Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta - Chương 100
Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta
Chương 100: Lão gia gia của ta ⑮
Suy nghĩ xoay chuyển vùn vụt, Tống Linh Ngọc ngơ ngác nằm sấp trên bờ. Bên trong nước này cũng không biết là quái vật gì, thậm chí ngay cả Nguyên Thần chân nhân cũng có thể một ngụm nuốt chửng.
Tống Linh Ngọc muốn trở về La Phù gọi cứu viện, nhưng mà tổ sư đã là người có tu vi cao nhất La Phù. Ngay cả hắn đều không đối phó được, những người khác tới cũng chỉ là đưa thức ăn. Lúc này có lão đầu vội vàng chạy qua bên này, nhìn thấy Tống Linh Ngọc toàn thân ướt nhẹp nằm mọp trên đất. Hắn sợ hết hồn, vội vàng tới nói: "Tiểu cô nương, ngươi đây là thế nào?"
Tống Linh Ngọc quay đầu nhìn hắn, cái gì cũng không nói ra được.
"Ngươi rơi xuống nước?" Lão đầu đưa tay đi kéo Tống Linh Ngọc, "Sao lại nằm sấp nơi này không động đậy? Nhanh về thay quần áo đi."
Kéo một cái, không có nhúc nhích. Thấy Tống Linh Ngọc nhìn chằm chằm mặt nước, lão đầu luống cuống, "Còn có người dưới đáy nước sao?"
Nước mắt bỗng nhiên giọt lớn giọt lớn tuột xuống, Tống Linh Ngọc nước mắt chảy không ngừng được, vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt nước. Nếu như hệ thống thật sự chính là Y Bạch, vậy thì từ khi bản thân mới nhận được hệ thống, cái gì đỡ bà lão qua đường 998 lần, cái gì cứu Viên Phỉ cái gì nhất định phải một mình gác đêm mà không thể cùng sư huynh cùng một chỗ, còn có kế hoạch đổi Âm Dương Hợp Hoan Tán thất bại gì đó tất cả đều là hắn điều khiển.
Hắn không thể chết như vậy, hắn còn chưa nói cho mình biết mục đích của hắn.
Lão đầu lo lắng muốn chết, "Tiểu cô nương này sao chỉ biết khóc vậy, bên dưới rốt cuộc có còn người hay không a?"
Tống Linh Ngọc đỏ mắt nói: "Bên dưới còn có một tên lường gạt khốn kiếp."
Được rồi, hóa ra bên dưới thật sự còn người. Lão đầu cũng không nói nhảm, lập tức chạy về kêu người đến.
Thời điểm Tống Linh Ngọc càng khóc càng thương tâm, cả mặt nước bỗng nhiên trở nên u ám. Sau đó lật ra sóng lớn ngút trời, Tống Linh Ngọc ngửa đầu nhìn sóng nước to lớn vỗ xuống, thấm ướt y phục vốn dĩ đã có chút khô của nàng.
Một quái vật to lớn nửa thân trên hình người nửa thân dưới là cá toàn thân xanh biếc nhảy ra mặt nước, phát ra một tiếng gầm thét rung trời. Tống Linh Ngọc lui về sau một khoảng, quái vật rơi ở trên bờ, sau đó liền bắt đầu không ngừng quay cuồng.
Tống Linh Ngọc ngơ ngác nhìn nó, sau khi quái vật rơi lên trên bờ cỗ mùi thơm kỳ dị càng thêm nồng nặc lan ra. Đây chính là mùi bên trong nước để cho người sinh ra ảo giác, Tống Linh Ngọc lập tức nhận ra mùi này.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu biến đổi, đột nhiên nàng tựa như trở lại cảnh tượng gặp Hỏa Kỳ Nhông trong bí cảnh trước đó. Nàng nhìn thấy mình bị một cái đuôi của Hỏa Kỳ Nhông đánh trọng thương, thời điểm trốn vào động phủ bị Hỏa Kỳ Nhông đuổi kịp. Lúc này một bóng người bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng, hung hăng trợn mắt nhìn Hỏa Kỳ Nhông một cái, bản thân lúc này mới thuận lợi trốn vào động phủ.
Tiến vào động phủ được chốc lát sau, bản thân hôn mê đi mất, người kia đưa tay ôm mình vào trong ngực, sau đó chữa thương cho mình. Người nọ y phục lam nhạt tiêu sái, mặt mày ôn nhu, tuyệt đối không phải là hệ thống gì cả. Sau đó nàng liền nhìn thấy bất kể mình ở đâu, bất kể mình đang làm gì, người kia từ đầu đến cuối đều theo bên cạnh mình.
Ở thời điểm bản thân tâm ma nhập thể té xỉu đem mình mang về nhà gỗ, sau đó dùng ánh mắt thương tiếc áy náy nhìn mình.
Tại sao phải đối với ta như vậy?
