Nhớ Ra Tên Tôi Chưa? - Chương 45

Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 45
gacsach.com

Chuyện của ba Hải Tú được giải quyết nhanh gọn hơn Phong Phi tưởng nhiều. Hôm sau, hắn gọi cho Khương Dụ Mạn thì nghe cô nói Hải Hạo Vĩ đã về từ hôm qua. Mấy năm rồi vẫn vậy, không cho Hải Tú được một xu tiền trợ cấp.

Phong Phi chưa kịp an ủi cô thì cô đã an ủi ngược lại hắn, nói hắn đừng để tâm chuyện này nữa, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra.

Uổng công hắn ngồi cả đêm nghĩ xem phải nói thế nào... Khương Dụ Mạn đúng là thoải mái hơn hắn tưởng nhiều.

Hiện giờ, Khương Dụ Mạn có một đứa con trai hiếu thuận, một công việc đáng giá với những gì cô đã bỏ ra, cuộc sống cực kì thỏa mãn, mọi chuyện thuận lợi đến mức không có gì phải phàn nàn. Còn Hải Hạo Vĩ thì sao? Ly dị đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn chỉ là một phó giáo sư, làm mãi không lên chức, tình trạng hôn nhân thì cực kì bấp bênh, tái hôn lại ly dị, vừa tưởng nhận được tin vui một lần nữa, rốt cuộc vẫn chia tay. Bây giờ đã hơn 40 tuổi, con trai duy nhất không ở bên cạnh, cũng không muốn thân thiết với ông, nghĩ cũng biết ấm ức đến mức nào.

Phong Phi vừa nghĩ vừa cảm thấy cuộc sống của Khương Dụ Mạn đúng là không có gì để phàn nàn. So với Hải Hạo Vĩ, sau khi ly dị cô đã thăng tiến từ trưởng chi nhánh lên quản lý tổng công ty, có thể nói là một bước lên mây. Trừ bệnh tình của Hải Tú, cô không phải lo lắng chuyện gì cả. Mà bây giờ...

“Không sao đâu, để tớ đi xin thầy cho cậu thêm một tờ đề nha.”

Có một bạn học làm mất đề thi mới phát, hoảng hốt đi tìm người phát bài là Hải Tú để nói chuyện. Hải Tú vội nói với người ta đừng có lo, để cậu đi xin thầy một tờ khác cho.

Hải Tú của hiện tại, giao tiếp với bạn bè, giao tiếp với thầy cô hoàn toàn không còn là vấn đề nữa.

Phong Phi ngồi chỗ mình nhìn Hải Tú chạy tới chạy lui – bây giờ cậu phải thu lại bài tập của ngày hôm qua đem đi nộp. Hắn nhìn cậu chạy đến tối tăm mặt mũi, bèn đứng dậy giúp cậu một tay.

Lúc Hải Tú trở lại từ phòng giáo viên, trên tay lại cầm theo một tờ tạp chí.

Phong Phi nhướng mày, Hải Tú tự giác giải thích: “Cô dạy văn cho tớ, cô nói trong này có nhiều bài hay lắm, kêu tớ đọc thử xem người ta viết văn nghị luận như thế nào.”

Phong Phi than thở: “Đúng là thiên vị mà... Bình thường người ta có được đọc tạp chí đâu, toàn bị tịch thu. Còn cậu thì được giáo viên đưa cho luôn.”

Hải Tú ngoan ngoãn đưa cho hắn: “Cậu đọc trước đi?”

Phong Phi lắc đầu: “Không thèm đọc cái này.”

Hải Tú mở tạp chí, thích thú ngồi đọc: “Tớ thích lắm!”

Phong Phi nhìn gò má của cậu, thầm tính toán xem hôm nay về nhà có nên lôi mấy cái tạp chí đó ra cho cậu xem thử không. Hải Tú cũng lớn rồi, xem một chút chắc không sao đâu...

Phong Phi đang suy nghĩ lung tung, Hải Tú lại đẩy đẩy hắn, hưng phấn nói: “Cậu xem nè, xem nè...”

Hải Tú hạ thấp giọng, ngượng ngùng nói: “Lúc trước tớ nghe mấy bạn nữ nói qua cái này rồi, nghe bảo chính xác lắm.”

