ghế sofa, vặn vặn người nói: "Thanh niên bây giờ rất quá khích. Muốn quản lý được bọn họ ngàn vạn lần không nên dùng sức mạnh, làm căng quá sẽ gãy đó."

"Vậy ta nhờ ngươi dạy ta, nên làm như thế nào mới có thể quản lý được hắn đây?"

Tửu Quỷ lắc lắc đầu nói: "Mặc kệ hắn đi, tiểu hài tử mà, đi chơi chán ở bên ngoài rồi tự nhiên sẽ về nhà thôi."

"Hắn không phải tiểu hài tử, năng lực của hắn so với những phần tử khủng bố còn kinh khủng hơn, mà lại không nghe mệnh lệnh. Người như vậy tuyệt đối không thể tùy ý hành động ở bên ngoài."

"Aizz, lão Liệt Hỏa, tính tình ngươi cũng nên sửa lại chút chút đi. Làm gì mà nóng nảy thế. Ngươi cũng nói hắn không phải tiểu hài tử, đúng, hắn có hành vi quái dị một chút, nhưng làm việc rất có phân tấc. Yên tâm đi, ta có thể cam đoan hắn sẽ không làm ra việc gì quá mức đâu. Dù sao hắn là một nhân tài rất khó tìm, có tài mới kiêu, chuyện rất bình thường thôi mà."

Liệt Hỏa cả giận nói: "Có phải là mọi việc đều do ngươi phụ trách không?"

Tửu Quỷ vỗ ngực cam đoan nói: "Ta chịu hết."

Liệt Hỏa nheo mắt nhìn Tửu Quỷ trong chốc lát rồi quay về Thủy Nhu và Bách Biến hai người nói: " Các ngươi về trước đi nghỉ ngơi. Sau này không cần cùng hành động với Băng nữa."

Bách Biến và Thủy Nhu lên tiếng cáo lui xong Liệt Hỏa nói: " Nói đi."

Tửu Quỷ vừa đưa bình lên gần miệng, nghe vậy hạ xuống, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy không cam lòng, ngửa đầu uống một hơi. Quẹt miệng rồi hỏi: " Nói cái gì?"

"Tại sao bao che cho hắn như vậy?"...;

Tửu Quỷ làm như mình vô tội nhìn quanh nói: "Có không? Ai che chở? Là ai? Ra đây."

"Lão Tửu Quỷ," Liệt Hỏa một lần nữa ngồi xuống ghế trên nói: " Đừng làm bộ nữa, ở chỗ này không có tiểu bối đâu, có thể thành thật nói cho ta? Chẳng lẽ làm lão ca nhiều năm như vậy mà ta còn không biết ngươi suy nghĩ cái gì sao?"

Tửu Quỷ vẫn cười cợt nói: " Phải không? Ta suy nghĩ cái gì? Ai nha, ngươi cũng không cần làm vẻ như một tiểu cô nương, cố gắng đoán ta suy nghĩ cái gì để làm chi. Hai lão nam nhân như vậy nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ đã cảm thấy phát ói... di..." Nói rồi Tửu Quỷ dùng sức xua xua tay.

Liệt Hỏa lại vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Quỷ mới quản được ngươi."

Tửu Quỷ cười nói: " Được rồi. Chuyện này coi như nể mặt ta, cứ giải quyết như vậy đi. Tên hỗn tiểu tử đó chờ hắn trở về ta sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn."

Liệt Hỏa lườm hắn: " Việc này ngươi tự mình nói đó nha. Ta không hy vọng xảy ra một lần nữa đâu."

"Đương nhiên. Đương nhiên. Ồ, được rồi, cháu gái của ngươi dường như rất có ý tứ với Bách Biến đó? Như thế nào, có định ghép đôi cho bọn họ không? Nhưng đến giờ ta còn không thể xác định được Bách Biến rốt cuộc là nam hay nữ. Cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ? Nếu hai nữ oa oa mà kết hôn, thì quả là một chuyện đùa. Ai, chắc phải chờ ngày nào đó hắn tắm rửa thì ta tới nhìn lén một chuyến? Ai, cũng chỉ vì cháu gái ngươi thôi, cho dù bị mang tiếng là lão già hư thân, lão già sắc lang, ta cũng nhận."

Liệt Hỏa mặc dù biết rõ Tửu Quỷ cố ý nói sang chuyện khác, nhưng cũng nhịn không được nở nụ cười, không khỏi tức giận nói: "Tửu Quỷ đáng chết..."

"Ha ha, nên tốt như vậy, cười nhiều một chút. Lão cả ngày cứ làm cái mặt hằm hằm, ngươi làm vậy không biết mệt sao. Hoàn nói ta uống nhiều như vậy khẳng định sẽ say chết nữa. Ta xem ngươi khẳng định sẽ chết trước ta vì tức giận, vì buồn phiền đó. Ngươi nhìn xem, trên đầu ngươi lại mọi thêm một mớ tóc bạc nữa kìa, ta giúp ngươi nhổ nhé..."

"Bỏ đi, trên đầu ta có vô số tóc bạc rồi..."

Sở Nguyên cũng không biết mình được Tửu Quỷ cứu một lần, nếu không nửa cuộc đời còn lại của hắn rất có thể sẽ bị quản đến chết. Cấm bế là một loại trừng phạt của Long Hồn đối với phản đồ, bọn họ sẽ không giết những chiến hữu từng cùng mình sóng vai tác chiến, nhưng đối với những người có bản lĩnh cường đại này mà để xổng ra ngoài làm hại xã hội, thì bình thường phải bị giám cấm cả đời. Còn người trông chừng họ là những cao thủ do Long Hồn phái ra, có nhiều cao thủ như vậy tọa trấn, mặc cho ngươi có bổn sự thông thiên, cũng chỉ có thể nhìn ra cửa sổ mà than dài. Cuối cùng chỉ có thể sống mòn bên khung cửa sổ sắt đó mà thôi.

ooo

Lúc này, Sở Nguyên vẫn nhàn du khắp nơi như trước. Hắn đang tìm kiếm Cửu Vĩ Hồ, đồng thời cũng muốn làm cho Cửu Vĩ Hồ tìm hắn. Nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã hai ba giờ rồi, nhưng đã lâu mà không hề thấy bóng dáng của Cửu Vĩ Hồ.

