Nhìn Lên - Chương 02

Nhìn Lên
Chương 2

Trong đầu Thời Lục khi thì xuất hiện hình ảnh mười mấy tuổi của Hứa Túc Dã, khi thì nhìn thấy hình ảnh sau khi anh trưởng thành.

Bọn họ có một thanh xuân nóng bỏng, một trưởng thành lạnh nhạt, không ngừng thay đổi qua nên làm đầu cô đau như muốn nứt ra.

Cô bị hồi ức tra tấn rất lâu, cuối cùng Thời Lục lại chìm vào giấc ngủ lần nữa.

"Hứa tổng? Hứa tổng?" Trợ lý phát hiện giám đốc không tập trung nên nhỏ giọng gọi.

Hứa Túc Dã xoa xoa mi tâm, mắt nhìn vào tài liệu, giọng nói âm u, lạnh giá "Dự án này còn cần phải cải tiến, ngày mai trước khi đi làm thì đưa cho tôi.”

Gần đây công ty muốn ra mắt sản phẩm mới, các quản lí đều bận xoay vòng. Hai giờ sáng vẫn còn mở họp.

Hứa Túc Dã nói xong, rồi rời đi trước, cũng coi như tan họp.

Sau khi anh đi, mỗi vị tổng giám đốc ôm một ly cà phê tiếp tục ở lại phòng họp làm việc, chuẩn bị làm suốt đêm.

Có một người nói "Sao tôi có cảm giác, hôm nay tâm trạng của Hứa tổng hình như không được tốt lắm, lúc họp không tập trung vài lần.”

“Hứa tổng có ngày nào có tâm trạng tốt sao?”

"Ồ, cũng đúng" Người đó khơi mào câu chuyện ngược lại lại cười: "Nếu như tôi là Hứa tổng, có tiền, có năng lực, lớn lên còn đẹp trai, mỗi ngày ngay cả nằm mơ tôi cũng cười tỉnh, không biết tại sao Hứa tổng luôn có khuôn mặt lạnh, nói chuyện cũng lạnh, thật kì lạ".

"Nói cũng lạ, tôi chưa bao giờ thấy Hứa tổng gần phụ nữ, tôi hoài nghi là Hứa tổng chưa từng yêu đương.”

"Mọi người không biết sao? Thật ra Hứa tổng vì nghiên cứu để phát triển công ty, nhất là sản phẩm AI mới này, cũng là sản phẩm thành công nhất của công ty chúng ta.”

“Xem ra là ở chỗ AI vẫn không có tình cảm phong phú, vô tình vô dục. Lhông có tình người, điều này cần tìm cách cải tiến.”

“Đậu xanh, lại tám chuyện ư, sao các người lại nhắc đến công việc rồi? Nói đi, Hứa tổng trả cho các người bao nhiêu tiền để các người có thể một lòng một dạ với công việc như vậy?"

Vài người cười thành tiếng, tám chuyện vài câu, đầu óc sinh động không ít, bọn họ đều ngầm hiểu mà dừng lại, tiếp tục nỗ lực làm việc.

Ở chỗ này làm việc, giai đoạn kết thúc dự án luôn luôn mệt mỏi, nhưng sau khi bận sẽ được một kỳ nghỉ dài với tiền thưởng không ít. Tự nhiên bọn họ sẽ làm việc hết sức.

_________

8 giờ sáng ngày thứ hai, có tiếng gõ cửa phòng Thời Lục, ngoài cửa vọng vào giọng nói dịu dàng của mẹ cô - Từ Song: "Lục Lục, con dậy chưa?”

Thời Lục đã tỉnh dậy nhưng còn hơi mê mang, cô chịu cơn đau đầu mà ngồi dậy nói: "Tỉnh rồi ạ.”

Thời Lục xuống giường, cô mở tủ quần áo ra, bên trong là quần áo mà Từ Song chọn cho cô, đều là thương hiệu cao cấp, kiểu dáng đa số là dịu dàng, tri thức. Cô liếc mắt, rồi tùy tiện chọn một bộ váy để mặc vào.

Ở trước mặt người nhà, cô rất lạnh nhạt, nhưng chỉ là lạnh nhạt mà thôi, không tới mức máu lạnh.

Mở cửa ra, cô và Từ Song bước xuống lầu, trước bàn ăn, cô nhìn thấy ba và anh trai.

Hai người họ đang thảo luận công việc ở công ty, có vẻ như đang gặp rắc rối.