Phong Phi nhíu mày, xích lại gần Hải Tú nhìn xem...-

“Mười cách để con trai thu phục người mình thích.”

Hải Tú cực kì tin tưởng: “Cậu xem đi, cái này dạy mình làm sao để người yêu càng thích mình hơn đấy, đúng hơn lời cậu nói nhiều.”

Phong Phi không rõ: “Hả?”

Hắn chợt bừng tỉnh, nhớ lại chuyện tối qua.

Hải Tú nghiêm túc đọc: “Thứ nhất, cô ấy nói không giận nghĩa là đang giận, phải dỗ dành thật tốt.”

Hải Tú nhìn Phong Phi, như thể nhận ra điều gì vĩ đại lắm.

Phong Phi: “...”

Hắn nghiến răng: “Tôi giống ‘cô ấy’ lắm hả?”

Hải Tú vội vàng vuốt lông hắn: “Biết sao giờ, tớ là con trai mà, phải xem bản dành cho con trai chứ.”

Hải Tú sợ hắn để ý thật, khép tạp chí lại, dỗ dành hắn: “Thôi, tớ không đọc nữa.”

Phong Phi bất đắc dĩ khoát tay, “Muốn đọc thì cứ đọc đi, không sao.”

Hải Tú vẫn còn muốn xem thật, lại mở ra, rồi hỏi hắn lại lần nữa: “Không sao thiệt hả?”

Phong Phi đang rất vui vì Hải Tú làm gì cũng để ý đến hắn, gật đầu nói: “Ừ, đọc đi.”

Hải Tú cúi đầu, tiếp tục đọc: “Thứ hai, lúc người yêu nói không có chuyện gì chính là có chuyện!”

Chuông báo động của Hải Tú kêu lên inh ỏi, nhìn về phía Phong Phi, nhanh chóng khép tạp chí lại, nói với hắn: “Tớ không muốn đọc nữa, thật đó.”

Phong Phi nhắm mắt, ý nghĩ muốn xé quyển tạp chí kia chợt hiện lên.(=)))))))))

Hải Tú thì thầm mừng vì mình vừa tránh được một kiếp – vừa nãy cậu đã nhìn ra hắn thực sự đang nghĩ gì. Cậu thầm than trong lòng – mình thích Phong Phi đến hết thuốc chữa rồi!

Phong Phi nhìn Hải Tú thả lỏng mà vô thức cười lên – bạn trai nhỏ của hắn luôn nghĩ cho hắn, luôn cố gắng hết khả năng của mình. Dù cho cách biểu đạt có hơi vụng về, nhưng lại đáng yêu vô cùng.

Hệ thống sưởi của trường vẫn chưa bảo dưỡng xong, hôm nay vẫn tạm ngưng tự học buổi tối. Hai đứa về nhà sớm, cùng học bài, ăn cơm.

Không phải học buổi tối nên bài tập không nhiều. Tâm trạng Phong Phi rất tốt, vì thế hắn liên tục trêu chọc Hải Tú.

Hải Tú ngồi làm bài, hắn cũng ngồi làm theo, nhưng lại liên tục lấy chân khều cậu dưới bàn. Hải Tú uống ly nước được một nửa, hắn sẽ cầm ly nước uống hết nửa còn lại. Suốt buổi tối là một loạt các hành động trêu chọc. Trước khi đi ngủ, hắn còn ngồi ở trên giường nói chuyện lưu manh không ngừng, làm Hải Tú cực kì xấu hổ. Phong Phi thấy vậy, càng xấu tính hơn, rốt cuộc Hải Tú nghe không nổi nữa, mới ôm lấy lỗ tai vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng cầu xin: “Cậu mà nói nữa... Tớ không ngủ được đâu.”

Phong Phi bật cười ha hả, tắt đèn rồi nói: “Được rồi, được rồi, không nói nữa, ngủ thôi.”

Hắn đào người còn đang chôn trong ngực mình ra, chỉnh lại gối đầu cho cậu. Phong Phi xoa mái tóc mềm mại của Hải Tú, nói: “Đừng có suốt ngày lo lắng như ông già thế, tình cảm hai đứa mình... chính là nước chảy thành sông*, đừng lo gì cả.”

*nước chảy thành sông: thuận theo tự nhiên, yên bình nhưng hạnh phúc.

