Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ - Chương 23

Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
Chương 23: Cơ trí
gacsach.com

Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, không nghĩ đến việc Trình Tử Xuyên sẽ vì nàng mà ra mặt, nhất thời sửng sốt.

Trình Diệu cũng hết sức kinh ngạc nhìn chưởng môn: “Thanh Gia tiểu sư thúc làm sao có thể có dạng bằng hữu này?” Hắn siết chặt tay, tức giận nói, “ Chưởng môn, người này có tâm bất chính, giết lão tổ Trình gia ta, có thâm cừu đại hận với Trình gia, chưởng môn chớ bị tiểu nhân lừa gạt!”

Người biết chuyện năm đó Trình gia đoạt căn cốt của Trình Tử Xuyên vốn đã ít, biết chuyện căn cốt đó đều đổ vào người Trình Diệu lại càng ít, hiện tại ngoài vài người có địa vị cao ở Trình gia biết chuyện, tất cả đều rất cảm kích Huyền Dự chân nhân.

“Ồ?” Chưởng môn ngoắc tay, xiềng xích tản đi, hắn nhìn Trình Diệu lại nhìn Trình Tử Xuyên, buông ra một tiếng thở dài, “ Tiểu sư thúc lại mang phiền toái đến cho ta!”

Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh: “Biết là phiền toái mới giao cho ngươi.”

Chưởng môn suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Lâu Nguyệt Đồng: “... Hừ!”

Nàng lạnh lùng xoay người trên vai Trình Tử Xuyên, chổng mông vào mặt người ta, bộ dạng “ bọn người phàm các ngươi quá ngu xuẩn” tiêu chuẩn!

“Tiểu gia hỏa này giáo dưỡng không tốt.” Chưởng môn lắc đầu.

Mọi người đều biết công kích vừa rồi của hắn chỉ là thăm dò, căn bản không có ý tứ muốn diệt trừ tiểu ma nữ.

Trình Tử Xuyên: “Quả thật giáo dưỡng không tốt.”

Vừa dứt lời, cái cổ của hắn đã lòi ra thêm một cái đuôi cáo, cái đuôi của tiểu linh hồ vừa dài lại vừa mềm, sạch sẽ trắng như tuyết, quấn trên cổ quả thật rất đẹp... Đương nhiên đấy là nếu tiểu ma nữ không hung hãn siết chặt!

Trình Tử Xuyên thong dong chọc vào đuôi nàng một cái, đợi nàng rụt về mới quay về phía chưởng môn: “Để chưởng môn chê cười rồi.”

Chưởng môn ý vị thâm trường nói: “Quan hệ của các ngươi rất thân mật.” Tục ngữ nói, hồ ly thông minh lại xảo trá, không cẩn thận có thể sẽ bị cắn ngược một cái.

Lâu Nguyệt Đồng: A, gặp được một tên mắt mù!

Bọn họ đứng đây nói chuyện như tán gẫu việc nhà, Trình Diệu đen mặt.

Tán gẫu đủ, chưởng môn liền nghiêm mặt nói: “Mặc dù ta tin tưởng Thanh Gia tiểu sư thúc, nhưng chuyện của các ngươi lại có bình luận không hay, ngươi...”

“Trình Tử Xuyên.”

Chưởng môn gật đầu: “Tiểu sư thúc có đề cập rằng ngươi mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh, được Thừa Thiên chiếu cố, ta mặt dày gọi một tiếng đạo hữu... Không biết Trình đạo hữu đến Cửu Nguyên Sơn có chuyện gì?”

Trình Diệu cho rằng Trình Tử Xuyên nhất định sẽ đề cập đến chuyện căn cốt, trong lòng đã nghĩ kĩ cách đối kháng.

Ai ngờ Trình Tử Xuyên giống như triệt để không đếm xỉa đến hắn, nhìn chưởng môn nói: “Ta đến mượn đường.”

Đồng tử của chưởng môn co lại, phút chốc nhướn mày phất tay: “Trình Diệu sư đệ, ngươi đưa Lan Tự đi sắp xếp cho nàng.”

Đây là muốn đẩy Trình Diệu ra.

“Chưởng môn!” Trình Diệu một đấm đánh vào bông, bị đè nén nói không nên lời, nhìn chưởng môn một lúc, không thể không chắp tay lui ra.

Đến khi trong điện không còn người nào, chưởng môn hỏi: “Mượn đường gì?”

Trình Tử Xuyên đáp: “Ta từng xem kỳ thư, biết Cửu Nguyên Sơn là nơi duy nhất trong nhân gian có thể điều người phàm lên Tiên giới cũng như xuống Minh giới, muốn mượn ‘Thông Thiên Lộ’.”

“Hoang đường!”

Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy cũng kinh ngạc liếc qua -- Trình Tử Xuyên này biết rất nhiều chuyện mà ngay cả nàng cũng không biết.

Chưởng môn trách mắng một tiếng xong vẫn cảm thấy chưa đủ, đứng lên chỉ tay vào hắn: “Ngươi biết bản thân đang nói gì không?” Giờ phút này hắn thà rằng Trình Tử Xuyên tới để quyết đấu với Trình Diệu còn hơn!

“Biết rõ.”

