Nhớ Ra Tên Tôi Chưa? - Chương 34
Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 34
gacsach.com
Phong Phi dẫn Hải Tú đến một khách sạn gần đó. Mọi người thường hay tới chỗ này để trượt tuyết.
Phòng ở đây xây theo kiểu căn hộ đơn, một căn biệt thự nhỏ tọa lạc giữa sườn đồi thoai thoải, trông vô cùng đáng yêu; Hải Tú nhìn mà hai mắt sáng rực. Phong Phi cười nói: “Ở đây cũng có suối nước nóng, buổi tối còn có bắn pháo hoa, dịch vụ tốt hơn bên kia nhiều.”
Hải Tú gật đầu thật mạnh, hai người đi nhận chìa khóa rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Trưa nay Phong Phi không ăn gì, đã vậy còn lái xe cả nửa ngày. Hải Tú sợ hắn bị hạ đường huyết nên gọi đồ ăn rất sớm.
Hải Tú không đói nhưng cũng bị Phong Phi ép ăn không ít. Hắn ăn được một nửa thì bỏ nĩa xuống, nói: “Hải Tú, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hải Tú không biết hắn muốn nói gì nên hơi căng thẳng. Cậu nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi cũng buông nĩa, ngồi thẳng người, nhỏ giọng nói: “Cậu... Cậu nói đi.”
Phong Phi cười: “Không phải chuyện gì quan trọng đâu, cậu đừng nghiêm túc thế. Sắp tới Tết Dương lịch rồi đúng không?”
Hải Tú gật đầu. Phong Phi nói: “Tết Dương lịch rồi tới Tết Nguyên Đán, có lẽ sau đó ba mẹ tôi sẽ đi.”
Hải Tú mở to mắt: “Nhanh vậy?!”
Phong Phi gật đầu: “Thủ tục xong lâu rồi, chắc là nhanh thôi.”
Hải Tú không đành lòng nhìn Phong Phi – hắn vẫn rất thư thái, còn cười nói: “Chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, đâu phải không thể gặp nhau nữa, muốn nhìn nhau lúc nào chả được.”
Hải Tú vội vàng gật đầu: “Ừ, công nghệ bây giờ hiện đại lắm.”
“Hồi trước ba tôi có nói, Tết này cả nhà sẽ về quê một chuyến, anh trai với chị dâu cũng về luôn. Ông cả với ông hai tôi vẫn ở đó, cả họ hàng thân thích gì gì nữa... Mấy năm nay ba mẹ tôi bận quá, Tết nhất chỉ có anh tôi về thăm họ hàng thôi. Ba mẹ vẫn luôn áy náy trong lòng, lần này về là muốn đi thăm từng người một. Vốn là định chừng nào được nghỉ Tết mới đi, lúc đó tôi và anh trai khỏi phải xin nghỉ.” Hắn bất đắc dĩ nói tiếp: “Nhưng bây giờ lại không kịp, phải đi trước khi nghỉ, lúc đó chắc tôi phải xin nghỉ mấy ngày quá.”
Hải Tú ngạc nhiên. Phong Phi cười nói: “Tôi muốn ở cùng cậu đêm giáng sinh là vì chuyện này đây, năm mới không thể ở cùng cậu rồi.”
Hải Tú chợt cảm thấy trống rỗng – hồi trước Phong Phi còn nói, sẽ đón năm mới cùng cậu mà...
Mọi năm, Tết nhất luôn là thời gian Khương Dụ Mạn bận rộn nhất. Năm nào Hải Tú cũng ăn Tết một mình, năm nay lúc nghe Phong Phi nói sẽ đón Tết cùng cậu, Hải Tú đã mong chờ biết bao lâu.
Cậu gượng cười: “Cậu... cậu đi mấy ngày?”
“Để coi...” Phong Phi suy nghĩ một lát rồi nói: “Tính luôn kì nghỉ Dương lịch thì chắc là nửa tháng.”
Hải Tú yên lặng, lại gượng cười, lẩm bẩm: “Đi... đi lâu dữ vậy...”
