Nhặt Được Bạn Trai Ở Tàu Điện Ngầm - Chương 2
Nhặt Được Bạn Trai Ở Tàu Điện Ngầm
Chương 2
Buổi sáng lúc này bên ngoài trời vẫn còn mưa nhưng khá nhò, tôi xem dự báo thời tiết hôm nay, cả ngày trời đều mưa.
Rửa mặt xong, nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng qua loa, cầm túi xách và chiếc ô rồi ra ngoài, lúc đi qua Trung Châu Hoa phủ tôi còn ngó vào, cảm giác chuyện hôm qua cứ như nằm mơ thế nhỉ? Thật sự xảy ra à? Tôi bắt đầu nghi ngờ, nếu không phải còn nhớ được mặt vị Dịch tiên sinh kia, khả năng tôi sẽ cho rằng đó là nằm mơ.
Thôi, quản nhiều làm gì, đi làm vẫn là quan trọng nhất, gần đây hôm nào cũng đi trễ, tuy rằng không có chuyện gì, nhưng lương tâm cứ cắn rứt.
Ngày hôm sau, trời vẫn mưa, khi thì to khi thì bé.
Hôm nay tan tầm còn rất sớm, mới 7 giờ rưỡi học sinh cũng đã về hết, vấn đề tan làm sớm như vậy khiến tôi thật ngạc nhiên, cũng tốt thôi, tôi tiện đường đến trung tâm thương mại Trung Châu mua thức ăn.
Lúc ra ngoài, quả nhiên bên ngoài lại đang mưa, cầm điện thoại lên gọi điện cho Sầm Sầm, hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, một tay quẹt thẻ vào ga tàu.
Bởi vì đang nói chuyện điện thoại, cũng không quá chú ý người bên cạnh, lúc này đang là giờ tan tầm, tàu điện ngầm cũng có rất nhiều người, đều là biết rằng trời mưa nhưng vẫn không mang ô.
Ta tễ đến nhất ngoại tầng, đem điện thoại đặt ở trên vai, chuẩn bị mở ô, lúc này bên cạnh có bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi, tôi cứ nghĩ rằng có nhiều người quá nên họ không cẩn thận đụng phải, vì thế tiếp tục vùi đầu mở ô.
“Hi, chúng ta lại gặp mặt.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi, có chút quen thuộc, tôi quay đầu, thật sư đúng là Dịch tiên sinh, tôi nhanh chóng tạm biệt, cúp máy của Sầm Sầm, cùng anh ấy chào hỏi:
“Ai Dịch tiên sinh, thật trùng hợp, lại cùng nhau tan ca” tôi lại liếc mắt một cái, anh ấy vẫn cầm chiếc cặp da đó, hình như lại không mang ô “Hôm nay lại quên mang ô che mưa sao?”
“Ừm, đúng vậy” Đầu tiên Dịch tiên sinh trả lời vấn đề tôi hỏi, ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Hôm nay có tiện cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
“Có thể.”
Chúng tôi nhìn nhau cười, anh ấy lấy chiếc ô từ trong tay tôi, căng ra, cùng nhau ra khỏi trạm tàu.
Lúc đi qua trung tâm thương mại Trung Châu, nội tâm của tôi đang đánh nhau tung lên, có nên nói ra là tôi phải vào mua bánh mì, để anh ấy chờ tôi vài phút không?
Cảm giác để người ta chờ có vẻ không tốt lắm, hoặc là đưa anh ấy về rồi quay lại mua cũng được, dù sao cũng không xa, cứ như vậy tôi lúng túng mất hai phút, bước chân cũng chậm lại, Dịch tiên sinh hình như cũng nhận ra sự lúng túng của tôi.
“Làm sao vậy? Cô bận chuyện gì sao?”
“Hả, cũng không phải, chỉ là tôi muốn mua vài thứ, anh có thể chờ tôi không?” Tôi cất lời dò hỏi:
“Có thể, cô muốn mua cái gì tôi với cô cùng vào.”
Ban đầu tôi muốn anh ấy ở cửa chờ tôi, rốt cuộc thì tôi cũng chỉ định mua một ít bánh mì thôi, không nghĩ tới anh ấy muốn vào trong với tôi.
“Không cần, tôi chỉ mua một ít bánh mì thôi, rất nhanh ~”
Không chờ anh ấy trả lời, tôi chạy thẳng tới tiệm bánh.
Tiệm bánh mì ở ngay gần cửa, tôi tuỳ tiện đi dạo khoảng mười phút, tiện tay cầm một túi bánh mì đi thanh toán.
