Nữ Nhi Lạc Gia - Chương 104
Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 104: Nhà
gacsach.com
Người trên đường đã ít hơn rất nhiều, mặt trời đã từ từ đi về phía tây, một mảnh màu lửa đỏ tươi đẹp đốt khắp chân trời, cùng mặt trời ánh vàng rực rỡ xuôi ngược cùng một chỗ, phá lệ đẹp mắt, đúng là ứng với câu, lạc nhật dong kim mộ vân hợp bích.
Tương Nghi dưới trời chiều, gương mặt thành màu kim phấn, đôi mắt như xuân thủy, sáng long lanh.
Lưu ma ma đã làm xong thức ăn, trên bàn bày tám bát ăn, từ trong tỏa ra luồng khí nóng hổi: “Cô nương, mau mau tới dùng cơm, còn nghĩ ngài đi đâu, nếu không phải Thúy Chi mang theo ngài, ta đều muốn đi ra ngoài tìm ngài đó.”
Tương Nghi cười một tiếng với Lưu ma ma: “Ma ma chớ có kinh hoảng như vậy, ta còn có thể lạc đường hay sao?” Quay đầu nhìn lại, Phúc bá và Toàn Quý đang đứng trong cửa hàng, hình như không có tính toán đi vào, Tương Nghi đẩy Thúy Chi một cái: “Ngươi đi gọi bọn họ vào ăn cơm, chẳng lẽ còn ăn thứ chúng ta ăn dư lại hay sao?”
Thúy Chi nhìn hai cha con kia, thấp giọng nói: “Cha chồng và chồng ta đều là nam nhân, không dám vào.”
“Cái này có gì, ta đã nói sau này chúng ta là người một nhà, người một nhà không nên ăn cơm cùng nhau hả?” Tương Nghi nhìn dáng vẻ bó tay bó chân của Phúc bá và Toàn Quý thì than thở: “Nhanh đi gọi bọn họ vào.”
Thúy Chi gật đầu một cái, đi ra bên ngoài nói chuyện với Phúc bá Toàn Quý, hai người kiên quyết không chịu đi vào: “Sao có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Đại tiểu thư chứ? Mang ra cho chúng ta hai chén thức ăn là được.”
Thúy Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể quay về cầm hai cái chén, ước chừng múc cơm, lại gắp nhiều thức ăn vào, Tương Nghi thấy nàng chỉ gắp cải xanh đậu hủ, vội vàng cầm đũa gắp mấy khối thịt gà và thịt heo vào trong chén: “Bọn họ đều phải làm việc chân tay, hẳn là ăn nhiều thịt chút mới có tinh thần sức lực.”
“Đa tạ cô nương chăm sóc.” Thúy Chi cầm hai cái chén, một bàn tay cầm bốn chiếc đũa đưa ra ngoài, Tần ma ma nhìn hai cha con đứng bên ngoài, gật đầu liên tục: “Phúc bá và Toàn Quý, đúng là người đàng hoàng.”
“Có thể không phải sao.” Tương Nghi gật đầu một cái, Toàn Quý đúng là quá trung thực rồi, trên mặt có cái bớt, để cho người nhìn không khỏi cảm thấy không thoải mái, cho nên mới lớn tuổi như vậy còn chưa kết hôn, nhưng cũng tốt, phối hợp Thúy Chi đúng là xứng lứa vừa đôi.
“Cô nương, hôm nay ngươi dạo một vòng trong thành Hoa Dương, đã thấy được cái gì?” Phương ma ma nhìn Tương Nghi một cái, thấy tóc trên trán nàng dính vào nhau, ướt nhẹp, lộ ra chân mày lá liễu bên dưới, hết sức đẹp mắt.
“Ta đang suy nghĩ, chúng ta muốn mở cửa hàng, dĩ nhiên là phải bán đồ nhà khác không có, như vậy mới có thể kiếm tiền, ma ma, Phương tẩu, hai người nói có đúng không?” Tương Nghi nhìn hai người, thấy các nàng đều có thần sắc tán thưởng, lúc này mới yên lòng, xem ra đời này mình mầy mò có một mở đầu tốt đẹp.
