Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần - Chương 64
Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 64
https://gacsach.com
Thanh âm khàn khàn, bộ dáng của Vân Mộng Vũ hoàn toàn không còn mềm mại như nhiều năm trước nữa.
Nàng che mặt bằng một tấm lụa đen, mặc trên người một chiếc váy dài màu đen, từ xa đến gần lại tạo cho người ta cảm giác rét run. Từ trên xuống dưới của nàng đều tản ra hương vị cực kỳ đáng sợ.
Nàng, từ lâu đã không còn giống như một thiên kim tiểu thư Vân gia.
Khuôn mặt đã bị hủy hết, quả quyết khó có thể gả đi. Cho nên Vân Húc Nghiêu cho nàng ở lại Vân gia, không có đuổi nàng ra ngoài.
Dù sao cũng đều là người Vân gia, Vân Húc Nghiêu không phải Vân Phụng Thiên, cho nên không có tàn nhẫn như thế. Ít nhất thì chi phí ăn mặc của Vân Mộng Vũ, Vân Húc Nghiêu hắn cũng chưa từng thiếu nàng.
“Vân Mộng Vũ?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy người vừa đi vào liền đứng lên.
Không phải kinh ngạc vì nhìn thấy Vân Mộng Vũ, mà là nàng phát hiện nội công của Vân Mộng Vũ đã vượt qua nàng.
Sau khi đột phá cảnh giới Thiên Nhân thì mỗi một cấp bậc đều chênh lệch như ngày và đêm. Muốn đột phá thì còn khó hơn gấp mấy trăm lần so với cảnh giới trước.
Vân Liệt Diễm thật sự nghĩ không ra rốt cuộc Vân Mộng Vũ gặp kỳ ngộ gì mà có thể đạt được thành tựu của ngày hôm nay.
Tuy nhiên khóe môi Vân Liệt Diễm lại nhếch lên một nụ cười khát máu.
Xem ra, trò chơi này càng ngày càng thú vị rồi. Nếu đơn phương giết người thì quả thật quá không kích thích!
“Làm khó muội muội đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ tỷ tỷ, mà cũng đúng thôi, muội nên là người nhớ rõ khuôn mặt này của tỷ!” Vân Mộng Vũ tháo khăn che mặt xuống, mọi người trong phòng liền thở hốc vì kinh ngạc.
Đó là một khuôn mặt phình to ra, dường như không còn một nơi nào là bình thường. Nó chẳng khác gì một gốc rễ cổ thụ vô cùng nhăn nheo, trông rất kinh khủng.
“Trời ạ, người quái dị này ở đâu ra vậy?” Diệp Khuyết cũng nén được cơn buồn nôn trong cuống họng.
“Vân Liệt Diễm, ta sẽ để cho ngươi nếm thử những tra tấn mà ta đã chịu mấy năm qua!” Một khắc Vân Mộng Vũ nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền không thể nào khống chế được tâm tình của mình. Qua nhiều năm, không có một ngày nào là nàng không muốn phanh thây xé xác nữ nhân này để giải mối hận trong lòng.
“Không có nghĩa thì ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, nói: “Vân Mộng Vũ, năm đó ta có lòng tốt tha cho ngươi, ngươi lại hết lần này tới lần khác đẩy ta vào chỗ chết. Những thứ này ta cũng đều không so đo với ngươi, mà ngay cả chuyện ngươi giựt giây Vân Mộng Dao thuê sát thủ Mạt Nhật tới giết ta, ta cũng chưa có tính sổ với ngươi. Thế mà ngươi lại nghĩ tới chuyện đánh lên người Mộc Miên. Sao? Ngươi nghĩ rằng ta thân bại danh liệt rồi à? Ta chắc chắn đã chết sao?”
“Cũng chỉ có tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi mới có thể hoài thai một đứa con hoang mà còn mặt dày sống trên thế giới này!” Vân Mộng Vũ cười như điên. Năm đó thiếu một chút nữa đã giết được ả rồi không phải sao? Nếu như không có tên nam nhân kia đột nhiên xuất hiện, Diệt Thiên Trận đủ để lóc thịt Vân Liệt Diễm ngay lúc đó. Cũng do đám người nhu nhược kia, không biết lúc nào nên xuống tay tàn nhẫn.
