Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo - Chương 50
Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 50: 50: Chương 49
Nguyễn Nhuyễn đã xem qua rất nhiều video làm đẹp ở thế giới này rồi, ít nhiều gì cũng có biết đến Chỉ Nguyên.
Có điều, quả là người thành công có lối đi riêng, phong cách làm việc của y không ai theo nổi.
Xem video của y, thứ nhất là chả học hỏi được bao nhiêu, thứ hai là phong cách quá khác, có mà bị ảnh hưởng ngược.… Cho nên bình thường Nguyễn Nhuyễn rất ít khi xem.
Có xem thì cũng là do xu hướng đề xuất, tiện tay bấm vào.
Nghĩ vậy, Nguyễn Nhuyễn cười ngại ngùng: “Tôi có nghe qua, là một make-up artist rất giỏi.”
Lục Lục gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, mà tôi thấy anh ta cục súc quá, một chút cũng chả giống Omega gì cả…”
Bởi vì có Giang Ngôn Trạm, nên khi Nguyễn Nhuyễn nghe lời bình phẩm này lập tức khó chịu.
Nhưng mà đằng nào chuyện cũng không liên quan gì đến cô, nên cô chỉ hơi đổi thái độ, nụ cười phai nhạt hẳn đi, không tiếp lời.
Bầu không khí gượng gạo hẳn lên.
Hầy, xã giao khó quá.
Nguyễn Nhuyễn không buồn nhìn mặt Lục Lục nữa.
Nhưng không vì cô làm vậy mà Lục Lục chịu im miệng.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, trước khi quen biết cô, tôi cũng không nghĩ cô là Alpha đâu.” Lục Lục cười ngại ngùng, “Bởi vì cô thật sự đáng yêu quá, trên thế giới này sao có thể tồn tại Alpha đáng yêu được… Nói thật, so với Chỉ Nguyên là Omega nhưng chỉ khiến người khác sợ hãi thì…”
Chưa khai tiệc nên quanh hội trường đều là tiếng nói chuyện rầm rì, Lục Lục nói chuyện cũng nhẹ nhàng, âm lượng cũng không lớn.
Ngoại trừ Nguyễn Nhuyễn cũng không có ai nghe thấy—— hoặc là không.
Đúng là trời không chiều lòng người, đi nói xấu người ta nhưng bị đương sự bắt tận mặt, Chỉ Nguyên vừa lúc đi tới.
Lục Lục hoảng hồn, lập tức ngậm miệng.
Chỉ Nguyên coi cô ta như không khí, vòng ra sau hai người, kéo ghế ra ngồi vào chỗ của mình.
Y điềm nhiên nhìn bảng tên của Nguyễn Nhuyễn, đọc thành tiếng: “Một Cục Kẹo Dẻo?”
Nguyễn Nhuyễn: “… Xin chào, buổi tối tốt lành.”
“Không tốt nổi.” Chỉ Nguyên nói, “Tại vì có cô hồn lảng vảng ý.”
Nguyễn Nhuyễn: “…”
Này, cũng được xem là cách nói chuyện xã giao sao?
Các chỗ ngồi cách nhau cũng không xa, nên đương nhiên Lục Lục nghe thấy hết, ngượng nghịu cười cười, Nguyễn Nhuyễn cũng thấy nhục giùm cô ta 896 lần.
"Bé A đáng yêu ơi,” Chỉ Nguyên cười vui vẻ, đuôi mắt phượng hơi nhếch, làm y nhìn vừa quyến rũ lại không mất phần mạnh mẽ, “có ai đã từng nói với em là em rất đẹp không?”
Nguyễn Nhuyễn: “… Cảm ơn.”
Cái danh xưng “bé A đáng yêu” này chắc cũng không khác "cún con" là mấy đâu nhỉ.
Nguyễn Nhuyễn hoang mang.
Con người vốn đã khiến cô cảm thấy khó nắm bắt, mà vị đại thần này lại càng hành xử không theo lẽ thường, làm cô chẳng biết phải đối phó ra làm sao cả.