“Những lời này của cô nương rất có đạo lý.” Tần ma ma cười gật đầu: “Ta thấy cô nương có thiên phú hành thương, tuổi mới lớn như vậy, đã có thể nghĩ tới đây, rất là không tệ.”
“Cô nương có phát hiện mua bán độc môn gì không?” Phương tẩu nhìn chăm chú vào Tương Nghi, cũng hơi cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lạc đại tiểu thư lại tự học, đầu tiên đã biết rõ phải đi khắp thành Hoa Dương tìm hiểu. [rin: đại loại là khảo sát thị trường]
Tương Nghi gật đầu một cái: “Ta thật ra có suy nghĩ khác biệt, nhưng không biết có thể thành không.”
“Khác biệt? Cô nương nói nghe một chút.” Phương tẩu nhất thời hứng thú, đừng nói là khác biệt, cho dù là như thế, chỉ cần làm ăn khá độc môn này, chính là vàng bạc cuồn cuộn tài nguyên sung túc chảy vào.
Một buổi chiều vòng tới vòng lui đầu đường ở Hoa Dương, Tương Nghi nhìn vô số cửa hàng, lớn như tửu lầu tơ lụa, nhỏ như cửa hàng cơm sáng người gánh hàng rong, nàng cũng suy nghĩ thật kỹ một lần, vòng vo một vòng, nàng phát hiện Hoa Dương còn thiếu thêu phường và Trà Trang.
Trong thành Nghiễm Lăng ước chừng ở tháng năm mở một thêu phường gọi là Trân Lung phường, từ khi nó mở một ra, mấy thêu phường danh tiếng ban đầu bị kéo đi hơn phân nửa khách. Tương Nghi từng nghe Bảo Trụ nói, Trân Lung phường kia là thẩm nương Gia Mậu mở, nàng là truyền nhân thêu kỹ Quý Thị Giang Nam, kỹ thuật hết sức tinh xảo. Bây giờ trong Trân Lung phường kia còn bán không nhiều đồ vật, chờ đứng vững gót chân, tuyển thêm nhiều thêu nương, chỉ sợ các phường thêu danh tiếng khác cũng chỉ có thể đóng cửa thôi.
Trong thành Nghiễm Lăng cũng có mở hai thêu phường, đang lúc kiếm tiền cuồn cuộn, mà hôm nay nàng vòng vo một vòng, phát hiện trong thành Hoa Dương lại không có thêu phường. Nàng thấy mấy gian tiệm tơ lụa tử bảo Thúy Chi hỏi mua vật liệu may mặc, thuận tiện hỏi hỏi, hóa ra mỗi tiệm tiệm tơ lụa trong thành Hoa Dương có mời hai vị thêu nương, xé vải trở về muốn thêu mấy đóa hoa, tơ lụa trang sẽ phái thêu nương đưa qua tiếp nhận công việc, thuận lợi đơn giản.
Tương Nghi cẩn thận suy nghĩ, mặc dù trong tiệm tơ lụa này có sẵn thêu nương, nhưng kỹ thuật kia lại không nhất định tinh xảo, cao thấp không đều, có những nhà giàu sang có sẽ nha hoàn thêu thùa, nhưng hoa thêu ra cũng không thể bảo đảm đúng mốt, kiểu dáng y phục này là hàng năm đều đổi mới, mặc dù thêu thùa không nhanh như vậy, nhưng chung quy vẫn có biến hóa, mình mở thêu phường, ra ngoài chiêu mộ vào một nhóm các loại đồ trang trí công nghệ tốt làm bình phong, lại mời những thêu nương kỹ thuật giỏi đến trấn giữ cửa hàng, lúc rảnh rỗi thì tự mình thêu, có việc làm thì tiếp nhận công việc liên quan, như vậy mới có thể kiếm được bạc, so với bán tạp hóa như Lưu ma ma và Thúy Chi thì tốt hơn.
