Nữ Hoàng Tuyển Phu - Quyển 2 - Chương 12
Nữ Hoàng Tuyển Phu
Quyển 2 - Chương 12: Nữ hoàng cũng có hậu cung
gacsach.com
Hàn Linh hoàn toàn không để ý tới tức giận của hắn, tự quyết định nói: “Ban đêm nhìn không thấy đồ vật, nhất định rất không thoải mái đi? Ngươi sợ hãi, cho nên ngươi không cho bất luận kẻ nào tiếp cận ngươi.” Âm thầm phỏng đoán nguyên nhân hình thành tính cách của hắn, cũng là có thể giải thích tính cách chợt lạnh chợt nóng của hắn, lại nói tiếp hắn cũng là một người cực kỳ đáng thương, tự thân khuyết thiếu cảm giác an toàn, không cách nào đối với người khác tín nhiệm. Nói đến cùng, nàng làm sao không phải như thế, không thể tin được người khác. Từ nào đó góc độ đi lên nói, kỳ thật bọn họ đều thuộc về cùng loại người, chỉ tin tưởng chính mình, không tin tưởng người khác.
Sắc mặt của Sở Mặc chợt lạnh, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: “Trẫm là nhìn không được, nhưng mà giết ngươi, trẫm dễ như trở bàn tay.”
“Ngươi không cần sợ hãi! Ta thề, chuyện này, ta sẽ nuốt nó vào trong bụng, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào khác, ngươi có thể hoàn toàn mà tín nhiệm ta.” Giọng nói của nàng mềm nhẹ, đối với hắn sinh ra tình cảm thương tiếc, nàng có thể tưởng tượng khi cảm giác sợ hãi khi nhìn không thấy xung quanh hết thảy.
“Chứng bệnh quáng gà của ngươi là bẩm sinh, hay là sau này? Còn có thể trị sao?”
Tâm trạng của Sở Mặc hơi lơ đãng, chịu lời nói mê hoặc của nàng, khúc mắc trong lòng của hắn cũng dần dần buông ra. Ở trong tranh đấu quyền vị, hắn thận trọng từng bước, đề phòng khắp nơi, chứng bệnh quáng gà của hắn là nhược điểm lớn nhất của hắn, phàm là người biết nhược điểm của hắn đều đã chết ở dưới kiếm của hắn. Đã bao lâu rồi, hắn chưa từng hướng người khác mở rộng cửa lòng, hắn nhàn nhạt mà mở miệng nói: “Sau khi trẫm năm tuổi mới bắt đầu có chứng bệnh này, lúc trước vẫn là bình thường.” Nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, lòng của hắn đau đớn một trận, kia tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà là người thân nhất của hắn đối với hắn tạo nghiệt.
Hàn Linh nhìn chăm chú vào đôi mắt chợt trở nên đau thương của hắn, trong lòng cũng theo đó mà hơi đau, buột miệng thốt ra nói: “Chỉ cần là sau này, liền có thể chữa khỏi. Ngươi yên tâm, ta sẽ vì ngươi tìm danh y khắp thiên hạ, chữa khỏi đôi mắt của ngươi.”
“Vì cái gì quan tâm trẫm? Liền bởi vì trẫm lớn lên giống tình nhân cũ của ngươi?” Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo cảm giác áp lực nào đó, lại có chút khẩn trương và chờ mong. Hắn đương nhiên không muốn bị trở thành vật thay thế của người khác, không muốn ở khi nàng ngóng nhìn chính mình, trong miệng lại kêu tên của người khác.
Hàn Linh hơi hơi sửng sốt, chợt gật đầu nói: “Đúng, ngươi và Trạch Dã đích xác lớn lên rất giống. Nhưng mà, ta quan tâm ngươi, cũng không phải bởi vì hắn, mà là... Ta cũng nói không rõ.”
Bỗng nhiên đâm vào một cái ôm ấm áp, mang theo một chút mùi khét, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn mà bá đạo của Sở Mặc: “Đừng rời khỏi trẫm!”
“...”
“Cũng không cho phép coi trẫm làm người khác!”
“...”
“Càng không được thân cận nam nhân ở bên ngoài cùng trẫm!”
“...”
“Ngươi không được cùng nam nhân khác thành thân, ngươi là của trẫm!”
“...”
“Chúng ta có hôn ước!”
“...”
Hàn Linh rất là buồn bực, còn không có gặp qua nam nhân bá đạo như vậy, muốn nói chen vào cũng chen vào không lọt đi. Nghe tiếng tim đập mạnh có lực của hắn, trong nháy mắt nàng có hoảng hốt. Hồi lâu, rốt cuộc chờ đến hắn tự quyết định dừng lại, nàng mới thử hỏi: “Bây giờ ta có thể chen vào nói đi? Cái kia... Ta nhưng chưa nói muốn gả cho ngươi, chúng ta nhiều nhất cũng chính là quan hệ bạn bè, so với bạn bè bình thường càng tiến thêm một tầng mà thôi.”
Sở Mặc bỗng chốc đẩy ra nàng vài phần, chất vấn nói: “Ngươi có ý gì?”
