Nô Thê Muốn Xoay Người - Chương 02

Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 2: Ước định trên thảo nguyên (1)
gacsach.com

"Thảo nguyên bao la, núi đồi mỹ lệ,

đàn đàn bò dê, mây trắng khoan thai,

cầu vồng rực rỡ, treo ngang trời xanh,

có cô thiếu nữ, tay cầm roi da,

vừa ngâm nga bài mục ca thảo nguyên, vừa trông trâu bò cùng dê.

Muốn hỏi nàng một câu, có thể cho ta nói rõ nỗi lòng,

ta hi vọng cô nương có thể cùng ta, cùng nhau trông nom bò cùng dê..."

(dịch bài hát ra thấy chuối quá, chắc tiếng tây tạng hay hơn - .-|||)

Giọng ca hồn hậu, lảnh lót làm lay động thảo nguyên mênh mông, ánh tà dương tuy rằng đã tới nơi xa vời, nhưng vẫn rực rỡ, tươi đẹp như vậy. Làn gió nhẹ lướt qua mặt sông, tức khắc làm lay động mặt nước làm vỡ tan ánh vàng chói lọi. Phương xa, tuyết trắng đọng trên đỉnh núi phản chiếu vầng sáng hoàng kim, như chờ đợi kẻ khác quỳ lễ trước sự thánh khiết vô biên.

Một cô nương lả lướt, nhanh nhẹn, quần áo chỉnh tề, đuôi sam tết rối cưỡi trên lưng một con trâu đen cường tráng, trong tay thong dong múa một cây roi da nhỏ, vừa xua lũ bò dê về nhà, vừa thưởng thức phong cảnh mỹ lệ của cao nguyên.

Đi tới thế giới này đã nửa năm rồi, La Chu cuối cùng cũng biết chính bản thân mình không những xuyên đến nơi khác, mà còn xuyên đến khoảng thời gian khác, trước mắt chính là cao nguyên được mệnh danh nóc nhà thế giới mấy trăm năm trước.

Không có dây cáp điện giăng như mạng nhện, không có đèn điện, điện thoại, truyền hình, máy tính, thiết bị đồ dùng điện. Y phục mang đậm phong cách cổ xưa, mọi người không nói cũng nghe không hiểu tiếng Quan Thoại, ngay cả tiếng Tạng họ nói cũng không hoàn toàn giống như tiếng Tạng thông dụng trên tivi, mà đặc sệt âm hưởng địa phương. Khi mới đến, nàng không thông thuộc tiếng Tạng, tựa hồ thành kẻ điếc, hồi lâu mọi người ngẫu nhiên nói đến từ nô lệ, Pháp vương, lãnh chúa, sau một thời gian suy nghĩ nàng mới biết mình đã xuyên ngược thời gian.

Hậu thế của người dân nơi đây chính là "Tạng tộc", họ tự xưng là "Phồn", "Bác Ba", ngoài phục sức và phong tục mười phần giống Tạng tộc, thì còn rất nhiều điểm bất đồng. May mà nàng được xem là có một phần tư huyết thống Tạng tộc, vì lấy điểm cộng cho dân tộc thiểu số khi thi vào trường cao đẳng mà ở hộ khẩu đã điền dân tộc: "Tạng", dung mạo và thói quen sinh hoạt của nàng ở trường thì hoàn toàn giống người Hán, đối với dân tộc tại đây nàng cũng có một chút hiểu biết, nếu không thật đúng là vô cùng khó khăn khi hòa hợp với cuộc sống cổ xưa trong vòng hơn một tháng.

Không sai, hiện tại sinh hoạt của nàng chính là mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Mọi thứ ở thế kỷ 21 đã vĩnh viễn được buông xuống ở một năm trước đây, khi nàng nhắm mắt niệm tụng. Trong lòng có mất mát, bi thương, nhưng không cảm thấy buồn phiền cùng sụp đổ, lo âu duy nhất chính là tài khoản ngân hàng còn hơn ba trăm vạn chưa dùng tới. Sớm biết sẽ có ngày xuyên qua, nàng nên mỗi ngày sống xa hoa. Suốt một tháng xuất ngoại du lịch, tự ngược đãi bản thân làm một lữ hành giả (kiểu du lịch kiểu phượt ý).