Suy nghĩ đến thêu thùa trên y phục, tuyệt không phải người bình thường, nhất định là trong nhà có tiền dư mới có thể tới làm những thứ này, Tương Nghi cảm thấy những chủ cố thêu phường này đều có của cải, làm ăn dễ dàng, hơn nữa kiếm bạc cũng nhiều.
“Mở thêu phường?” Tần ma ma và Phương tẩu nhìn nhau một cái, gật đầu một cái: “Chủ ý này của cô nương không tệ, nếu thành Hoa Dương không có thêu phường, chúng ta có thể cân nhắc cầm một cửa hàng mở thêu phường. Chẳng qua là đầu tiên phải thăm dò trong thành Hoa Dương có thêu nương nào kỹ năng thêu tốt, còn phải thêu trước vào một ít hang trưng bày, nếu không chỉ mở cửa, không có đồ cho người ta nhìn, vậy cũng không tiện.”
“Vậy không phải nên đi Tô Châu hoặc là Hàng Châu một chuyến sao?” Tương Nghi cắn răng, dù sao mở cửa hàng phải đầu tư nhiều bạc vào, trước tuyển thêu nương xong mang đi Tô Hàng chọn thêu phẩm tới, thuận tiện làm cho các nàng đến bên kia bái sư, học những kỹ năng thêu tốt hơn trở lại, cửa hàng làm ăn mới có thể rộng mở.
“Còn không cần cuống cuồng như vậy, trước tiên chúng ta phải thăm dò thành Hoa Dương lại nói.” Tần ma ma khoát tay một cái: “Ta nhớ được năm đó lão phu nhân chính là làm ăn như vậy, muốn mở cửa hàng, trước tiên phải biết rõ ràng trong thành có bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người có thể sẽ đến cửa hàng mua bao nhiêu, lại sẽ có bao nhiêu khách quen. Năm đó bà còn phái chúng ta đến kia những giao lộ đứng đếm đầu người...” Tần ma ma nghĩ tới quá khứ, trên mặt lộ ra nụ cười: “Lão phu nhân nhà chúng ta làm ăn làm phong sinh thủy khởi, tự nhiên là có đạo lý của bà.”
“Cái gì? Đếm đầu người?” Tương Nghi có vài phần ngạc nhiên: “Đây là ý gì?”
Phương tẩu giải thích: “Là phải nhìn mỗi ngày có bao nhiêu người đi qua đầu đường này, bao nhiêu nam nhân bao nhiêu nữ nhân, mấy chục ngày như vậy, thì có thể biết nơi nào náo nhiệt nhất, thích hợp mở loại cửa hàng nào nhất.” Thấy Tương Nghi mở to hai mắt đang nhìn mình, Phương tẩu khẽ mỉm cười, vươn tay ra: “Tỷ như chỗ náo nhiệt mà nam nhân nhiều hơn nữ nhân, có thể mở tiệm rượu gì đó, mà chỗ nhiều nữ nhân, cửa hàng son phấn tiệm tơ lụa là tốt nhất.”
“Hóa ra là như vậy.” Tương Nghi thán phục gật đầu, nhớ tới mặt mày Dương lão phu nhân, trong lòng quả thực bội phục, sao bà có thể nghĩ nhiều như vậy tỉ mỉ như vậy? Tuy mình sống lại một lần, vẫn không đuổi kịp cả góc áo Dương lão phu nhân như trước!
“Ta nghe nói Dương lão phu nhân chủ yếu là bán điền trang đồ vật trên đỉnh núi?” Tương Nghi rất có hứng thú hỏi lung tung này kia, đây là cơ hội tốt nhất, trong nhóm ba người thì nhất định có thầy ta, chớ đừng nhắc tới Tần ma ma và Phương tẩu là người nhiều năm theo chân Dương lão phu nhân: “Ta ở trong thành Hoa Dương thấy được cửa hàng nhà nông tự nhiên, rất lớn, chiếm bảy tám cái cửa hàng, nhìn rất khí phái.”