“Đáng chết!” Đôi mắt Vân Liệt Diễm chuyển sang đỏ thẫm. Nàng hận nhất kẻ dám nói Vân Thiểm Thiểm là con hoang, nữ nhân này thật sự nghĩ rằng Vân Liệt Diễm nàng sẽ sợ ả sao?
“Mẹ, cẩn thận!” Mắt thấy Vân Liệt Diễm ra tay, Vân Thiểm Thiểm không khỏi lo lắng. Mẹ làm sao có thể không biết đó là khiêu khích chứ? Chỉ là mẹ hận kẻ dám nói đến chuyện thân thế của nó. Cứ hễ kẻ nào dám mắng nó thì dù cho mẹ có liều chết cũng sẽ không để cho kẻ nọ sống yên ổn!
Lúc này có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, Vân Thiểm Thiểm đành phải nhảy lên, chuẩn bị gia nhập cuộc chiến. Thế nhưng lại bị Diệp Khuyết kéo cổ áo từ phía sau.
“Thúc thúc Tước Tước, mau buông con ra!” Thực lực của Vân Thiểm Thiểm không bì kịp Diệp Khuyết, lúc này bị hắn lôi lại cho nên có giãy dụa cũng không thoát được.
“Nữ nhân kia có vấn đề, bây giờ con nhảy ra không phải là đi chịu chết sao?” Diệp Khuyết cảm thấy hai người đều là cảnh giới Thiên Nhân, nhảy vào giữa trận đấu của hai cao thủ khác biệt cảnh giới như vậy chỉ có thể làm vật hi sinh.
Cho dù Vân Thiểm Thiểm có thiên tài cỡ nào thì cũng không làm nên chuyện gì.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi Vân Liệt Diễm tấn thăng đến cảnh giới Thiên Nhân. Thực lực của Vân Mộng Vũ so với Vân Liệt Diễm thì có hơn, nhưng Vân Liệt Diễm trời sinh mang theo dị năng, nội lực lại chân truyền từ Phượng gia, đều là những bí kiếp nội công danh chấn thiên hạ, vốn dĩ không thể so sánh với một Vân Mộng Vũ đi đường ngang ngõ tắt. Cho nên, Vân Mộng Vũ vốn ôm ý định sẽ đánh bại Vân Liệt Diễm trong mười chiêu thì bây giờ phải nên cẩn thận rồi.
Từng chiêu của Vân Liệt Diễm dồn thẳng vào điểm yếu của Vân Mộng Vũ khiến cho Vân Mộng Vũ liên tiếp lui về phía sau.
Thế nhưng lúc này Vân Liệt Diễm lại phát hiện có vấn đề, nàng phát hiện ngoại trừ lúc vừa bắt đầu, Vân Mộng Vũ dường như đều lui về phía sau, giống như muốn dẫn dụ nàng vào một nơi nào đó. Vân Liệt Diễm đột nhiên phản ứng cũng đã không còn kịp nữa, trước mắt đột nhiên xuất hiện màng khói đen dày đặc, hoàn toàn không nhận rõ phương hướng.
Mà Vân Mộng Vũ lại như biến mất giữa làn khói, nàng hoàn toàn không cảm thấy sự hiện hữu của nàng ta.
Vân Liệt Diễm lập tức thúc dục hỏa diễm hộ thể. Thế nhưng thân thể lại bị một nguồn lực đánh mạnh vào, may mắn chính là Vân Liệt Diễm trong thời điểm mấu chốt cũng đánh trả lại một kích.
Lúc đó muốn tránh thoát khỏi một kiếm của Vân Mộng Vũ chính là điều không thể, bởi vì đường kiếm của nàng ta di chuyển rất nhanh. Thế nhưng cơ thể đều trong trạng thái chuẩn bị công kích, cho nên Vân Liệt Diễm dứt khoát dùng thân thể tiếp lấy một kiếm kia, đồng thời đáp trả lại một kích cũng khiến cho Vân Mộng Vũ bị thương nặng.