Quả nhiên, trên đời này việc làm cho người ta chết không thể nhắm mắt nhất, chính là khi chết rồi thì tiền hoàn toàn vô dụng. Nàng hiện nay sống cũng như chết, tay cũng với không tới số tiền trăm vạn kia.

Lúc trước khi cuộc sống vật chất còn sung túc, tinh thần nàng lúc nào cũng phải áp lực kiềm nén phẫn uất, gào thét trong hư không, cô quạnh. Hiện tại cuộc sống tinh thần phong phú sung túc thì nàng lại lúc nào cũng than thở vì vật chất nghèo nàn, sinh hoạt gian nan thống khổ. Nima! (tiếng Tây Tạng có nghĩa là mặt trời - tỷ đang than trời ơi nè:P), Thượng Đế không cần như vậy bất công chứ! Tại sao mở cửa sổ lại đóng cửa chính, đóng cửa sổ lại mở cửa chính? Nàng sao lại không thể nắm bắt được cả vật chất lẫn tinh thần cùng lúc chứ? (Chúa nói: tham quá đi con (︶﹏︶|||)...)

Thu lưu nàng là một thôn tên Nạp Mộc A, tọa lạc tại thung lũng nằm giữa cao nguyên, thuộc sở hữu của một vị lãnh chúa. Lãnh chúa có một tháp phòng ở trên lưng đồi, có thể nhìn ra toàn bộ thung lũng, quản lý lãnh thổ trên trăm dặm bình nguyên cùng mười mấy thôn xóm.

Mọi người trồng trọt trên đất của lãnh chúa, thả gia súc trên đồng cỏ của lãnh chúa, đúng hạn nộp thuế ruộng cho lãnh chúa, so với xã hội phong kiến Trung Quốc còn gian nan vất vả hơn. Xã hội phong kiến, tốt xấu gì vẫn là “Sĩ nông công thương”, nơi này nông dân cùng dân chăn nuôi cơ hồ hơn một nửa là nô lệ, ngoại trừ làm việc nông cho gia đình mình còn phải làm việc không công cho lãnh chúa.

Chế độ nông nô a, chế độ nông nô hắc ám, độc ác không gì so sánh được a! Người vô ý sẽ bị chết thảm thương vô cùng chính là trong xã hội nông nô này a! Nàng vì sao không xuyên tới Trường An hưng thịnh đời nhà Hán? Vì sao không xuyên đến Tử Cấm Thành thời nhà Thanh? Hiện tại Trung Nguyên đang là triều đại gì? Nếu nàng rời khỏi cao nguyên, có thể trở về Trung Nguyên không?

La Chu nheo mắt, ưu thương nhìn một ngọn lại một ngọn núi cao nhấp nhô. Ở trên cao nguyên nóc nhà thế giới chưa có đường sắt, chưa có quốc lộ, tỉnh đạo, thị đạo, khu đạo, chỉ có đường đường dành cho người ngoại bang và đường ngựa chạy. Phương tiện giao thông không có máy bay, xe lửa, ô tô, xe ngựa, xe cút-kít, ngay cả con bò đang cưỡi dưới mông đây cũng không phải của mình, nàng sao có thể thoát khỏi cao nguyên này? Dựa vào hai chân sao? Mấu chốt ở đây là nàng ngay cả vị trí cụ thể của mình ở đâu cũng không rõ. Nửa năm qua, theo chân đoàn chăn thả, thấy được ngoại trừ thảo nguyên ra thì chính là núi đồi;trừ bỏ núi đồi chính là trời xanh mây trắng, cây cỏ xanh tốt cùng ánh chiều tà. Nếu dựa vào hai chân mà tùy tiện trốn đi, cho dù nàng từng học thuật phòng thân cũng chỉ có kết cục là chết bờ bụi.