Cô chớp mắt, đương lúc còn chưa đả thông được đại thần nói vậy với mình là có ý gì, thì Chỉ Nguyên đã lật bảng tên của y úp xuống, thản nhiên nói ——
“Son của cô trôi hết rồi kìa.”
Nguyễn Nhuyễn: “…”
Thật, thật hả?
Cô nhớ là trước khi lên xe cô đã dặm lại rồi mà.
Chẳng lẽ hồi nãy thân mật với Giang Ngôn Trạm bị trôi mất rồi?
Gần đây tình cảm đôi bên đang độ mặn nồng cuồng nhiệt, nên hôn hít ôm ấp gần như thành thói quen rồi, cũng chả nhớ hồi nãy thân mật là hồi nào.
Sự kiện lần này không yêu cầu mặc theo dresscode, người tham dự đa số đều làm việc trong lĩnh vực làm đẹp, nên ai cũng ăn mặc trang điểm lồng lộn như cái vườn hoa bảy sắc cầu vồng.
Son hồng cánh sen là xưa rồi, tím thâm xì như mẹ kế mới là trend…
Cho nên cô trang điểm vậy là nhẹ rồi.
Nguyễn Nhuyễn nghe vậy định lấy gương ra xem lại, thì đã có một thỏi son được đưa tới.
Nguyễn Nhuyễn: “… A?”
“Hử?” Chỉ Nguyên nhìn vẻ mặt nghệt ra của cô, “Không dặm lại à?”
Nguyễn Nhuyễn vô thức nhìn sang bàn Giang Ngôn Trạm.
Nếu nói bàn của cô là bàn của đại thần, thì bàn của anh cũng thế, nhưng mà là các đại thần tư bản.
Bên này xã giao đã kh.ủng bố rồi chắc bên đó còn khủng khiếp hơn nhỉ.
Nguyễn Nhuyễn chỉ là vô thức nhìn qua, nhưng không ngờ tới Giang Ngôn Trạm không những không nói chuyện xã giao với ai, mà còn đang ngồi nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nguyễn Nhuyễn: “…”
Trong mắt người khác, thì anh cũng chỉ đang nhìn bình thường thôi, không khác thường ngày mấy.
Nhưng trong mắt Nguyễn Nhuyễn, thì trông rõ là đang giận dỗi.
Nên cô lập tức sun vòi, tay tự giác lấy thỏi son kem trong túi ra.
Nguyễn Nhuyễn lịch sự cảm ơn: “Không cần đâu tôi có mang rồi, cảm ơn anh.”
Chỉ Nguyên: “…”
Nguyễn Nhuyễn cũng tự cảm thấy nụ cười mỉm chi này của bản thân quá ư là xuất sắc, quyết định cứ thế mà cười cho hết buổi.
Chỉ Nguyên sa sầm thu son về.
Bởi vì được bảo dưỡng tốt, nên nhìn anh ta rất trẻ, hơn nữa hôm nay anh ta cũng không trang điểm đậm, nên hoàn toàn không nghĩ tới anh ta vậy mà còn lớn hơn Giang Ngôn Trạm hai tuổi.
Nguyễn Nhuyễn dĩ nhiên chẳng quan tâm nhiều như vậy, tiệc vẫn chưa bắt đầu, đại thần hai bên cũng không ho he gì, cũng chẳng ai nói chuyện nữa.
Yay, cô không cần phải xã giao nữa.
Cảm giác tự do quay về với Nguyễn Nhuyễn, cô lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Ngôn Trạm.
Bên bàn của mấy đại thần tư bản, Giang Ngôn Trạm cũng lấy điện thoại ra xem, mày hơi nhăn, chắc hẳn là đang bàn chuyện làm ăn lớn lao lắm.
Giang Tuyết Phi: Giồi ôi, đi làm mà còn nhắn tin yêu đương nhăng nhít.
Các đại thần tư bản khác: Ôi giồi, đi ăn tiệc mà vẫn không quên công việc, Giang tổng khủ.ng bố quá!
…
Giang tổng con nhà người ta nhận được tin nhắn Nguyễn Nhuyễn gửi tới.