Làn khói màu đen dày đặc tán đi, Vân Liệt Diễm cùng Vân Mộng Vũ đồng thời té ngã trên mặt đất, khóe môi hai người đều xuất hiện tơ máu.
“Mẹ!” Vân Thiểm Thiểm là người đầu tiên xông ra. Trường kiếm hoàn toàn xuyên qua cơ thể Vân Liệt Diễm, nhưng Vân Liệt Diễm may mắn đã nghiêng mình sang một bên, cho nên có thể tránh thoát khỏi chỗ hiểm.
Mặc dù Vân Mộng Vũ không bị thương nặng như Vân Liệt Diễm nhưng cũng không bình yên. Đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, mặc dù tuổi thọ sẽ dài ơn so với những người bình thường, nhưng dù sao cũng là thân thể người phàm, không sao tránh khỏi những tổn thương.
Vân Mộng Vũ tuyệt đối không ngờ Vân Liệt Diễm cũng sẽ mạnh như vậy, mặc dù cách biệt nhưng bản thân mình cũng không chiếm thế thượng phong.
“Vân Liệt Diễm, hôm nay xem như ngươi may mắn. Thế nhưng ngươi đã trúng độc của ta, không quá ba ngày ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Vân Mộng Vũ cường ngạnh chống thân thể đứng lên, cười to nói: “Ha ha ha. Vân Liệt Diễm, có nằm mơ thì ngươi cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ có hôm nay đúng không? Ta cho ngươi biết, loại độc này không hề có giải dược đâu”
Dứt lời, Vân Mộng Vũ vươn tay lau vết máu trên khóe miệng, cả thân mình lảo đảo rời khỏi đây.
Ngọn lửa trong phòng đã bị dập tắt từ lúc Vân Mộng Vũ tiến vào. Lúc này có không ít nha hoàn vây quanh, khi nhìn thấy bộ dạng của Vân Mộng Vũ đều bị dọa cho không dám lên tiếng.
Nhị tiểu thư vốn nhu nhược thiện lương vậy mà sẽ kinh khủng đến như vậy!
Vân Mộng Vũ cười cười, trên mặt cũng không có nhiều vui vẻ. Dung nhan của nàng đã không còn cách nào để khôi phục nữa. Cho dù Vân Liệt Diễm có chết thì thế nào? Nhiều năm qua nàng sống như một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, vậy thì còn phải tiếp tục bao lâu?
“Sao? Ngươi định buông tay sao?” Vân Mộng Vũ vừa trở lại gian phòng của mình, chợt nghe thấy một thanh âm lành lạnh. Nàng bị hù cho suýt ngã xuống đất, quay mặt nhìn xung quanh.
“Ngươi đã quên lúc trước nữ nhân kia đã đối xử với ngươi như thế nào rồi sao? Ngươi cũng chỉ làm như vậy rồi buông tha cho ả ta sao? Ngươi quên mấy năm nay ngươi đã sống một cuộc sống ra sao rồi sao? Mỗi ngày đều phải nuốt vô số trùng độc, lại để cho bọn chúng điên cuồng tàn sát lẫn nhau trong cơ thể ngươi, sau đó gặm nhắm thân thể ngươi từng chút một, gặm nhắm linh hồn ngươi từng chút một...” Thanh âm kia có chút già nua, có chút âm lãnh.
“Đừng nói nữa... Đừng nói nữa...” Vân Mộng Vũ ôm đầu, điên cuồng lắc đầu. Một gương mặt kinh dị tràn đầy máu tươi dường như đang xuất hiện trước mắt nàng.
Người kia nói không sai, những thứ này chính là cái giá lớn mà nàng phải gánh chịu mấy năm qua. Nàng luôn lợi dụng những thứ độc vật kia, hấp thụ năng lượng của bọn chúng để không ngừng gia tăng nội lực. Từ khi nội lực được tăng cao thì nàng cũng đồng thời biến thành một ‘độc nhân’, biến thành một quái vật.
