Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 1813
Chương 1813
Chết đi sống lại, cuối cùng một đám người cũng cứng rắn thành thép cả rồi.
Sau vô số lần dùng binh khí đánh nhau dựa trên huấn luyện kỹ năng bảo vệ tính mạng, người nào còn sống sót sẽ nhận được ưu đãi lớn, tất nhiên sẽ tôn thờ Tô Mạt.
Hiện giờ chỉ nghe nói tiểu thư tới đây, mặc kệ là có đúng người hay không, dù kia là nha hoàn của tiểu thư cũng sẽ được tôn sùng.
Bọn họ đối với đám người Tô Mạt lễ độ cung kính, chiếu cố cẩn thận, nhưng tuyệt đối không muốn tiến lên tranh công, trừ phi là cần thiết, ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện.
Buổi sáng ngày hôm đó trời quang đãng, mọi người đang tính rời đi, ai ngờ mưa to lại trút xuống, cuồng phong rít gào.
Tô Mạt đứng dựa vào lan can, đứng trên lầu hai nhìn ra ngoài thôn.
Từ nơi này có thể nhìn thấy mơ hồ bên bờ sông, chỉ thấy một đám người chật vật chạy dưới mưa.
Xem ra bọn họ cũng có chuẩn bị các loại đồ che mưa, kiệu cùng một số vật phẩm đi đường, nhưng gặp phải mưa lớn, cho dù là chuẩn bị tốt nhưng không che được hoàn toàn.
Ô che bị ném đi, áo tơi dính trên người, cỗ kiệu che mưa lập tức bị mưa gió thấm ướt.
Thật sự không có cách nào khác, bọn họ đàng phải phủ thêm áo tơi vào thôn tránh mưa.
Trong đó có một bóng người xinh đẹp, đó là nữ tử không thể nghi ngờ.
Nữ tử đó khẳng định được nuông chiều, nàng chưa từng chạm đất, mặc áo tới cầu kỳ, từ trên thuyền xuống ngồi trên ghế mây được bốn gã đại hán cường tránh nâng lên, sau đó đi vào trong mưa.
Dù là khi chật vật như vậy cũng phải làm phô trương, còn có thể ung dung như vậy... Có phần dọa người, Tô Mạt mỉm cười, phía sau có một ly rượu nho đưa tới, "Là hầm rượu chôn ở đây."
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói, sau đó đặt mấy món xuống bàn trà cạnh nàng, độ cao vừa tầm tay của nàng, cực kỳ thuận tiện.
Bên ngoài hành lang lầu hai có treo mành gỗ thảo, có thể đem treo trên mái nhà che mưa ở bên ngoài, như vậy dù là có mưa to mở cửa sổ cũng không sợ mưa hắt vào.
Ngoài cái đó ra, trên cửa sổ còn khảm một tấm thủy tinh lớn, trong suốt không tỳ vết, tầm nhìn không bị che đi chút nào.
Chỉ là màn mưa quá dày, nhìn xa chỉ thấy mờ mờ, sau đó tự tưởng tượng thêm vào.
"Cẩn ca ca, chúng ta có khách tới." Nàng cười cười, uống ly rượu nho, sau đó đặt lại trên bàn trà, chống tay lên khung cửa sổ, hô xuống phía dưới, "Lưu Hỏa, có khách đến, ra ngoài nhìn thử xem."
Lưu Hỏa đứng dưới mái hiên hô: "Tiểu thư, không có ai gõ cửa."
"Chuẩn bị." Nàng lười nhác nói.