Vừa “nhõng nhẽo” than đói với anh, vừa hỏi han quan tâm, hỏi anh có đói không, có mệt không, có lạnh không các thứ các thứ.
Giang Ngôn Trạm cố gắng lắm mới giữ được vẻ mặt điềm nhiên như không: Không đói lắm.
Anh thoáng dừng một chút, rồi nhắn thêm một câu: Em đói thì đi lấy ít bánh ăn đi.
Hội trường cũng có chuẩn bị đồ uống với điểm tâm ngọt, khách mời có thể tùy ý dùng lót dạ trước khi khai tiệc.
Chẳng qua, anh vừa gửi đi, Nguyễn Nhuyễn liền rep lại.
Cô vậy mà lại hỏi anh: Giận quá quên đói luôn rồi hả, cục cưng?
Giang Ngôn Trạm bị nói trúng tim đen, ngồi thẳng người lại, nhìn màn hình chằm chằm.
Nguyễn Nhuyễn nhắn thêm cái nữa: Là tên nào mắt không tròng chọc giận cục cưng của chúng ta mất rồi?
Cái thứ ba: Thôi thương thương nà, đừng giận nữa nà.
Giang Ngôn Trạm: “…”
Không biết bằng cách nào mà Nguyễn Nhuyễn luôn nắm bắt cảm xúc của anh rất chuẩn.
Trong khi cô còn không biết chuyện gì xảy ra.
Sức mạnh của tin tức tố diệu kì đến vậy luôn đó hả?
“Không có giận.” Giang Ngôn Trạm gõ chữ chậm rì, “Nhưng người ngồi cạnh em là ai thế? Người quen hả?”
“Cũng là beauty blogger.” Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn trả lời, “Biết, nhưng không có quen.”
Giang Ngôn Trạm cất điện thoại, nhìn Giang Tuyết Phi ngồi kế bên, thấp giọng hỏi: “Bên chị xếp chỗ thế nào vậy?”
“Theo bảng chữ cái.” Giang Tuyết Phi cũng đang chơi điện thoại, “Nếu một bàn mà chỉ có một BB bậc thấp còn lại toàn bậc trăm vạn fans thì nhét thêm một hai người bậc thấp vào … Làm sao vậy?”
Giang Ngôn Trạm: “Chỉ Nguyên?”
Giang Tuyết Phi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Đâu?”
Chị nhìn theo hướng mắt của Giang Ngôn Trạm.
“Chỉ Nguyên là z, Tiểu Nhuyễn của chúng ta, ‘Một Cục Kẹo Dẻo’ là y, cho nên xếp kế nhau là đúng rồi.” Giang Tuyết Phi nói, “Còn bên còn lại là theo quy tắc nhét vào, hình như tên là 66.”
Giang Ngôn Trạm: “…”
“Nói mới để ý, bàn đó ngoại trừ Tiểu Nhuyễn thì chỉ có Chỉ Nguyên là thuộc diện hot thôi.” Giang Tuyết Phi kiên nhẫn giải thích, “Bạn 66 kia tuy cũng thuộc bậc trăm vạn fans, nhưng lại không quá nổi bật về khoản làm người ta nhớ tới.
Mấy nay có dính tí phốt ăn nói thiếu suy nghĩ.
Đó giờ vẫn cứ bình bình, không thực sự bạo, fans nhiều nhưng độ hot thật lại chẳng bao nhiêu, nói chung là mờ nhạt.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
Giang Tuyết Phi: “Không có ý gì khác, ý chị mày là người như thế không dám làm khó dễ Tiểu Nhuyễn đâu, giồi ôi bộ đồ đôi này của hai đứa… Chậc chậc, thu hút ánh nhìn quá đó.
Làm chị mày muốn mua hot search ghê.”
Giang Ngôn Trạm: "Ghê vậy sao.”
Tình thân cái gì chứ, lợi ích mới là vĩnh cửu.
Chỉ Nguyên người này Giang Ngôn Trạm cũng có quen biết, hồi trước có kí hợp đồng với công ty nhà anh.
Chẳng qua không phải công ty của hai chị em, mà là công ty của cha mẹ hai người.