Nhìn thấy Thời Lục xuất hiện, hai ba con ăn ý dừng cuộc nói chuyện vừa rồi, sau đó bắt đầu bàn chuyện gia đình.

"Công ty đang gặp rắc rối sao?" Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu.

"Không có, con không cần lo lắng."

"Vâng" Thời Lục cong khóe môi, có chút châm chọc.

Thời Lục thích bữa sáng kiểu Trung, buổi sáng hôm nay có bánh bao và sủi cảo tôm.

Cô mới vừa ăn xong hai cái sủi cảo tôm, thì nghe Từ Song nói: "Lục Lục, con còn nhớ Giang Thừa không? Trước kia con và cậu ta có gặp nhau trong bữa tiệc, trước lúc con về nước, nó còn đi đón con một lần."

Động tác của Thời Lục dừng lại một chút, cô thờ ơ, không quá để ý “Vâng.”

"Khi nào con có thời gian thì rảnh hẹn gặp mặt nó một lần đi. Ba mẹ và nó đều quen biết, biết cả tận gốc rễ của nhau".

Thời Lục hơi nhíu mày: "Tạm thời con không nghĩ tới chuyện đó.”

"Con thử tìm hiểu Giang Thừa một chút, không thích thì nói, ba mẹ cũng không ép buộc." Từ Song nói.

Thời Văn Viễn cũng khuyên cùng: "Con chưa yêu đương lần nào, chúng ta sợ con không có kinh nghiệm, dễ bị người khác lừa dối. Dù sao thì Giang Thừa ra sao chúng ta cũng nhìn thấy rõ, về phần nhân phẩm thì chúng ta đều rất hài lòng".

"Em vẫn còn nhỏ, không hiểu về tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, nghe theo ba mẹ đi. "Anh trai cô - Thời Thanh Duyên nói

Thời Lục chưa từng nói qua chuyện cô đã yêu đương với Hứa Túc Dã, cho nên người nhà không biết rằng cô đã nói chuyện yêu đương, còn cùng Hứa Túc Dã dây dưa không rõ nhiều năm.

Thời Lục nhìn về phía ba người bọn họ, mỗi người đều dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô.

Nhìn như là đang gợi ý nhưng thật ra trong lòng đã có quyết định thay cô rồi. Nếu như cô không đồng ý, bọn họ sẽ tiếp tục khuyên nhủ.

Thời Lục mơ màng nhìn chén cháo, cô nhẹ nhàng dùng thìa khuấy đều: "Nếu rảnh thì con sẽ liên hệ".

"Không cần quá áp lực, trước tiên con cứ thử làm bạn, nếu không được thì tính sau."

Thời Lục gật đầu, cô cố gắng cười: ",Đã biết."

Nhà cô cách Kỳ Đại quá xa, mỗi ngày đi về rất phiền phức.

___________

Ở nhà hai ngày, Thời Lục đã nhanh chóng dọn ra ngoài, tạm thời cô ở khách sạn gần Kỳ Đại, đồng thời nhờ em trai của Vân Tam Đông tìm một chung cư ưng ý.

Ba mẹ nói muốn giúp cô tìm phòng, nhưng Thời Lục từ chối, cô nói là đã nhờ bạn bè tìm giúp.

Cô thà đi nhờ người ngoài, cũng không nghĩ đến chuyện nhờ vả người nhà.

Lúc lái xe ra khỏi Thời gia, Thời Lục không chú ý rằng trong tiềm thức của cô đã thở dài một hơi.

Lúc gặp Vân Tam Đông, cô đã đi vào khách sạn để thay quần áo trước. Sau đó, cô đứng trước gương, bôi lên môi chút màu đỏ diễm lệ.

Nhìn gương mặt lạnh băng trong gương, bản thân không có nửa điểm ấp áp. Thời Lục cảm thấy vừa ý hơn nhiều.

Cô đúng thật là không hợp cười.

Nhìn thấy Vân Tam Đông, Thời Lục tháo kính râm xuống, đẩy những lọn tóc xoăn ra phía sau.

Cô lười nhác mở miệng: "Mẹ tớ giới thiệu cho tớ một người."

Vân Tam Đông hóng hớt hỏi: "Cậu muốn gặp anh ta sao?".

Thái độ của Thời Lục rất tùy ý: "Gặp mặt thì tính, có lẽ anh ta cũng bị ba mẹ ép, cùng nhau ứng phó qua loa là được".