Hắn nói trúng tâm sự của Hải Tú, làm cậu thấy ấm áp hơn nhiều, gật đầu đáp: “Ừ.”

Lòng hắn khẽ động, lại nói: “Giữa chúng ta không nên có bí mật gì cả, cậu cứ giữ mọi chuyện trong lòng thì rất dễ xảy ra hiểu lầm. Hiểu lầm thì sẽ mâu thuẫn, mâu thuẫn thì sẽ cãi nhau.”

Hải Tú chớp mắt, môi giật giật mấy cái, không trả lời.

Phong Phi cúi đầu, mượn ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa mà nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu có chuyện gì gạt tôi hả?”

Trong lòng Hải Tú “bộp” một tiếng, theo bản năng rũ mắt xuống, không dám nhìn Phong Phi.

Phong Phi hỏi: “Sao vậy? Hỏi cậu đó.”

Hải Tú hít sâu một hơi, rồi lắc đầu.

Phong Phi cười cười, dịu dàng xoa đầu Hải Tú, rồi nằm thẳng người lại. Vừa mới nhắm mắt, lại nghe được giọng nói của Hải Tú: “Phong Phi, tớ... thật ra tớ có gạt cậu một chuyện.”

Hắn lập tức mở mắt, chân mày nhướng hết cả lên, do dự không biết có nên mở đèn hay không. Hải Tú nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: “Hôm qua... Lớp trưởng lớp bên cạnh có đến gặp tớ, nhờ tớ hỏi cậu cuối tuần này có rảnh không, có muốn đi chơi nữa không, nhưng mà... nhưng mà tớ nói cậu bận, không có thời gian.”

Cậu chột dạ nhìn hắn. Phong Phi bật cười, nhưng trong lòng lại chùng xuống.

Hải Tú lúng túng nói: “Tớ sợ cái bạn Thiệu Duyệt Dĩnh kia cũng đi, tớ... xin lỗi, đáng lẽ tớ phải nói với cậu, tớ...”

Thiệu Duyệt Dĩnh... Phong Phi dở khóc dở cười, “Không sao.”

Vì một tương lai Hải Tú có thể buông bỏ mọi gánh nặng mà thành thực nói rõ bệnh tình cho hắn nghe, Phong Phi tỏ ra khoan dung gấp 120 ngàn lần. Giọng hắn không có chút tức giận nào, quan tâm đến mức Hải Tú càng áy náy hơn: “Dù gì thì cậu cũng nói rồi, cậu không muốn tôi đi thì sao tôi đi được? Mà tôi cũng chẳng có hứng thú.”

Hải Tú thở phào, thành thực nói: “Tớ cứ sợ, cậu ấy mà đi hỏi cậu là tớ bị lộ hết...”

Phong Phi thầm nghĩ – với tài nói dối của cậu thì bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn thôi, nhưng ngoài mặt vẫn rất ôn hòa: “Bị lộ thì bị lộ chứ có sao đâu, tôi có thể tức giận với cậu được à?”

Lời hắn nói tràn đầy ý tứ: “Dù là chuyện gì, tôi cũng không tức giận với cậu.”

Hải Tú im lặng, rồi thử dò xét: “Thật không?”

Phong Phi hỏi ngược lại: “Tôi đã gạt cậu bao giờ chưa?”

Hải Tú hít sâu một hơi, rồi ngồi dậy. Hắn cũng ngồi dậy theo. Cậu lấy hết can đảm nói: “Còn việc này nữa... Không biết cậu nhớ không? Mấy ngày trước lúc cậu về, mấy bài tập tớ giao cho cậu làm đó...”

Phong Phi không rõ: “Hửm?”

“Lúc đó tớ giao cậu làm bài tập, thật ra, thật ra...” Hải Tú nuốt nước miếng, “Thật ra thì thầy chỉ giao có một nửa thôi, nửa còn lại là tớ tự soạn dựa trên những lỗi sai của cậu. Lúc trước tớ bảo cậu làm mà cậu không chịu, vừa hay có cơ hội, nên tớ thừa dịp cậu không chú ý, thêm vào...”