Hàn Linh nghênh coi hắn, hỏi ngược lại: “Ta đây hỏi ngươi, ngươi đã thành thân chưa? Hậu cung có bao nhiêu giai lệ?”
Sở Mặc sửng sốt một chút, nói: “Sau khi trẫm tự đăng cơ, liền bắt đầu nạp phi, đến tột cùng có bao nhiêu giai lệ, trẫm trước nay chưa từng quan tâm. Đây là cung quy xưa nay, không phải trẫm có khả năng định đoạt.”
Hàn Linh rầu rĩ mà nói: “Đó chính là, ta nhưng không muốn cùng người khác chia sẻ một người nam nhân.” Hắn có nhiều hậu cung giai lệ như vậy, nàng nhưng không nghĩ trở thành một trong số đó, cả ngày cùng nữ nhân khác tranh giành tình cảm.
Sắc mặt của Sở Mặc không tốt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vậy ngươi liền có thể đồng thời gả cho bốn nam nhân?”
Giọng điệu chất vấn của hắn, làm cho Hàn Linh có chút tức giận, giận dỗi nói: “Ta về sau chính là nữ hoàng của Hàn quốc, ngươi có thể có hậu cung ba ngàn, vì cái gì ta không thể?”
“Kia trẫm liền không cho ngươi trở thành nữ hoàng.” Khẩu khí của hắn cực thịnh, giống như đã tới bên cạnh bạo nộ, ý tưởng kinh thế hãi tục của nàng, ở trong lòng hắn đó chính là một cấm kỵ, nữ nhân sao lại có thể có hậu cung? Hắn kiên quyết không cho phép, đặc biệt là ở sau khi nàng đã chọc phải hắn.
Hàn Linh có chút nóng nảy, hắn là vua của một nước, hơn nữa vẫn là một quốc quân Tần quốc mạnh hơn Hàn quốc rất nhiều lần, nếu là hắn không muốn nàng làm nữ hoàng, hắn là tuyệt đối có thực lực.
“Dựa vào cái gì? Nếu ngươi dám chơi xấu, phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Sở Mặc thịnh nộ, lực đạo trên tay tăng lớn, kéo nàng đến gần trước người của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân ích kỷ!”
Hàn Linh nặng nề mà đẩy hắn ra, trách mắng: “Đúng vậy, ta là ích kỷ, ta lại không có bảo ngươi thích ta, là chính ngươi muốn thích ta.”
Sở Mặc không nói gì, đích xác, là hắn trước đối với nàng động tâm, cái này có thể trách ai được? Cho dù nàng thật là một nữ nhân ích kỷ đến chỉ suy xét chính mình, không màng cảm thụ của người khác, nhưng hắn vẫn là không cách nào xem nhẹ hảo cảm đặc thù của mình đối với nàng.
Lặng im, thời gian dài lặng im, ai cũng không có nói nửa lời.
Một người ngồi ở trên mép giường, trầm tĩnh giống như khắc gỗ, mà một người khác mở ra cửa sổ, đứng bên cửa sổ, sinh hờn dỗi.
Ngoài cửa sổ tiếng cười vui và tiếng ca múa thỉnh thoảng lại bay vào trong phòng, Sở Mặc lúc này mới nhớ tới địa phương vị trí của mình, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Hàn Linh đến gần trước người của hắn, khom người hướng về phía hắn làm ngoáo ộp, một bên tức giận mà hừ lạnh nói: “Đã quên nói cho ngươi, nơi này là thanh lâu. Muốn hay không ta giúp ngươi tìm mấy cái cô nương hầu hạ ngươi, làm ngươi giảm nhiệt?”
“Không cần, có ngươi là đủ rồi.” Hắn vừa nói ra, nàng đã bị đánh ngã, rơi vào trong lòng ngực của hắn. Tuy rằng đôi mắt của hắn nhìn không được, nhưng cái này không chút nào ảnh hưởng đến thính lực của hắn, thính lực của người tập võ từ trước đến nay không tồi, đặc biệt là thói quen đã trong bóng đêm mười mấy năm của hắn, thính lực so với người bình thường càng thêm thù dị.
Hàn Linh đột nhiên không kịp phòng ngừa, không thắng nổi lực đạo của hắn, giãy giụa nói: “Ê, ngươi đừng xằng bậy, ta chính là có bảo tiêu, Long Chi Dực đang ở bên ngoài.”
Sở Mặc nghe được tên của Long Chi Dực, trong lòng tức giận càng tăng lên, lực đạo ở trên tay cũng theo đó mà tăng lớn, giam cầm nàng chặt chẽ ở trong ngực. Hắn để sát vào bên tai của nàng, trầm giọng nói: “Trẫm nói qua, trẫm chỉ là nhìn không được, nhưng mà đối phó ngươi, dư dả.”
Thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, hắn thình lình mà điểm huyệt đạo của nàng, thuận tiện còn điểm á huyệt (huyệt câm) của nàng, để tránh nàng kêu ra tiếng, đưa tới người không cần thiết.