"Anh ta nhìn có đẹp trai không?".

"Đẹp, rất đẹp, nhưng không phải là loại người tớ thích" Thời Lục cố gắng nhớ lại ngoại hình của Giang Thừa, rất giống thiếu gia nhà giàu.

"Vậy cậu thích mẫu người thế nào?".

Trong đầu Thời Lục hiện lên hình ảnh mảnh khảnh mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng.

Thời Lục nheo mắt lại giống như nhìn về hướng một nơi rất xa, giọng điệu chậm rãi "Thanh tú, lịch sự, lạnh lùng, ưu tú".

"Còn cẩn thận nữa.”

Lúc đầu, cô phát hiện Hứa Túc Dã rất cẩn thận.

Lúc học cấp 3, có lần hai người họ vì một chút chuyện nhỏ mà chiến tranh lạnh. Có lẽ nói là Thời Lục đơn phương chiến tranh lạnh.

Có ngày, cơ thể Thời Lục không thoải mái. Buổi chiều là giờ ra chơi của thứ hai, cô không ra ngoài chạy bộ mà ở trong phòng nghỉ ngơi.

Hứa Túc Dã đột nhiên trở lại lớp, khiến cho cô giật mình.

"Bên ngoài chưa có nhiều người, thầy chủ nhiệm bảo tôi vào gọi cậu." Hứa Túc Dã nói.

Sắc mặt của Thời Lục mệt mỏi, cô vẫn không quên cười nhạo rồi vạch trần lời nói dối của anh: “Tại sao không bảo ủy ban thể dục đến?”

Hứa Túc Dã là lớp trưởng, việc này cũng không phải là việc của anh.

Trừ khi anh chủ động thay ủy ban thể dục đến.

Hứa Túc Dã không trả lời, anh chỉ dùng một đôi đen nhánh nhìn cô.

Thời Lục coi như anh không tồn tại, mặt tái nhợt tiếp tục nằm xuống bàn ngủ.

"Thời Lục, cơ thể của cậu không thoải mái sao?" Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, mang theo sự hồi hộp không thể che giấu.

Hứa Túc Dã mười mấy tuổi, vẫn không thể hoàn toàn che giấu cảm xúc của bản thân mình.

Thời Lục nhắm mắt lại, phất lờ anh.

"Cậu có chỗ nào không thoải mái? Tôi cõng cậu đến phòng y tế.”

"Cậu không thấy mình phiền sao?" Thời Lục bị ồn ào nên phiền lòng, cô mở mắt rồi duỗi tay đẩy anh ra nhưng lại quên rằng phía sau anh là vách tường.

Hứa Túc Dã buộc phải dựa vào tường, bên cạnh là bệ cửa sổ cứng rắn, sắt bén, lưng của anh bị đâm vào nên vô cùng đau đớn.

Anh giống như không cảm nhận được đau đớn mà tiếp tục hỏi "Thời Lục, cậu không thoải mái chỗ nào?"

"Không phải việc của cậu."

Lần này, sau khi nói xong, cuối cùng Hứa Túc Dã cũng im lặng, còn Thời Lục thì vẫn tiếp tục ghé vào trên bàn rồi ngủ.

Lúc cô tỉnh dậy, trên bàn đã có bình nước táo đỏ nóng và sữa bò. Trong ngăn bàn còn có một bịch băng vệ sinh mới bên cạnh bịch băng vệ sinh cô dùng sắp hết

Sau tiết tự học, Hứa Túc Dã bị chủ nhiệm lớp phê bình.

Anh là học sinh ngoan, là niềm tự hào của giáo viên, đây là lần đầu tiên anh bị phê bình trước đám đông.

"Hứa Túc Dã, hay lắm, chủ động nói đi lên lớp gọi người, kết quả là em chạy trốn. Những lớp khác đều có lớp trưởng và ủy ban thể dục dẫn đội, chỉ có lớp chúng ta thiếu một người, thật bất ngờ biết bao, em có biết không?".

Đối với cuộc thi lượng tử phân số lần này, chủ nhiệm lớp rất để ý, nên mới tức giận như vậy.

Lúc này, Thời Lục mới biết, thật ra cái người trong mắt mọi người là học sinh ngoan kia, lại vì cô mà trốn đi mua băng vệ sinh và sữa bò nóng, đây cũng là lần đầu tiên anh trốn tiết.

Cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ chuyện Hứa Túc Dã hồi cấp 2 thường xuyên giúp cô mua băng vệ sinh ra, người khác cũng không biết cô thích dùng thương hiệu gì.

Thời Lục nghe thấy anh bị mắng, tâm trạng cô trở nên tồi tệ khó hiểu.

Cô ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Hứa Túc Dã.

Sợ bị giáo viên phát hiện, anh rất nhanh chuyển tầm mắt đi.

Nhưng Thời Lục có thể cảm nhận được toàn lực chú ý của anh vẫn luôn đặt ở trên người cô.

Vướng mắc của bọn họ những năm đó, Hứa Túc Dã giống như mãi mãi đang nhìn cô, anh đều dùng một loại ánh mắt rất nặng nề lại vô ý mà nhìn cô.

Ánh mắt sâu sắc như vậy, Thời Lục không thể diễn tả được.

Chỉ là sau khi chia tay, mỗi lần ở trong mơ, cô sẽ nghĩ đến đôi mắt của anh, hôm sau, khi tỉnh dậy thì trên mặt cô đều đầy nước mắt.

"Sao tớ lại cảm thấy hình mẫu mà cậu nói đến đều giống như miêu tả ngoại hình của một người nào đó?" Vân Tam Đông chớp mắt.

Hồi ức của Thời Lục bị gián đoạn, giọng nói của cô thấp đi: "Không có, cảm nhận của cậu sai rồi."

Vân Tam Đông sợ cô lại nghĩ đến mối tình đầu nên nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện: "Lát nữa em trai tớ sẽ tan học, tớ sẽ giới thiệu cho cậu, đối với Kỳ Đại, nó hiểu rất rõ, nếu cậu có chỗ nào không biết thì có thể hỏi bất cứ lúc nào."

Thật ra, Thời Lục rất quen thuộc Kỳ Đại.

Hứa Túc Dã học đại học ở đây, anh là một người ưu tú, đi đến đâu cũng đều là người làm mưa làm gió, bọn họ từng sóng vai nhau đi qua mỗi một con phố ở Kỳ Đại, luôn có những ánh mắt hâm mộ hoặc tò mò của người khác dõi theo.

Dừng suy nghĩ lại, Thời Lục hỏi "Đúng rồi, A Đông, em trai cậu tên gì?"

"Vân Lục Hàn" Vân Tam Đông đáp.

Thời Lục dừng bước chân, nhìn Vân Tam Đông: "Vân Tam Đông, Vân Lục Hàn?".

"Mẹ tớ quyết phải đặt hai cái tên này, chuyện gì ba tớ cũng nghe theo mẹ tớ, nên đã quyết định như vậy.”

"Rất dễ nghe."

Hai người đi đến lô ghế đã được xếp trong quán ăn, chờ Vân Lục Hàn.

Sau 6 giờ chiều, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đẩy cửa bước vào.

Khuôn mặt cậu so với Vân Tam Đông có bảy tám phần giống nhau, nhìn thấy Thời Lục, trong chốc lát mặt cậu đã đỏ bừng.

Vân Lục Hàn không phải là chưa thấy qua người đẹp, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy người đẹp lóa mắt như vậy.

Hôm nay, Thời Lục vẫn mặc váy đen, thiết kế dây áo không đối xứng, để lộ ra vai trái tinh xảo, trắng nõn giống như làm từ tuyết, chạm vào là tan, tóc xoăn dài của cô che đi một nửa xương quai xanh

Cô sinh ra đã có đôi mắt đào hoa đa tình, lúc nhìn người khác thì luôn luôn lạnh như băng, mang theo khí chất trời sinh cao cao tại thượng, giống như từ trên cao nhìn xuống.

Da trắng, môi đỏ, váy đen, giày cao gót. Là một người xinh đẹp. Vân Lục Hàn nghĩ như vậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong đầu cạU bỗng nhiên hiện ra một tên gọi: "Mỹ nhân Xà".

"Máu lạnh" đối với đàn ông thì tràn ngập hấp dẫn trí mạng.

"Mạo Mạo, đây là em trai tớ, Lục Hàn".

"Xin chào" Thời Lục cong môi, nụ cười lễ phép nhưng lại lạnh nhạt.

Vân Lục Hàn đỏ mặt rồi ngồi xuống.

Thời Lục và Vân Lục Hàn trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Đa số đều là chị em họ nói chuyện. Thời Lục im lặng, cũng không biết có nghe hay không.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!