Nhân Gian Băng Khí - Chương 520
Nhân Gian Băng Khí
Chương 520: Khoái Đao
https://gacsach.com
Tĩnh lặng!
Tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở!
Lão nhân đưa một tay vuốt ngực, từ sắc mặt không thể nhìn ra ông ta có bị thương hay không, song sự kinh hãi lại không thể giấu diếm. Nội công Long gia kết hợp với Thái Cực, từ chí dương trong chớp mắt chuyển thành chí âm? Điều này có thể sao?
Điều đó chẳng khác nào như một quầng lửa đang ngùn ngụt lao đến, đợi ta chuẩn bị xong đồ cứu hỏa sẵn sàng xông lên thì quầng lửa lại biến thành một con sóng cuồng hung dữ. Khoan không nói chuyện nước lửa có thể tương cách hay không, chỉ biết chuyện này rõ ràng là hoàn toàn đi ngược với quy luật tự nhiên.
Một số người luyện võ có thể đồng thời kiêm tu hai loại nội công khác nhau, nhưng tuyệt đối không ai làm được việc trong khoảnh khắc chuyển hóa từ dương thành âm. Nếu cứ gượng ép nghịch chuyển hành khí thì đối phương cũng khỏi cần ra tay nữa, bởi người đó chắc chắn sẽ hộc máu gục ngã. Thế nhưng nhìn bộ dạng 11, không những có thể làm được mà còn có vẻ vô cùng dễ dàng, chẳng trách dù là Đán Đao vẫn phải kinh hãi đến như vậy.
Thực ra 11 không phải là hoàn toàn vô sự. Sắc mặt hắn có chút tái đi, hơi thở cũng ngắc ngứ vài phần, có điều vẫn đứng thẳng tắp bình thản nhìn lão nhân trước mặt, nét mặt vẫn một vẻ bình thản lạnh lùng như vậy.
Hiệp thứ hai vừa rồi hắn liên tiếp tung kỳ chiêu, nắm bắt chuẩn xác sự thất thần trong khoảnh khắc của lão nhân để dốc toàn lực tấn công, dù vậy kết quả cuối cùng vẫn là ngang ngửa.
Đán Đao quả thực là Đán Đao, chí cảnh cao thâm không thể lường.
Dương Tư Vũ càng lức càng kinh ngạc. Tuy không biết võ công nhưng chỉ cần không phải là người mù, nhìn qua đợt giao đấu ai cũng có thể nhận ra 11 và lão nhân đều là cao thủ, thậm chí còn là cao thủ tuyệt đỉnh. Những hình ảnh động tác đủ khiến cô hoa mắt, nhãn cầu và đại não không sao theo kịp tốc độ ra tay của hai người. So với phim võ hiệp, trận đấu của thanh niên và Phùng gia gia chỉ có hơn không kém.
Hít thở... Ba người đều đang hít thở, có điều nhịp điệu mỗi người một khác.
Tiếng thở của lão nhân nhỏ đến mức không thể nghe thấy, dù là nhĩ lực của 11 cũng rất khó phát giác hơi thở và nhịp tim của ông ta. Hơi thở 11 gấp hơn bình thường đôi chút song cũng rất nhẹ mảnh. Trong lúc nghịch chuyển hành khí vừa rồi, khí huyết hắn dồn ngược dữ dội, khí mạch đều đã bị tổn thương, nếu không sở hữu loại gen bất tử như thần thánh, e là lúc này 11 ngay đứng cũng không thể đứng nổi.
Đương nhiên hơi thở Dương Tư Vũ là nặng nhất, gấp gáp dồn dập, không biết là vì kinh sợ hay kích thích.
Lão nhân chú mục nhìn 11, ánh mắt kinh nghi lẫn đôi chút khó hiểu, rốt cuộc là gì thì ngoài ông ta có lẽ không ai định nghĩa được.
"Thái Cực?" Lão nhân cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng, giọng rất nhẹ như tự nhủ một mình: "Nội công chí dương của Long gia, vậy mà còn kiêm cả Thái Cực. Cậu làm điều đó như thế nào?"
"Không liên quan đến ông!" 11 lạnh nhạt đáp lại.
Lão nhân cười nhẹ, không có vẻ gì mếch lòng: "Anh bạn trẻ tên gì?"
11 vô cảm nhìn ông ta, một hồi sau mới bật ra một từ duy nhất: "Băng!"
Lão nhân nhíu mày, lắc đầu: "Không phải biệt hiệu Long Hồn, tên thật cậu là gì?"
"Sở Nguyên!"
***
"Sở Nguyên...!"
Vừa nghe thanh niên xưng tên, Dương Tư Vũ giật bắn mình kêu thất thanh. Sực nhớ ra, cô vội lấy tay bưng miệng, trợn tròn mắt nhìn về phía 11.
11 chỉ lạnh nhạt liếc qua, ánh mắt lập tức lại chuyển sang lão nhân. Đán Đao có vẻ không hề bận tâm đến cặp mắt đầy sát ý của hắn, thậm chí còn quay lại nhẹ nhàng hỏi Tư Vũ: "Cháu biết cậu ta?"
Sắc mặt 11 khẽ biến đổi, tuy chỉ là một chút ít song lão nhân vẫn nhận ra. Cùng lúc ông ta mở miệng hỏi Tư Vũ, 11 chợt cảm thấy sát khí của hắn vốn đang vây chặt đối phương lập tức bị giải phóng, không sao cảm nhận được ông ta ở nữa...