Phong Phi nhớ lại mớ bài tập mà hắn phải chết đi sống lại mới làm xong được kia, cắn răng mỉm cười: “À... Hèn chi, tôi còn tự hỏi sao giáo viên lại giao bài tập nâng cao cho tôi... Ha ha, bảo bối, lợi hại lắm, cậu không nói thì tôi cũng không biết đâu...”

“Còn nữa...” Hải Tú chẳng thèm nhớ tới bệnh của mình, càng nói càng hăng say, hai con ngươi trong suốt như tỏa sáng, “Giờ văn hôm bữa, cô giáo không vào lớp, không có ai quản nên cậu cứ chơi điện thoại không chịu viết bài đó. Tớ nói với cậu là cuối giờ phải nộp bài, nhưng mà... nhưng mà không có, hôm đó không thu bài, bài của cậu, tớ vẫn để trong hộc bàn của tớ... Đúng rồi, còn có một lần...”

...

Phong Phi nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm, hắn có giảm giác huyết áp mình đang tăng cao.

“Cậu...” Hải Tú lo lắng nhìn sắc mặt Phong Phi, không dám nói nữa, rụt người về sau, nhỏ giọng nhắc hắn: “Cậu... Cậu mới nói sẽ không giận tớ mà...”

“Đương nhiên.” Phong Phi nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười trông cực kì gượng ép, “Tôi đâu có giận cậu đâu? Tới đây.”

Hải Tú lập tức cảm thấy nguy hiểm, lắc đầu không chịu đến gần. Phong Phi cười cười ngoắc tay: “Tới mau, cậu sợ cái gì? Tới chỗ anh trai mau lên.”

Hải Tú bước lên phía trước một chút, chưa kịp biện hộ gì, đã bị Phong Phi nhấn lên trên tường. Hai tay bị hắn đè chặt, Hải Tú có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được. Cậu vội vàng nói: “Xin lỗi mà xin lỗi mà xin lỗi mà, a...”

Răng hắn ngứa ngáy nãy giờ, cúi đầu cắn một cái thật mạnh lên cổ Hải Tú.

Hải Tú đau đến nhíu mày, Phong Phi lại hung ác nói: “Kiếp trước tôi mắc nợ cậu nhiều lắm hả?! Sao kiếp này lại bị cậu chơi đến khổ thế này!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hải Tú đỏ bừng, quay sang chỗ khác, giọng nói không kiềm được vui vẻ: “Thì ra... mình quen nhau từ kiếp trước.”

Phong Phi im lặng, khí thế trong mắt nhanh chóng biến mất. Hắn nghiêng đầu nhìn dấu răng đỏ bừng trên cổ Hải Tú, vừa cúi đầu định xem thì cậu đã vội vàng rụt cổ lại, cầu xin: “Đau...”

Phong Phi khẽ cười: “Không được nhúc nhích, nếu không tôi cắn đau hơn nữa đó.”

Hải Tú hối hận quá đi! Vừa nãy còn tin hắn không nổi giận thật...

Nói không giận tức là đang giận, tạp chí nói đúng quá.

Cậu không dám động đậy, hoảng sợ chờ Phong Phi cắn tiếp. Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn lên vết cắn mình vừa tạo ra.

Thân thở cứng đờ của Hải Tú chợt thả lỏng.

“Vừa rồi tôi không kiểm soát được, cắn đau cậu.” Phong Phi dỗ dành, “Tôi sai rồi, lần sau không dám nữa. Còn đau không?”

“Không, không đau nữa...” Hải Tú sờ sờ cổ, “Cũng không đau lắm đâu.”

Phong Phi lại hôn chỗ kia một cái, nói: “Không thì cậu cắn lại tôi đi.”

Hải Tú vội lắc đầu: “Tớ không cắn được.”

Nghe cậu nói xong hắn lại muốn cắn nữa, nhưng cố gắng nhịn lại, chuyển hướng lên môi Hải Tú, hung hăng hôn lên: “Đi ngủ!”

Hải Tú ngoan ngoãn nhắm mắt. Phong Phi nhìn cậu, vướng bận trong lòng vô thức biến mất. Hắn cần gì phải để tâm như vậy? Cứ cái đà này, sớm muộn gì Hải Tú cũng hết bệnh, có nói với mình hay không cũng vậy thôi.

Thế nên, hắn tình nguyện giúp Hải Tú che giấu bí mật này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3