Mặc dù không tìm thấy Cửu Vĩ Hồ, nhưng Sở Nguyên không bỏ cuộc, hắn tiếp tục vòng quanh cả trấn nhỏ như trước. Hắn không nhớ rõ mình đi vòng vòng bao nhiêu lần, chỉ biết là hết một vòng lại một vòng, cả trấn nhỏ đó nơi nơi đều lưu lại dấu vết hắn.

Đột nhiên, Sở Nguyên cả kinh, đứng khựng lại, không nhúc nhích.

Là hàn khí, một cổ hàn khí từ xương sống xông thẳng lên ót, tựa như toàn thân trần truồng đứng giữa băng giá, cái lạnh từ đáy lòng bốc ra.

Sở Nguyên còn chưa phát hiện ra cổ hàn khí này từ đâu tới, nhưng hắn biết Cửu Vĩ Hồ đã đến rồi, không biết trốn ở nơi nào đang nhìn hắn chăm chú.

Sở Nguyên bất động, Cửu Vĩ Hồ cũng đồng dạng bất động, một người một thú cứ như vậy giằng co. Một trận gió đêm thổi qua. Mùi máu tươi nhàn nhạt phảng phất.

Kỳ thật Cửu Vĩ Hồ quả thật đã đến rồi, đang nấp sau một gốc cây cách đó không xa nhìn chăm chú vào hắn. Sở Nguyên cảm thấy Cửu Vĩ Hồ rất nguy hiểm. Cửu Vĩ Hồ là dã thú có linh tính trời sinh cũng đã phát giác ra Sở Nguyên cũng rất nguy hiểm. Do đó người cũng không nhúc nhích, thú cũng không dám động. Hai người đang đợi đợi, chờ đợi đối phương không đợi được nữa.

Cả người Sở Nguyên giống như một hòn đá, không nhúc nhích. Giống như tượng đá trải qua ngàn ngàn năm, mặc cho gió táp mưa sa, hắn vẫn bảo trì tư thế như vậy.

Thú chung quy cũng là thú, không có nại tính như người được. Sau khi giằng co gần hai mươi phút, Cửu Vĩ Hồ bại lui, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Nguyên, chân từ từ di động. Theo linh giác của dã thú trời sinh của nó, nó biết không thể cùng Sở Nguyên cứng đối cứng, tựa như sư tử đụng với cọp, hươu chết vì tay ai cũng chưa biết được. Khả năng lớn nhất là lưỡng bại câu thương. Do đó tự nhiên rất ít khi có ai nhìn thấy sư tử đánh nhau với cọp. Sở Nguyên và Cửu Vĩ Hồ mặc kệ ai là sư tử, ai là cọp, một khi tranh đấu với nhau, thì đừng nghĩ dễ dàng có người thoát thân. Bởi vậy Cửu Vĩ Hồ mới làm một việc rất không giống bình thường, nó không chủ động công kích, ngược lại lựa chọn sáng suốt là thoái lui.

Khi Cửu Vĩ Hồ lui về phía sau một bước, Sở Nguyên đã phát giác, hắn dậm chân dùng sức lao tới.

Cửu Vĩ Hồ gầm nhẹ một tiếng, mặc dù là gầm, nhưng tiếng phát ra nghe rất giống như tiếng trẻ con khóc. Chỉ thấy một bóng trắng chợt lóe lên, nó nhanh chóng thoái lui rút vào bên trong một con hẻm nhỏ.

Sở Nguyên hừ nhẹ một tiếng, mũi chân dùng sức đạp xuống đất, chỉ nghe đáo "Rắc" một tiếng vang nhỏ, nền xi măng bị cú đạp của hắn vỡ ra một khối nhỏ, còn cả người hắn giống như quả đạn pháo bắn đi với tốc độ còn nhanh hơn lao vào bên trong đường tắt.

Tốc độ chạy trốn Cửu Vĩ Hồ cũng rất nhanh, nhưng Sở Nguyên cũng không chậm, hơn nữa vừa rồi một cước trợ lực rất có giá trị, dần dần hắn vượt qua Cửu Vĩ Hồ.

Cửu Vĩ Hồ gào lên một tiếng, đột nhiên khựng lại, sau đó một mảng trắng trắng hoa lên trước mặt Sở Nguyên.

Hai tay Sở Nguyên đưa ra phía trước, toàn lực phát ra một cổ kình khí, ngạnh kháng với mảng trắng trắng đó.

Hai bên đồng thời rơi xuống đất, một người một thú một lần nữa hình thành cục diện giằng co. Còn lúc này, Sở Nguyên cũng thấy rõ chân diện mục của Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết.

Quả thật cũng một thân bạch mao, nhưng nó tuyệt không phải giống như lời mô tả của Tửu Quỷ, giống như một đứa trẻ sơ sinh, mông mọc ra chín cái đuôi.

Rốt cuộc Tửu Quỷ nhớ lầm rồi, Cửu Vĩ Hồ trước mắt không giống với con Cửu Vĩ Hồ mà Tửu Quỷ mô tả? Con vật trước mắt tuyệt đối không giống như bất kỳ loại sinh vật trên đời này.

Nó, có hình dáng là...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3