“Xong rồi?”
“Tôi mua đồ rất nhanh, tùy tiện một chút là ổn rồi.”
Thật ra mọi ngày tôi chọn đồ rất lâu, mua một vỉ sữa chua cũng chọn tới chọn lui, nếu không phải có anh ấy chờ ở bên ngoài, sao tôi có thể mua nhanh như vậy.
Lúc đi đến dưới lầu nhà anh ấy, bảo vệ lại đến chào hỏi.
“Dịch tiên sinh đã về rồi à, nha cô gái nhỏ này lại đưa anh về sao?”
Cũng không biết sao vị bảo vệ này lại như thế, đôi mắt đảo qua đảo lại, giống như muốn nhìn ra chúng tôi có gian tình gì không.
“Hai chúng tôi tình cờ gặp nhau ở trạm tàu!”
Tôi nhanh chóng giải thích, cũng không biết bản thân chột dạ cái gì, đúng là tình cờ gặp nhau mà!
“Được được được ~, vậy hai người trò chuyện, tôi đi trước” chú bảo vệ lại nhanh chóng tránh đi.
“Hôm nay còn rất sớm, đi lên uống ly trà?”
“Không được, tôi còn phải về nhà làm việc, lần sau đi!”
Thật ra trong lòng tôi rất vui vẻ, nhưng cô nam quả nữ, đi lên tôi thấy có chút xấu hổ, nói nữa, đúng là hôm nay tôi phải soạn giáo án.
“Vậy ~, cô chú ý an toàn ~”
“Yên tâm đi” lúc này tôi không chút do dự xoay người rời đi.
“Nga đúng rồi, hôm nay cảm ơn em!” Dịch tiên sinh nói lời cảm ơn với tôi, quả thực có chút ngoài ý muốn, tôi đành quay người lại trả lời anh ấy:
“Không cần khách khí, hẹn gặp lại!”
Tôi quay người lại đi về phía cửa tiểu khu, qua đại khái nửa phút, anh ấy đuổi theo, xuyên qua mưa nhỏ.
“Đúng rồi, quên hỏi, lần sau gặp, thì phải gọi như thế nào?”
Vẻ mặt anh ấy nhìn tôi rất chân thành, cái vẻ mặt này còn rất đáng yêu, có lẽ lúc trước quên hỏi.
“Ninh Thần Hi”
“Ninh Thần Hi” anh ấy lặp lại một lần tên của tôi: “Rất êm tai.”
“Hy vọng vào sáng sớm, ha ha, mẹ tôi nói vậy đấy” tôi giải tích ý nghĩa tên tôi cho anh ấy.
“Được, tôi đã nhớ kỹ, hy vọng vào sáng sớm, Ninh Thần Hi” anh ấy lặp lại một lần nữ tên của tôi, giống như đứa trẻ đang đọc thuộc bài về nhà.
“Vậy tôi đi trước, anh vào đi thôi ~”
“Gặp lại sau, Ninh Thần Hi ~”
Tay anh ấy nhẹ ngành xoa đầu tôi, dịu dàng chết người!
Hành động này khiến cho tôi đơ ra, không kịp phản ứng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, lúc này trong nội tâm tôi có ngàn vạn câu hỏi chạy qua: Anh ấy đang làm gì, tán tỉnh tôi sao? Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi rung động thì làm sao bây giờ?
“Đứng ngốc ra làm gì, nhanh về đi.”
Thấy tôi ngây ra tại chỗ, anh ấy lại dịu dàng mở miệng, làm cái gì đấy, trong giọng nói còn mang theo tia nuông chiều!!! Làm cái gì đấu huhu, nhưng bà đây lại thích muốn chết! Này là cái kịch bản của phim thần tượng đáng chết nào thế, tự nhiên phát sinh trên người tôi, vui vẻ! Kích động!
Đương nhiên, bên ngoài tôi phải cố làm ra vẻ bình tĩnh như không có gì, lập tức đi ra ngoài, không quá vài phút, tôi về tới nhà.
“Sao hôm nay cậu về lâu thế? Tiệm bánh rất đông à?”
Sầm Sầm đang đọc sách ở trên sofa, thấy tôi vào cửa thì phát hiện hôm nay tôi về muộn hơn mọi khi.
“Không, ở trên đường gặp được một người, anh ấy không mang ô nên mình đưa anh ấy về một đoạn.”
Vừa thay giày vừa trả lời, cũng may Sầm Sầm không có tính bà tám, thấy thế cũng không hỏi tiếp.