Nhớ Ra Tên Tôi Chưa? - Chương 74

Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
Chương 74
gacsach.com

Hôm sau, Phong Phi dành ra hai tiếng để đưa Lữ Hạo Lị ra sân bay.

Tiễn mẹ đi xong thì hắn quay về trường học, bây giờ đã là tiết ba rồi.

Vẫn đang là giờ tự học, hắn nhẹ nhàng đi cửa sau vào, rồi khẽ khàng ngồi vào chỗ của mình. Hải Tú thấy hắn thì hai mắt lập tức sáng lên, nhỏ giọng nói: “Cô đi rồi à?”

Phong Phi gật đầu, nói nhỏ lại: “Mẹ nói tháng bảy này ráng dành chút thời gian cùng ba về một chuyến.”

Hải Tú đưa cho hắn xấp đề thi và các kiến thức tổng hợp mà thầy giáo vừa đưa cho Phong Phi, nhẹ giọng nói: “Mới phát sáng nay.”

Phong Phi cầm lấy, bấc đắc dĩ nói: “Trốn thêm một lát nữa chắc cái bàn này ngập đề thi mất...”

Hải Tú cười cười. Phong Phi lấy trong cặp ra một cây dù xếp, bỏ vào hộc bàn cậu, nói: “Hôm qua trời mưa đó, cậu đừng vứt dù lung tung nữa... Đã dọn xong đồ đạc hết chưa?”

“Dọn xong rồi, quần áo gì đó tớ đem đi hết.” Hải Tú lấy cây dù nọ ra xem, thật trân trọng mà sờ sờ, lại cất vào rồi thấp giọng nói: “Cô Nghê nói chiều nay chụp hình tốt nghiệp đó.”

Phong Phi nhướn mày: “Sao không nói sớm? Biết vậy đã bận bộ này tới rồi.”

Bộ đồ hắn nói tới chính là cái áo giống với cái sơ mi màu kem mà Hải Tú đang mặc – hắn có một cái giống hệt vậy nhưng lớn hơn một số, là mẹ Hải Tú đã mua cho hai đứa, cũng là cái áo mà Phong Phi vẫn luôn khăng khăng là áo cặp của hai người.

Hải Tú cũng không để ý chuyện này lắm, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, thầy cô nói cho tụi mình thời gian để đi chụp hình lung tung trong sân trường với bạn bè.” Hải Tú mong đợi nhìn hắn: “Mình nhờ bạn khác chụp cho hai đứa mình mấy tấm nha.”

Phong Phi bật cười: “Chuyện này còn phải nói sao?”

Tiết hai buổi chiều – tiết học khó chịu nhất trong thời tiết mùa hè này được thầy cô chọn làm thời gian chụp hình, vì tiết này học rất mệt, hiệu suất học cũng không được cao.

Chuông vừa vang lên, Nghê Mai Lâm đã vào lớp thông báo cho mọi người ra ngoài xếp hàng để chuẩn bị chụp hình. Cả đám lập tức tỉnh ngủ, ồn ào xếp hàng đi xuống lầu.

Phong Phi và Hải Tú vẫn rất bình thản, đợi mọi người đi hết mới xuống. Lúc hai đứa đến hội trường, đã có tốp năm tốp ba bạn học đứng ngay ngắn trên sân khấu để chuẩn bị chụp hình. Ủy viên lớp đang hướng dẫn mọi người đứng vào vị trí theo chiều cao của mình. Phong Phi đi đến bên cạnh ủy viên, vỗ vai hắn: “Đi lên đi, để tôi hướng dẫn mọi người chỗ đứng cho.”

Ủy viên lớp còn chưa kịp phản ứng, Phong Phi đã giục: “Đi đại nhanh lên! Tôi cao hơn cậu cả khúc như vậy chẳng lẽ nhìn không thấy rõ hả? Vương Bằng! Xuống một hàng, có chút xíu như vậy mà đứng tuốt phía sau? Hà Hạo mày che mất người ta rồi, xuống một hàng, đổi với bạn cùng bàn của mày đó. Hải Tú... Đúng rồi, đứng yên ở đây đi.”

Ủy viên lớp thành thật để cho Phong Phi hướng dẫn. Hắn chừa lại ba vị trí phía trước cho Nghê Mai Lâm, chủ nhiệm khoa và thầy hiệu trưởng, sau đó xếp con gái đứng trước con trai đứng sau, lùn trên cao dưới theo thứ tự thật ngay ngắn. Hàng nào nhìn chưa ổn thì hắn lại đổi vị trí, trong tích tắc đã sắp xếp xong xuôi, lại nói: “Cậu! Phan Bạch, dời qua phải một chỗ.”

Bạn học bị gọi tên mờ mịt nói: “Để trống chỗ này làm gì?”

Phong Phi không trả lời, hắn quay lại phía sau xem một lớp khác vừa mới chụp xong đang giải tán, cô Nghê và thầy giáo hỗ trợ chụp hình đang đi tới. Hắn bước thẳng lên sân khấu, đứng vào vị trí để trống lúc nãy. Lại cúi đầu nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Hải Tú đứng trước mặt.