Lần đầu tiên được leo lên nóc nhà cao nguyên, nàng vui mừng như bầu trời trong xanh được gột tẩy, sùng bái trước núi tuyết nguy nga, linh hồn được gột rửa phủ phục trong hồ nước thần thánh, chỉ thấy dù có chết tại nơi này cũng không oán không hận. Đến lúc xuyên qua, vì xót thương thôi thúc mà nhận thức được "Tình yêu quả thật đáng quý, tự do có giá trị rất cao, nếu muốn bảo toàn mạng sống, hai thứ trên đều có thể vứt bỏ." Thật sâu sắc hiểu được ý nghĩa của câu này a.

Nhân sinh số khổ, giống như con ngựa trắng quá khích. Quý trọng sinh mệnh, hảo hảo sống, mới là điều hạnh phúc nhất thế gian.

Để có thể bảo đảm sống lâu trăm tuổi, nàng vẫn nên thanh thản mà sống tại thôn Nạp Mộc A cả đời đi. Tốt xấu gì, tiểu lãnh chúa cũng không tính là tàn nhẫn hung ác, tất cả mọi người không phải đều có thể miễn cưỡng vui vẻ mà sống hay sao? Thảo nguyên gió thổi, bò dê đầy đồng cỏ không phải cũng được xem như là một nơi ấm áp mỹ lệ sao? Chỉ cần nàng đòi hỏi vật chất thấp một chút, không cần quá khoái lạc, cứ thản nhiên mà sống hết một đời.

"La Chu, nàng nghe được ta xướng ca sao?" Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, giọng nói nam giới mộc mạc mà vui sướng vang lên.

Nàng giương mắt nhìn về phía nam nhân đang thúc thân ngựa đi đến, mũi cao thẳng, ngũ quan cương nghị, làn da đen hồng, một thân áo choàng, tóc quăn tung bay không chút trói buộc, vóc người to lớn rất có phong thái hán tử bình nguyên nhanh nhẹn dũng mãnh.

Nửa năm trước, chính là nam nhân này nhặt được nàng. Nói là nam nhân, kỳ thực bất quá mới tròn mười chín, so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi. Là con trai của một tổng quản nhỏ dưới quyền lãnh chúa.Nếu không phải nhà hắn có được chút xíu đặc quyền, nhờ hắn đột nhiên xuất hiện bên ngoài thì có khi nàng phải lưu lạc mà trở thành nô lệ của lãnh chúa, trải qua cuộc sống thảm thương không bằng chó lợn.

Hiện giờ, nàng là người làm thuê cho nhà hắn, giúp nhà hắn làm việc đồng áng, chăn thả, thuận tiện cùng các lão nhân tâm sự qua ngày, nói chuyện giải sầu.

"Nghe được, Lãng Thố." Nàng giương mắt, chỉ chỉ lỗ tai, "Ngươi là danh ca nổi tiếng thôn Nạp Mộc A, ta sao lại không nghe thấy?" Tên nhóc tên đầy đủ là Trát Tây Lãng Thố, nàng theo thói quen chỉ gọi hắn bằng hai chữ sau.

"Vậy nàng đáp ứng ta sao?" Con ngươi đen bóng của Trát Tây Lãng Thố dưới ánh tà dương toát ra lửa nóng.

"Không đáp ứng." Nàng cười tủm tỉm lắc đầu, một trăm linh một lần cự tuyệt lời bày tỏ nhiệt tình của hắn. (Anh này kiên trì ác, đàn ông thế chứ: ">)

"Vì cái gì?" Trát Tây Lãng Thố lần thứ một trăm lẻ một truy hỏi nguyên nhân.

"Ta là một người lưu lạc tha hương đến thôn Nạp Mộc A, ngươi là nhi tử của tổng quản lãnh chúa, thân phận không xứng."

"Cha ta chỉ là một quản gia nhỏ quản lý gia súc, nhà của ta cũng không tính là giàu có. A tổ, a mẫu, huynh đệ cùng các tiểu muội cũng đều thích nàng, căn bản không quan tâm nàng là người tha hương." Trát Tây Lãng Thố không ngại phiền giảng đạo lý, giãi bày sự thật với nữ nhân cố chấp.