Nhìn ánh mắt mất mát của Hải Tú, Phong Phi chợt mềm lòng, cười nói: “Để tôi hỏi xem có về sớm được không nhé?”
“Đừng!” Hải Tú vội lắc đầu. Ba mẹ Phong Phi sắp đi rồi, lúc này mà còn chiếm thời gian của hắn nữa thì quá là ích kỷ. Hải Tú lắc lắc đầu, cười nói: “Tớ... Ý tớ là... Cậu xin nghỉ nhiều như vậy sẽ trễ nải việc học, nhưng mà đừng lo... Tớ sẽ ghi chép lại cho cậu, tổng hợp lại kiến thức nữa, chờ cậu về tớ sẽ chỉ cho, không sao đâu, sau đó...”
Giọng cậu thoáng thay đổi, giây tiếp theo, hốc mắt đã đỏ lên. Phong Phi nhìn mà nhói hết cả lòng, đứng dậy đến bên cạnh Hải Tú, ngồi xuống, khó khăn mở miệng: “Bảo bối à?”
Hải Tú cúi đầu thật thấp, thầm thấy mình thật ăn hại!Đi có nửa tháng thôi mà, người ta có chuyện nên mới đi; mình đã không giúp được gì mà còn muốn ngáng chân nữa.. Có gì phải buồn đâu, chỉ là...
Hải Tú cố gắng chớp mắt – cậu không muốn mình trở nên đáng ghét như vậy Phong Phi bật cười, nhẹ nhàng ôm vai cậu xoay lại 0 hắn muốn nhìn mặt cậu: “Khó chịu sao? Tại tôi... Lúc trước tôi không nghĩ mọi chuyện lại thế này, Hải Tú, Hải Tú?”
Phong Phi không biết làm sao, liền ôm người vào lòng. Hắn biết Hải Tú không muốn để hắn nhìn cậu lúc này, chỉ có thể dịu dàng để cậu chôn mặt vào ngực mình. Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, cười nói: “Tôi sai rồi, năm sau chắc chắn tôi sẽ đón năm mới cùng cậu, chịu không?”
Hải Tú cố gắng không khóc, hít sâu vài cái để điều chỉnh hô hấp rồi ngẩng đầu, cười với hắn: “Được, năm sau đón năm mới với nhau, lúc đó... mình cũng tốt nghiệp rồi...”
Phong Phi nhìn hai con mắt và chóp mũi hồng hồng của cậu, trong lòng ngứa ngáy không thôi. Hắn xoa đầu Hải Tú, than thở: “Muốn giận thì giận, muốn khóc thì khóc, trước mặt tôi còn giả bộ cái gì?”
Vốn Hải Tú đã bình tĩnh lại rồi, ai ngờ nghe Phong Phi nói xong, cậu lại muốn khóc nữa. Hải Tú mím môi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, nước mắt lăn dài trên má.
“Tớ... Tớ thật phiền phức...” Hải Tú cúi thấp đầu, khóc nức nở, vừa buồn bực vừa tủi thân, “Xin lỗi cậu, tớ, tớ... tớ không muốn khóc, tớ...”
Phong Phi hít sâu, kéo tay Hải Tú lại, ủ cậu vào lòng một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cái gì? Là tôi sai, tôi hứa với cậu, sau này dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng không thất hứa nữa. Được không?”
Hải Tú gật đầu, rồi lại lắc đầu, vội vàng nói: “Không liên quan đến cậu mà, cậu đâu có biết đột nhiên phải đi... Tớ không giận đâu, chỉ là... Một lát nữa là ổn thôi, thật đó!”
Phong Phi cúi đầu, hôn lên trán cậu, “Đi rồi tối nào tôi cũng sẽ gọi điện cho cậu; sáng cũng gọi đánh thức cậu, chịu không?”
Hải Tú lắc đầu: “Đừng gọi, cậu... cậu cứ ngủ đi, khó khăn lắm mới không phải dậy sớm đi học lâu như thế..”