Nàng sao có thể tha cho Vân Liệt Diễm dễ dàng như vậy? Làm sao có thể?
“Ngươi hận ả như vậy, tại sao không tự tay giết ả đi?” Vân Mộng Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía người kia.
“Tự tay giết thì cũng còn chưa đủ, phải khiến cho ả ta chết một cách từ từ, từ từ nhất có thể, lúc đó mới sung sướng!” Thanh âm của người áo đen mang theo hận ý khắc cốt ghi tâm, ly trà trong tay cũng bị người nọ dùng nội lực bóp thành bụi phấn.
Vân Mộng Vũ nhìn người nọ, bất giác lui về phía sau vài bước.
Bảy năm trước, lúc nàng thống khổ nhất, hắn đã tìm đến nàng, nói sẽ giúp nàng báo thù, nói hai người bọn họ có cùng một kẻ thù. Thế nhưng Vân Mộng Vũ suy nghĩ thế nào cũng không rõ người này có cừu hận gì với Vân Liệt Diễm. Nghe thanh âm của hắn ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, Vân Liệt Diễm lúc này cũng chỉ mới hai mươi, thua kém nhiều như vậy thì làm sao Vân Liệt Diễm có thể chọc vào hắn?
Thế nhưng những điều này, người nọ tới bây giờ cũng chưa từng nói cho nàng biết.
“Vân Liệt Diễm sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. Ả bị thương nặng hơn ngươi, ngươi có cơ hội giết ả nhưng ngươi lại sợ những kẻ bên cạnh ả sẽ nhân cơ hội ra tay với ngươi, cho nên ngươi mới không giết ả. Ta cho ngươi biết, ngươi bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, sau này cũng không dễ dàng giành được nó nữa đâu!” Người áo đen hừ lạnh, nói tiếp: “Ta đã cho ngươi khoảng thời gian nhiều năm như vậy, cho dù ngươi không giết được ả thì cũng phải khiến cho ả sống không bằng chết. Đừng quên những khổ sở mà ngươi đã chịu đựng bao nhiêu năm qua!”
Bên cạnh Vân Liệt Diễm có không người tài, lúc này thả nàng ta đi thì sau này chưa chắc sẽ bị thương dễ dàng như vậy nữa. Người áo đen trừng mắt nhìn Vân Mộng Vũ. Thật là ‘thành sự không có, bại sự có thừa’!
“Ăn nó đi, có thể khiến cho công lực của ngươi tăng thêm một chút. Ngươi nhớ cho kỹ, mục đích của ta chính là để cho ngươi giết chết Vân Liệt Diễm, ta muốn cho ả nếm thử cảm giác đi vào thế giới này là một loại tội ác như thế nào!” Người áo đen ngửa mặt lên trời cười to. Vân Liệt Diễm, ngươi muốn hận thì cứ hận tại sao mình lại đi vào thế giới này đi!
Vân Mộng Vũ nhắm mắt lại, đối với vật hắn đưa thì vẫn phải nuốt vào. Sau đó toàn thân bắt đầu đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi phải lăn lộn trên mặt đất.
Mà người áo đen chỉ đứng nhìn một cách lạnh nhạt, cho đến khi Vân Mộng Vũ dần bình tĩnh trở lại mới rời khỏi.
***
Tứ vương phủ.
Diệp Khuyết ôm Vân Liệt Diễm trở về lại không nhìn thấy Hàn Chỉ.
Phượng Lăng Tiêu nhanh chóng băng bó vết thương cho Vân Liệt Diễm nhưng độc trong cơ thể nàng quả thật có chút phiền phức. Trên người nàng có Tử Tinh Thạch, những loại độc bình thường đều không có bất kỳ tác dụng gì với nàng. Thế nhưng là loại độc mà Vân Liệt Diễm trúng lại không hề tầm thường.