Bây giờ anh với Giang Tuyết Phi đều làm trong ngành truyền thông đại chúng, là do ảnh hưởng từ cha mẹ.
Lúc Chỉ Nguyên mới tiến vào giới, Giang Ngôn Trạm còn đang đi học, cho nên cũng không biết nhiều về anh ta, chỉ là ngẫu nhiên nghe qua thôi.
Người này tiến thân sớm mà lui cũng sớm, tính tình cương quyết chỉ thích chơi bài ngửa, là kiểu thà chết đói chứ nhất định không chịu luồn cúi.
Mấy năm nay truyền thông phát triển tăng vọt, nghe nói cũng có công ty muốn kí hợp đồng với y, nhưng y vẫn cứ mềm cứng không ăn, nói chung thương thảo chẳng đâu vào đâu.
Cũng chẳng biết làm sao mà Giang Tuyết Phi mời được y đến.
Giang Ngôn Trạm tiếp tục nhắn tin nhăng nhít với Nguyễn Nhuyễn.
Bạn Kẹo Dẻo này đúng là chỗ nào cũng ngọt ngào, đặc biệt là lúc dỗ người, ngọt đến không đỡ nổi.
Giang Ngôn Trạm ráng gồng dữ lắm, cuối cùng thì cũng tới giờ khai mạc.
Tiệc tối cũng chính thức bắt đầu.
Đại khái thì đây là bữa tiệc mà mọi người “vừa ăn vừa nói chuyện” trong truyền thuyết đó.
Lúc đồ ăn được dọn lên là lúc người tổng phụ trách lên đài phát biểu—— đúng, thực ra Giang Tuyết Phi không phải là ban tổ chức của sự kiện này.
Chị ta cũng là nhân vật ra gì và này nọ trong giới đấy chứ, chẳng qua do lười thôi.
Bình thường không có chuyện gì khẩn cấp, chưa kể còn có Đoạn Tư hỗ trợ, còn đẩy được việc thì mắc gì chị phải làm chứ, nhỉ.
Bài diễn văn của người phụ trách vô cùng hùng hồn nhiệt huyết, mọi người bên dưới vỗ tay nồng nhiệt hưởng ứng, bầu không khí nháy mắt tăng cao.
Thân là sếp lớn, Giang Tuyết Phi không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng một dạ đớp đồ ăn.
Ăn xong còn kéo Giang Ngôn Trạm bình phẩm: "Em có thấy phần sốt này ngọt quá không?”
Giang - thường xuyên ăn uống với Nguyễn Nhuyễn dẫn tới khẩu vị cũng bị ảnh hưởng theo - Ngôn Trạm: “… Không.”
“Thật hả?” Giang Tuyết Phi làm ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, cố ý chọc anh, “Vậy hả, chị nhớ đợt trước bánh kem Tiểu Nhuyễn làm ý, độ ngọt đó là perfect luôn.” (ý là chọc ổng đợt đó không được ăn bánh kem bồ làm ấy)
“Thế à.” Giang Ngôn Trạm bình tĩnh đáp trả, “Nếu vậy thì em đây cũng rất muốn biết chị làm sao mời được Chỉ Nguyên đó.”
Giang Tuyết Phi: “…”
Nín mỏ liền.
Bởi vì Giang Ngôn Trạm không quen người phụ trách sự kiện lần này.
Nếu như không phải người quen thân với anh, thì tuyệt đối chẳng ai chịu đi ăn khổ mà mời Chỉ Nguyên đâu.
Cho nên chỉ có thể là Giang Tuyết Phi bày mưu đặt kế, thậm chí là chị ta đích thân đi làm.
Chưa kể không có chuyện chị ta không nắm rõ danh sách vị trí ngồi được, đừng có hòng giả ngu với anh.
Lừa anh tham dự đã đành, lại còn cố tình xếp anh với Nguyễn Nhuyễn ngồi xa nhau như thế, rồi còn ngại chưa đủ nhét thêm ở kế bên một nam Omega dám đưa son của mình cho người khác dùng…
Làm gì có cái chuyện Giang Tuyết Phi không hề có ý cố tình chọc điên anh chứ..