Bọn họ muốn đứng chung một chỗ chụp hình tốt nghiệp.

Thầy hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm và Nghê Mai Lâm ngồi ở phía trước. Hiệu trưởng nhân cơ hội này nói mấy câu khích lệ đám học sinh một phen, bảo bọn họ đừng căng thẳng vân vân. Thầy chụp ảnh làm một động tác tay. Phong Phi liền khoác tay lên vai Hải Tú.

“Quả cà!”

Thầy chụp hai tấm hình rồi phất tay nói: “Được rồi! Lớp tiếp theo đi.”

Cả đám nhảy xuống sân khấu, rối rít kéo bạn bè của mình đi khắp nơi chụp ảnh. Có mấy bạn gái lớp khác ngượng ngùng lại gần, hỏi Phong Phi chụp với bọn họ một tấm được không. Phong Phi cười cười, lắc đầu nói hắn không ăn ảnh nên không chụp, rồi kéo Hải Tú đi.

Hai đứa đi đến một chỗ vắng người, Phong Phi nói: “Nói đi, muốn chụp thế nào?”

Hải Tú trêu hắn: “Không ăn ảnh?”

Hắn vỗ nhẹ lên đầu cậu một cái: “Đã được lời rồi còn muốn khoe mẽ hả?”

Dĩ nhiên Hải Tú không dám, vô cùng mất hình tượng mà khen Phong Phi nửa ngày.

Hắn chẳng quan tâm tới người khác, cứ kéo Hải Tú đến chỗ cây Tiêu huyền lớn nhất trường học chụp mấy tấm với cậu. Hải Tú phơi nắng nên mặt hơi đỏ lên, hưng phấn nhìn di động của Phong Phi —- lần đầu tiên hai đứa quang minh chính đại đứng giữa sân trường chụp hình chung đó! Phong Phi còn che nắng giúp cậu, để Hải Tú không bị chói mắt khi chụp hình.

Hải Tú thấy hình nào cũng đẹp, cậu gửi hết qua điện thoại mình, chuẩn bị tối về ngắm cho đã.

“Muốn chụp chỗ nào nữa?” Phong Phi nhìn xung quanh, “Thật ra thì không còn chỗ nào đẹp...”

“Không chụp nữa.” Hải Tú cất điện thoại vào, cười nói: “Về lớp đi, đi về lớp... mình chụp một tấm cậu ngồi ở bàn làm hình nền là được rồi.”

Phong Phi bật cười: “Làm bài thì có gì đâu mà chụp?”

“Cậu khi nghiêm túc đọc sách là đẹp trai nhất đó!” Hải Tú khẳng định “Lúc cậu chép bài nữa, rồi lúc cậu dùng kẹp giấy kẹp đề thi lại nữa. Nhiều lắm luôn, tớ nói không hết.”

Hải Tú nghĩ mà tiếc – cậu còn muốn chụp một tấm Phong Phi ném bóng vào rổ, lúc Phong Phi thi đấu xong đứng uống nước, lúc Phong Phi vận động xong thì dùng vạt áo lau mồ hôi...

Phong Phi trêu cậu: “Hình tượng đâu rồi? Người đã là của cậu rồi, chụp hình gì nữa?”

Hải Tú thấy cũng đúng, tâm trạng lại vui lên.

Phong Phi thấy hơi nóng nên săn tay áo lên, nhìn về phía siêu thị nói: “Muốn uống đồ lạnh không?”

Hải Tú vội lắc đầu: “Đừng, coi chừng đau bụng đó, về lớp uống nước.” Nói xong lại sợ hắn không vui, Hải Tú bổ sung thêm: “Tớ cho cậu uống trà hoa với đường nha?”

Trà hoa thanh tâm nhuận phổi, đề phòng trúng gió sốc nhiệt, uống vào ngày hè thì đúng là cực phẩm. Đáng tiếc là một tháng nay Phong Phi uống quá nhiều rồi, bây giờ đừng nói là uống tiếp, mới vừa nghe tên thôi là hắn đã muốn ói. Phong Phi vội nói: “Đừng, không cần phiền phức vậy, uống nước lọc được rồi!”

Hải Tú bật cười, theo Phong Phi lên lầu.

Tiết học sau khi mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, Nghê Mai Lâm vào lớp lập danh sách thống kê địa điểm thi của từng người, danh sách phụ huynh đưa đón và số điện thoại cần khi liên lạc khẩn cấp. Ở mục số điện thoại, Phong Phi và Hải Tú vẫn viết số của nhau.

Trước ngày thi, mọi thứ đều được tiến hành đâu ra đấy.