“Ngươi biết cái...” Đường đường là chưởng môn Cửu Nguyên mà cũng bị chọc tức đến mức suýt nữa thì nói tục, nhưng nghĩ lại vẫn nên nhẫn nhịn một chút, “ Chuyện này người trong Cửu Nguyên Môn còn không biết rõ, không biết rốt cuộc ngươi nghe được chuyện này ở đâu; lại nói, ‘Thông Thiên Lộ’ là dụ lệnh của Tiên giới truyền xuống, liên quan đến trật tự an bình của nhân gian, người phàm lén sử dụng sẽ bị tiên lộ gạt bỏ!”

“Hắn nói đúng.” Lâu Nguyệt Đồng đồng ý, nhảy từ trên vai hắn xuống đất hóa thành hình người, vẫn một thân váy đen, tóc dài hơi xoăn, xinh đẹp lại ngây thơ. Nàng nhìn Trình Tử Xuyên, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng ngươi đến để luận bàn, hóa ra là đến để nổi điên!”

Chưởng môn nhìn nàng một cái, tim bất chợt đập nhanh, nhắm mắt làm ngơ dời tầm mắt sang nơi khác.

“Ngươi là người có nhiều bí mật, ta không muốn hỏi nhiều.” Lâu Nguyệt Đồng lại nói, “ Nhưng ngươi đừng có quên, mạng của ngươi bây giờ cũng không phải là của một mình ngươi!”

Nàng mang vẻ mặt hung ác, chỉ thiếu nước trực tiếp đánh hắn một quyền.

Trình Tử Xuyên vẫy vẫy tay với nàng: “Lại đây.”

Đây là còn coi nàng như tiểu linh hồ?

Lâu Nguyệt Đồng: “Biến!”

Trình Tử Xuyên quẹt cổ tay một cái, mùi máu tỏa ra bốn phía: “Lại đây?”

Hào quang chợt lóe, thiếu nữ váy đen biến mất, tiểu linh hồ tức giận nhảy qua, cái đuôi quấn vài vòng trên tay hắn: “Ta không thèm quản ngươi!”

Nói xong, nàng hung hăng cắn một cái.

Hắn dùng hành động thực tế nói với nàng rằng rõ ràng hắn không phải một kẻ ngu ngốc. Lâu Nguyệt Đồng cũng cảm thấy loại người này sẽ không dại dột tự đi tìm đường chết, lười phải tốn nước miếng.

Trình Tử Xuyên khẽ nhếch môi, nhìn về phía chưởng môn.

Chưởng môn vẻ mặt không còn gì để nói trừng mắt nhìn hai người, cảm thấy có chút nhức mắt. Đương nhiên hắn cũng không trông cậy gì vào tiểu ma nữ, thẳng thắn cự tuyệt: “Không được.”

Trình Tử Xuyên gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Tự nhiên nhớ tới một chuyện Thanh Gia đã nói với ta. Nàng nói chưởng môn Cửu Nguyên Môn thiên phú phi phàm, nhưng liên tục không thể ngộ đạo thành tiên là vì thời niên thiếu...”

“Đợi chút.” Chưởng môn nghiêm túc nói, “ Mà thôi, ngươi đã là bạn thân của Thanh Gia tiểu sư thúc, việc này cũng không phải không thể cứu vãn...”

Trình Tử Xuyên lẳng lặng mỉm cười, áo trắng tóc đen, phong thái thiên nhân, quả nhiên là thanh tịnh cao thượng.

Chưởng môn: Bên ngoài tô vàng nạm ngọc! Tiểu sư thúc lừa ta!

Lâu Nguyệt Đồng cười ha ha: “Trình Tử Xuyên, Trình đạo hữu, Thanh Gia mà không có gì với ngươi ta mới không tin!”

Chưởng môn: Đồng ý!

Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.

Lâu Nguyệt Đồng: “Sờ nữa ta đốt trụi đầu ngươi!”

Trình Tử Xuyên: “... Bề ngoài không quan trọng.”

“Cút.” Nàng nói chuyện không chút lưu tình, “ Cái người ta dùng để nhìn ngươi chính là bề ngoài.”

Chưởng môn: Đồng ý!

Trình Tử Xuyên cũng không giận, ngược lại lễ nghi chu toàn: “Còn nhờ chưởng môn dẫn đường.”

Chưởng môn nghiêm mặt, vung tay lên, ba người... hai người một hồ ly liền xuất hiện tại một nơi khác.

Nơi này tối tăm không chút ánh sáng, có tiếng nước rơi xuống, hình như là một cái sơn động, trước mặt đen ngòm không nhìn thấy điểm cuối cùng.

Lúc này, chưởng môn đã thu liễm tất cả ý cười, nghiêm mặt nói: “Đạo thể bẩm sinh, trời sinh mang tiên cốt, sinh ra đã không mang thân thể phàm thai, quả thật ngươi có tư cách đi qua Thông Thiên Lộ. Có thể bước lên con đường này, sinh tử sẽ không còn làm ngươi bận tâm nữa. Nói thật, ta không rõ ngươi muốn làm gì, cũng không thể tin ngươi, nhưng ta tin tiểu sư thúc.”

Trầm mặc một lát, hắn liếc mắt nhìn tiểu hồ ly đang quấn trên tay Trình Tử Xuyên, nói thêm một câu: “Ta rất mong trong tương lai ngươi có thể trở thành đệ tử Cửu Nguyên Môn.”

Hắn cố ý nói những lời này để thăm dò phản ứng của Lâu Nguyệt Đồng.

Lâu Nguyệt Đồng: “Nhìn lén nữa ta sẽ móc mắt ngươi!”

Chưởng môn: “... Tạm biệt, không tiễn!”