Điều này chẳng khác nào một người đang dùng súng ngắm chuẩn một mục tiêu thì mục tiêu ấy đột nhiên lại biến mất, nhưng khi đặt súng xuống thì lại thấy nó rõ ràng vẫn đứng ở chỗ cũ. Những vi diệu trong đó thật khó diễn tả bằng lời, chỉ biết cảm giác của 11 lúc này chính là như vậy...
Rõ ràng lão nhân đang đứng ngay trước mặt hắn, nhưng 11 lại không thể cảm nhận thấy sự tồn tại của ông ta, như thể đối phương đã hoà tan vào không khí.
Người có thể chơi trốn tìm ngay trước mặt 11, trên đời có thể không ít nhưng tuyệt đối cũng không nhiều, không ngờ hắn đang đụng phải một người như thế!
Ảnh tử thích khách không hổ với cái danh "Ảnh tử". Một sát thủ nếu không biết ẩn thân đương nhiên không xứng làm sát thủ, Đán Đao là một truyền kỳ sát thủ, chẳng trách bản lĩnh này lại cao siêu như vậy.
Nghe thấy câu hỏi của lão nhân, Dương Tư Vũ khẽ gật đầu rồi lập tức lại lắc đầu, định nói gì đó lại thôi, cặp mắt đầy hồ nghi tò mò nhìn thẳng vào 11.
Tư Vũ cứ thế quan sát 11 từ đầu đến chân, không hề nhận ra ánh mắt đầy thâm ý của lão nhân đang nhìn mình.
Đúng lúc đó lão nhân chợt giật mình, không kịp nhìn xem nguy hiểm đang tới là gì, chộp tay Dương Tư Vũ kéo cô cùng nhảy lùi ra sau, vừa vặn tránh khỏi luồng hàn phong lạnh thấu xương từ bên cạnh quét tới.
Nhạn Luân Hồi!
Trảm Nguyệt Đao với tạo hình kỳ dị, từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi nhanh như chớp xoáy tít bay ra, chẳng khác một cây liêm đao toan cứa ngang cổ lão nhân. Đổi là người khác, khi 11 nhân lúc đối phương tập trung chú ý lên Dương Tư Vũ mà bất ngờ đánh lén thì rất có khả năng thành công, nhưng đây lại là Đán Đao...
Truyền kì sát thủ 30 năm trước, hơn nữa còn là một đao thủ thiện nghệ. Thậm chí ngay đến một cọng lông của Đán Đao cũng không chạm nổi, vẽ một vòng tròn ở vị trí quanh cổ lão nhân lức trước rồi bay trở lại tay 11 đang lao đến.
Hắn đỡ nhanh cây Trảm Nguyệt, bật cao lên không xoay đủ một vòng, một đao từ trên giáng xuống bổ thẳng vào giữa trán lão nhân. Đán Đao không hề tỏ ra tức giận vì 11 đánh lén, trái lại trong mắt còn thoáng hiện lên sự tán thưởng... Tàn nhẫn, quyết đoán, đê tiện, tiểu tử này đúng là bản sao của chính ông ta thời trẻ!
Năm xưa nếu Đán Đao không vừa quyết đoán vừa đê tiện, nhân lúc Thiên Tiêu phân thần ra tay đánh lén thì có lẽ ông ta đến nay vẫn còn sống khỏe mạnh. Tất nhiên, nếu như khi đó Thiên Tiêu không bị trọng thương thì e cũng sẽ không có ý định nghe Đán Đao kể chuyện, vậy thì mọi chuyện sẽ phải viết lại, và Đán Đao đã phải tiều tụy trong trại giam của Hổ Tổ Long Hồn rồi.
Rất nhiều khi, chỉ một chi tiết vô cùng nhỏ nhoi lại quyết định cả lịch sử!
Lão nhân rất tâm đắc đối với hành vi đánh lén của 11 nhưng ra tay lại không chút nhân từ, nhanh chóng kéo Dương Tư Vũ vẫn ngơ ngác ra sau lưng, một chưởng nhằm thẳng ngực 11 tung ra...
Đang ở trên không, 11 bất thình lình xoáy tít. Chưởng lực lão nhân vừa chạm vạt áo liền bị triệt tiêu quá nửa, chỉ còn lại một chút lực khí đánh trúng người hắn, tuy bị đau song không đủ tạo thành uy hiếp. Trảm Nguyệt trong tay 11 thay đổi quỹ đạo, đang bổ xuống lại nghiêng đí cắt thẳng vào cổ họng lão nhân...
Một đao này Đán Đao không kịp tránh, vả lại cũng không thể tránh, bởi Dương Tư Vũ đang ở ngay sau lưng. Nếu ông ta nghiêng đầu tránh đi, lực khí từ cây đao đủ để đả thương cô bé.
Hiển nhiên lão nhân không thể để Tư Vũ chịu bất kỳ tổn thương nào, vì thế cuối cùng ông ta đã xuất chiêu...
"Xeng!" Âm thanh giòn giã bất chợt vang lên, cảm giác như tiếng Cửu Tiêu Long gầm thét khiến lòng người run rẩy. Tốc độ xuất đao của lão nhân đã đến độ mắt thường không thể nhìn thấy, một loạt động tác xuất đao, đỡ đao, thu đao đều thuần thục, tự nhiên như hơi thở... 11 thậm chí còn chưa rõ đao đối phương hình dạng như thế nào thì Trảm Nguyệt đã bị hất văng ra, chính thanh đao của lão nhân lại biến mất tăm ảnh...
Lão nhân vẫn hai tay không đứng đó, ung dung tự tại như chưa hề xuất chiêu. 11 lùi ra cách ông ta gần bốn bước, khẽ chau mày nhìn đôi tay trống trơn của đối thủ...
Quá nhanh, quá mạnh, quá chuẩn...