Lời Trát Tây Lãng Thố nói chính là sự thật, nàng có thể được hắn nhặt được chính là trong họa có phúc. Không chỉ mình Lãng Thố, từng thành viên trong nhà đều nhiệt tình thiện lương, thành tâm chiếu cố kẻ hai bàn tay trắng như nàng. Chẳng những cho nàng việc làm để tự nuôi sống mình, còn sửa một gian nhà gạch ở đối diện chuồng bò cho nàng tá túc, cho nàng một nơi để sống yên phận.

Thề non hẹn biển, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, khắc cốt ghi tâm gì gì đó, nàng xem cha mẹ mười mấy năm rối rắm trong tình yêu, sớm bị sợ đến không còn một chút mơ mộng, khát khao nào. Nàng thầm nghĩ tìm một người gợi tình ôn nhu, có thể như sông dài nước chảy không gợn sóng, đơn giản mà sống.

Lãng Thố đúng là một tên nhóc chân thành, thật thà mà lại chịu khó, gan dạ, trời sinh có giọng hát thật là tốt, không những vậy còn là một nhân tài chăn thả và săn thú, nếu cùng với hắn sinh sống hẳn là không tồi.

Chính là nhà hắn có sáu anh chị em a! Ở nơi mà tự nhiên ác liệt, cuộc sống gian nan như trên nóc nhà cao nguyên, ở hiện đại tại các vùng sâu vùng xa còn tồn tại chế độ cộng thê, chứ đừng nói đến cao nguyên cổ đại. Lãnh chúa giàu có mới được một chồng nhiều vợ, không có chuyện ở riêng chia tài sản, tầng lớp nhân dân nghèo khó đại đa số đều là mấy huynh đệ cùng cưới một vợ, cá biệt còn xuất hiện cha con, chú cháu, bạn bè... chung vợ. Chuyện này đối với con gái không phải là nghiêm trọng sao? Ngẫm lại không rét mà run. (má ơi!)

Là một phụ nữ chịu ảnh hưởng thật sâu của quan niệm một vợ một chồng, nàng chính là muốn tìm một người nam nhân cùng sống, không phải N nam nhân. Làm cho người ta tuyệt vọng chính là quanh đây trăm dặm, bên trong thôn Nạp Mộc A, mười người thì tất cả đều cưới chung một vợ.

Nima! rốt cục thì nam nhân cùng nữ nhân nơi đây ăn cái gì mà tỷ lệ sinh nam giới so với nữ giới cao gấp nhiều lần như vậy? Nima, vì sao lãnh chúa cùng họ hàng lại chiếm nhiều nữ nhân như vậy? Chia đều thì tốt rồi! A a, chung quy một câu, đều là của cải dẫn đến tai họa.

Dưới ánh mắt trông mong nhiệt liệt như lửa của Trát Tây Lãng Thố, nàng cảm thấy chính mình lại nói đông nói tây, trên trời xuống biển tìm nguyên nhân cự tuyệt có vẻ rất không đạo đức.Nhếch miệng, cuối cùng lắp bắp nói ra nguyên nhân cự tuyệt chân thật nhất: "Ta... nguyện ý cùng một người nam nhân cùng chung sống, không nguyện ý cùng các huynh đệ của ngươi cùng nhau chung sống." Hơn nữa trong sáu huynh đệ còn có 2 người dưới 10 tuổi, một người mới tròn mười một tuổi, là trẻ em nha, nàng không muốn vừa làm vợ vừa làm vú em!

Trát Tây Lãng Thố sửng sốt, lông mày rậm nâng cao, ánh mắt càng phát ra lửa nóng nồng nhiệt: "Này... đây là lời nói thành tâm của nàng sao?"

"Ừ" - dưới sự chuyên chú sáng rực trong ánh mắt Lãng Thố, La Chu di chuyển tầm mắt, mặt dày hiện vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt. Điều này không liên quan đến tình yêu, chỉ là bản năng e lệ cửa phụ nữ với người khác phái.

Một đôi cánh tay cường tráng vươn tới, thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm bay lên trời. Trong lúc nàng kinh hô, cả người đã từ trên lưng trâu lọt vào trong lòng một nam tử cao lớn cường kiện. Mang theo mùi thịt tanh nhàn nhạt cùng mùi mồ hôi đặc sệt, khí tức giống đực trong nháy mắt bao vây, làm cho nàng hoảng hốt giãy giụa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3