“Vậy đó là tiệm của lão phu nhân nhà chúng ta mở, nếu không phải Hoa Dương đã có cửa hàng này rồi, cô nương có thể mở cửa hàng như vậy, thật ra thì rất kiếm tiền, đây cũng là đồ vật mỗi ngày phải ăn, nhìn thì không có lợi nhuận gì, nhưng mỗi ngày bán ra, bạc cũng không ít như thường.” Tần ma ma suy nghĩ một chút, nhìn về Tương Nghi: “Có muốn ta đi nói với lão phu nhân, xem xem cô nương bán thứ gì tốt không?”
Tương Nghi vội vàng lắc đầu, hôm nay nàng đi nhìn cửa hàng nhà nông tự nhiên rồi, nơi đó bày bán một số thứ khác với phương thức bình thường, chỗ khác là cần tiểu nhị lấy đồ, mà cửa hàng này thì là khách tự mình chọn lựa, muốn cái gì liền thì cái gì, có người chuyên cân thu bạc. Tương Nghi vốn là cho là như vậy sẽ tương đối loạn, nhưng ngoài dự liệu của nàng, tất cả đều đâu vào đấy ngay ngắn có thứ tự. [rin: quả nhiên là siêu thị mà, khách tự chọn đồ, chọn xong đến quầy thu ngân tính tiền]
“Cửa hang này của lão phu nhân mở ra rất sớm, người ta cũng quen chỗ bà mua đồ, không cần thiết lại ra mấy thứ cho ta bán.” Tương Nghi nhìn thấy Tần ma ma và Phương tẩu cười một tiếng: “Ta cũng cần tự mình nghĩ ít biện pháp phải không? Nếu là khắp nơi dựa vào người khác hỗ trợ, không quen việc, sau này gặp phiền toái, mình cũng không chủ kiến.”
Tần ma ma và Phương tẩu không khỏi âm thầm hô to một tiếng, Lạc đại tiểu thư cũng đúng là có chí khí, còn nhỏ tuổi lại có thể nói ra lời này. Nàng mới bảy tuổi, đặt ở nhà khác, chính là lúc ăn ngủ làm nũng, nơi nào phải chịu tội như vậy! Nhưng Lạc đại tiểu thư lại không than phiền, hơn nữa tận lực không làm phiền người khác, chỉ muốn dựa vào mình giải quyết khó khăn, phần tâm tính phẩm cách này, cũng là khó được.
“Cô nương, ngươi mới vừa nói hai chuyện làm ăn, còn có một chuyện là cái gì?” Lưu ma ma ở bên cạnh rất là chú ý: “Chúng ta có ba cửa hang đó.”
“Ma ma, ta nghĩ rằng đả thông hai cửa hàng*, đổi thành một Trà Trang.” Tương Nghi ăn hết cơm trong bát thật nhanh, đứng dậy lau miệng, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn: “Hoa Dương có tửu lầu, có quán rượu, có quán trà, cũng không có Trà Trang.”[*kiểu phá tường cho thông với nhau á]
“Trà Trang và quán trà, khác nhau ở nào?” Tần ma ma và Phương tẩu sửng sờ, thấy Tương Nghi mặt mày hớn hở, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, trong quán trà, ngâm một bình trà đi xuống, chỉ mấy văn tiền, đều mở ở những chỗ tầm thường, tiền mướn phòng ít, mới có thể kiếm ra chi phí sinh hoạt mỗi tháng, nhưng giờ Lạc đại tiểu thư lại nghĩ mở Trà Trang ở phố đông, đây không phải làm ăn lỗ vốn sao?
“Ma ma, Phương tẩu, hai người lại hãy nghe ta nói.” Tương Nghi thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt hai người, gật đầu cười: “Trà Trang của ta, có thể kiếm tiền.”