Cũng trong vài ngày trước khi thi đó, Khương Dụ Mạn đột nhiên có ý định xin nghỉ làm hai ngày, chuyên tâm đưa đón Hải Tú đi thi. Không đợi Hải Tú lắp ba lắp bắp giải thích, Phong Phi đã cầm lấy di động của cậu, nói: “Cô ơi, người ta rất kị việc trước ngày thi mà đảo lộn sinh hoạt đó. Hải Tú ở nhà cháu được nửa năm đã quen rồi, ngày nào cũng đi học đi về với cháu. Lần này bọn cháu thi chung một chỗ nữa, cứ đi như bình thường là được rồi ạ.”

Khương Dụ Mạn vẫn không yên lòng: “Vậy hai hôm đó hai đứa ăn cái gì? Để cô...”

“Mọi khi ăn gì thì hôm ấy ăn cái đó thôi.” Phong Phi vừa khuyên vừa cố gắng dụ cô, “Đột nhiên cô cho cậu ấy ăn đồ bổ, coi chừng không tiêu đó cô, để cậu ấy ăn như bình thường là được rồi. Bây giờ cô xin nghỉ rồi lại đón cậu ấy về, không chừng cậu ấy lại cảm thấy không được tự nhiên, lỡ như thi không tốt thì làm sao đây?”

Cuối cùng, Khương Dụ Mạn cũng bỏ đi ý định, do dự nói: “Cũng phải...”

Phong Phi cười nói: “Chờ cậu ấy thi xong thì cô dành thời gian chơi với cậu ấy nhiều một chút là được. Giờ thì không cần đâu ạ, thật đó, làm rối rắm sinh hoạt thường ngày của Hải Tú không được lợi gì cả.”

Chuyện này đương nhiên Khương Dụ Mạn biết, cô gật đầu nói: “Thôi được rồi, phiền cháu rồi... Một năm nay, may nhờ có cháu trông chừng đứa nhỏ này, có cháu cô rất yên tâm.”

“Nói chung là hai hôm đó cô cứ yên tâm.” Phong Phi đưa điện thoại cho Hải Tú, “Nói với mẹ tôi không ăn hiếp cậu, mẹ khỏi phải lo.”

Bên kia điện thoại Khương Dụ Mạn cũng nghe thấy, cười nói: “Đương nhiên là không ăn hiếp... Cháu rất tốt với Hải Tú.”

Nghe điện thoại trước mặt Phong Phi thì Hải Tú cảm thấy không được tự nhiên, nên cậu cầm di động vào phòng ngủ nói chuyện.

“Dạ biết...”

“Dạ, không được làm phiền người ta.”

“Dạ, không ăn dưa hấu, không ăn kem, mẹ yên tâm... Phong Phi cũng không cho con ăn.”

“Dạ, không cho cậu ấy ăn.”

“Dạ, chuẩn bị đồ xong hết rồi, bút chì 2B, gôm, phiếu báo danh, chứng minh thư.”

“Dạ... Mẹ đừng lo quá, con không sao mà, bai bai mẹ.”

Hải Tú cúp điện thoại, thấy Phong Phi đang đứng ngoài cửa phòng nhìn chằm chằm mình thì xấu hổ không thôi: “Mẹ tớ dặn tớ nói với cậu là đừng nên căng thẳng, không được ăn uống lạnh.”

Phong Phi không trả lời, vừa nãy nghe cậu nói “Phong Phi không cho con ăn” nên tâm trạng hắn rất tốt, “Mẹ rất thích tôi đúng không?”

Hải Tú không rõ: “Thích cậu lâu rồi mà.”

Phong Phi cười: “Thích con rể đúng không?”

Hải Tú đỏ mặt phản bác: “Thích con dâu mới đúng!”

Phong Phi nhướn mày: “Định tạo phản à?”

Hải Tú muốn xuống lầu nhưng Phong Phi vẫn chôn chân không nhúc nhích. Hải Tú vốn chẳng đẩy được hắn, đành cười nói: “Đừng quậy mà... Đọc sách đi.”

Hai tay hắn đút túi quần, híp mắt nhìn Hải Tú, trong mắt còn mang theo chút lưu manh: “Nói lại xem, phải con rể không?”

Bị Phong Phi nhìn như vậy làm tim Hải Tú đập thình thịch không ngừng, cuối cùng vẫn chịu thua hắn. Cậu đỏ mặt thừa nhận, lúc này hắn mới nghiêng người né ra. Hải Tú vừa đi ra, hắn lại đột nhiên ôm lấy cậu.

Phong Phi đặt cậu trên khung cửa, dịu dàng hôn lên

“Nói với mẹ cứ yên tâm, cả đời này tôi sẽ không bao giờ ức hiếp cậu.” Hắn xoa xoa trán Hải Tú, cưng chiều nói: “Luôn thương cậu.”

Hải Tú cúi đầu thật thấp, nói chuyện nhỏ thật nhỏ: “Thỉnh thoảng... ăn hiếp một lần... cũng được...”

Hắn lập tức hiểu ý cậu. Thế nhưng ngoài dự liệu của Hải Tú, Phong Phi không có trêu cậu mà lại nở nụ cười, nhéo mạnh má cậu: “Dám trêu tôi... Đi đọc sách đi!”

Hải Tú cười hì hì, chạy đi đọc sách.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3