“Tôi không nỡ.” Hắn rút một tờ khăn giấy ra, lau mặt cho Hải Tú, “Nghĩ đến việc cậu phải dậy sớm đi học, tôi còn ngủ được sao? Đúng rồi, buổi tối cứ về nhà tôi ở, nghe không?”
“Không.” Phong Phi không có nhà, Hải Tú cũng không muốn ở lại đó, “Cậu không ở đó thì tớ tranh thủ về nhà.”
“Cậu...” Hắn không nỡ mắng Hải Tú, đành phải nhẹ giọng khuyên bảo, “Vậy nếu mẹ cậu không về nhà thì phải ở nhà tôi, được không? Mật mã mở cửa cậu biết rồi, tự mình về nhà, đừng khiến tôi lo lắng.”
Hải Tú suy nghĩ một lát thì gật đầu: “Ừ.”
“Ngoan quá!” Phong Phi cũng không nỡ từ biệt cậu, lại áy náy nói: “Lần này là lần cuối, thật đó!”
Lúc này, Hải Tú không còn khó chịu nữa. Nhớ lại dáng vẻ mất mặt của mình khi nãy, cậu còn muốn xin lỗi Phong Phi nữa kìa. Nhưng mà nói ra là sẽ bị hôn đó, nên cậu không nói đâu...
“Trời tối rồi, để tôi dẫn cậu đi xem pháo hoa.” Phong Phi vỗ vỗ Hải Tú, “Mặc áo ấm vào, quàng khăn nữa.”
Hải Tú lại lên tinh thần. Có lẽ do vừa khóc xong, nên cậu cũng không để tâm chuyện không vui buổi sáng nữa, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Hải Tú biết vì sao mình lại vậy – là do cậu quá mong đợi. Nhiều năm rồi, Hải Tú vẫn rất lẻ loi – lúc bình thường còn đỡ, đến đầu năm lại càng thảm hại hơn. Vì vậy nên lúc Phong Phi bảo sẽ đón năm mới cùng cậu, Hải Tú vui vẻ cực kì. Chính vì thế nên khi Phong Phi nói phải đi, tâm trạng cậu như bị xoay 180 độ vậy, chênh lệch quá lớn làm cậu khó mà chịu nổi.
Cũng nhờ Phong Phi kiên nhẫn dỗ dành, lại được khóc một trận thỏa thích, nên tâm trạng Hải Tú mới đỡ hơn nhiều. Cậu chán mình quá – chỉ nửa tháng thôi mà cũng khóc, mắc cỡ chết đi được... May là Phong Phi không cười nhạo hay chê bai gì cậu.
Càng nghĩ, Hải Tú lại càng thích Phong Phi hơn.
Khắp nơi trong khách sạn đều là tuyết và băng đá, hai người lộp bộp đạp tuyết mà đi. Lúc đi ngang qua cái cầu trượt làm bằng băng, họ còn vui vẻ chơi cả nửa ngày. Đến tận khi chuẩn bị bắn pháo hoa, hai đứa mới đi vào thang máy, lên mái vòm hội trường ngắm pháo hoa.
Năm góc của hội trường đều làm bằng thủy tinh, trang trí vô cùng tinh tế. Rất nhiều cặp tình nhân đã chọn được chỗ đẹp, thân mật đứng bên nhau, cùng chờ đợi đến 12 giờ đêm. Đêm giáng sinh qua đi, lễ giáng sinh sẽ đến.
Phong Phi thoải mái nắm tay Hải Tú. Ai ai cũng chìm đắm trong tình yêu của mình. Không để bọn họ phải đợi lâu, thời gian đếm ngược đã đến. Tiếng chuông vừa vang lên, những chùm pháo hoa sáng rực bắt đầu xuất hiện bên ngoài ô cửa thủy tinh. Mấy cặp tình nhân rối rít hôn nhau. Hải Tú hơi ngượng ngùng, quay đầu nhìn Phong Phi. Thấy hắn mỉm cười, rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.