Mấy ngàn loại độc được hòa trộn vào nhau, bị người dùng máu cùng nội lực tu luyện giống như luyện đan, không ngừng luyện hóa những độc chất, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của người bình thường. Nếu không phải Vân Liệt Diễm đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân thì với loại độc này đã phải mất mạng rồi.
“Rốt cuộc thì giải loại độc phải giải như thế nào?” Vân Thiểm Thiểm cắn cắn môi. Bây giờ không có người nào là không lo lắng, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải nghĩ cách giải độc.
“Tạm thời còn chưa có cách nào” Phượng Lăng Tiêu lắc đầu. Bây giờ một chút đầu mối hắn cũng không có.
“Sao mọi người đã về rồi mà chủ tử còn chưa trở lại?” Lúc này, Diệp Tô đột nhiên mở miệng hỏi.
Hắn vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện Hàn Chỉ vẫn chưa trở về.
“Không thể nào, sáng nay lão đại đã vào hoàng cung từ sớm, bây giờ đáng lẽ phải trở về rồi chứ!” Lúc nãy Diệp Khuyết không nhìn thấy Hàn Chỉ, còn tưởng rằng sau khi hắn trở về thì lại đi ra ngoài.
“Chẳng lẽ lão đại cũng đã xảy ra chuyện sao?” Diệp Khuyết kinh hô một tiếng, không đến mức xui xẻo như vậy chứ?
Không thể nào! Từ khi lão đại bước ra khỏi Mạt Nhật Sâm Lâm thì cũng đã là Thiên Chanh cấp rồi. Hơn nữa, lúc này hắn dường như đã đột phá đến Thiên Hoàng cấp, tìm hết đại lục này cũng không ra một đối thủ.
“Tam thúc, thúc thật sự không có cách nào giải độc cho Diễm tỷ tỷ sao?” Phượng Lạc Vi chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm Phượng Lăng Tiêu. Nếu như ngay cả tam thúc cũng nói không giải được thì đoán chừng cũng không còn ai có thể. Từ nhỏ tam thúc đã nghiên cứu độc vật cùng dược vật khắp thiên hạ, dường như không có độc nào là hắn không giải được.
Phương pháp giải độc cơ bản nhất chính là tìm ra nguyên liệu chế độc bên trong, nếu như chỉ vài chục loại hoặc vài trăm loại độc thì hắn còn có thể tự tin trong thời gian ngắn nhất sẽ tìm ra giải dược. Thế nhưng chất độc này được chế ra cũng không dưới một ngàn loại độc khác nhau. Hơn nữa, chúng còn đều được tinh luyện đặc biệt bằng phương pháp nuôi dưỡng chung, ‘ưu thắng liệt thải’ (1), chất độc còn lại cuối cùng chính là thành phẩm. Cổ độc thì còn có cách phá giải, nhưng một hỗn hợp nhiều loại độc hòa cùng một chỗ như vậy thì không thể giải dễ dàng được.
(1) Ưu thắng liệt thải: Mạnh thì giữ lại, yếu thì bỏ đi hoặc tự chết đi.
“Một cách cũng không có sao?” Mộc Miên chưa từ bỏ ý định. Lúc tiểu thư đi ra ngoài vẫn còn rất khỏe, tại sao vừa về đến lại bị thương nặng như vậy chứ?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Hàn Chỉ.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
“Lão đại, huynh trở về rồi. Đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng!” Diệp Khuyết nhìn thấy Hàn Chỉ, rốt cuộc cũng thở dài một hơi. Lão đại nhất định sẽ có cách.
Hàn Chỉ nhìn thấy có gì đó không ổn, ba bước cũng biến thành một bước chạy vào bên trong nội thất. Khi nhìn thấy Vân Liệt Diễm nằm trên giường, khuôn mặt không khỏi tối sầm lại: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Là Vân Mộng Vũ, không biết nàng ta luyện tà công gì mà đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân, đạt tới Thiên Chanh cấp. Đại tẩu không phải đối thủ của nàng ta, cộng thêm...” Cộng thêm từ đầu bọn họ đều có chút khinh địch.