Tại sao phải lừa gạt ta?
Tống Linh Ngọc bước lên phía trước nghĩ muốn bắt được người kia, hỏi cho ra một kết quả.
Đột nhiên cảnh tượng lui đi, nàng lại trở về bên bờ đập nước, trước mắt vẫn là con quái vật kêu gào thê lương đó.
Bụng quái vật đã phồng lên, bỗng nhiên một đạo kiếm quang sáng chói xuất hiện trước mắt. Bụng quái vật bị đánh thành hai nửa, từ bên trong đi ra một thiếu niên đạo nhân quần áo trắng tóc rối bù.
Lại là ảo giác sao?
Tống Linh Ngọc ngơ ngác nhìn người kia bước về phía mình, Đào Nhiên đi tới trước mặt Tống Linh Ngọc, thu kiếm nói: "Sợ choáng váng sao? Lá gan nhỏ như vậy?"
Kiếm Đào Nhiên cầm trên tay Tống Linh Ngọc từng gặp qua, rõ ràng chính là một kiện pháp khí có thể đổi từ hệ thống trước kia. Trong lúc nhất thời đủ loại tâm tình cao hứng mừng rỡ ủy khuất xông tới, Tống Linh Ngọc nhìn chằm chằm Đào Nhiên mắt không chớp đến một cái.
Đào Nhiên sợ hết hồn, đưa tay sờ đầu Tống Linh Ngọc, "Thật sợ phát ngốc rồi? Lá gan nhỏ như vậy sao?"
"Ta không bị ngốc." Tống Linh Ngọc đẩy tay Đào Nhiên ra, hỏi: "Ngươi không có chuyện gì sao?"
Đào Nhiên cười nói: "Ta có thể có chuyện gì? Quái vật này là một con giao nhân* tu hành nhiều năm nhập ma đạo, gần đây tu luyện đến lúc mấu chốt, cho nên mới chạy đến ăn thịt người."
(*) Giao nhân: giao = cá mập, người cá trong thần thoại TQ, khác với nhân ngư của phương Tây, khi giao nhân khóc nước mắt biến thành ngọc trai.
"Giao nhân?" Nhìn quái vật xấu xí này, Tống Linh Ngọc không dám tin tưởng nói: "Giao nhân xấu như vậy sao?"
Đào Nhiên nói: "Ngươi là nghe kể chuyện nhiều rồi chứ gì? Giao nhân chính là như vậy, căn bản cũng không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành gì."
Đây là ngữ khí gì? Giọng giễu cợt sao?
Tống Linh Ngọc giận dữ trong lòng, trước đó đùa bỡn mình như kẻ ngu, hiện tại lại giễu cợt bản thân ngay tận mặt. Nàng càng nghĩ càng tức giận, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, liền nói: "Nếu ma vật đã chết, chúng ta trở về thôi."
Ý? Sao cảm giác nàng lại khác rồi?
Đào Nhiên đi theo sau lưng Tống Linh Ngọc, sau đó cũng cảm giác được Tống Linh Ngọc đang liên lạc hệ thống người tốt.
Tống Linh Ngọc nói: "Hệ thống hệ thống, gần đây tại sao không đưa nhiệm vụ cho ta?"
Nàng lại muốn làm nhiệm vụ?
Liền nghe Tống Linh Ngọc nói: "Ta vẫn muốn đổi một viên Âm Dương Hợp Hoan Tán, hệ thống mau phân phát nhiệm vụ đi, ta đã không kịp chờ đợi muốn có tích điểm rồi."
Nàng vẫn còn muốn Âm Dương Hợp Hoan Tán? Nàng không phải đã không còn thích Hàn Y Lãnh rồi sao?
Đào Nhiên vừa suy tính, vừa nói: "Nhiệm vụ chủ tuyến, đem độ hảo cảm của La Phù tổ sư Y Bạch xoát đến 90% trở lên, nhiệm vụ hoàn thành thưởng tích điểm một ngàn."
Tống Linh Ngọc trong lòng cười nhạt, lại là nhiệm vụ này, có bản lĩnh cho chút nhiệm vụ mới mẻ hơn a.
Đào Nhiên càng nghĩ càng không yên tâm, chẳng lẽ Tống Linh Ngọc vừa rồi gặp nguy cơ sinh tử trong nháy mắt phát hiện bản thân vẫn không bỏ được Hàn Y Lãnh, vì vậy hiện đang tính toán bất luận thế nào cũng muốn thu Hàn Y Lãnh vào tay?
Trái ngẫm phải nghĩ không yên tâm, Đào Nhiên đi tới bên cạnh Tống Linh Ngọc nói: "Ta cảm thấy ngươi gần đây có gì đó khang khác."
Tống Linh Ngọc: "Tổ sư cảm thấy ta khác chỗ nào?"
Đào Nhiên không trả lời cái vấn đề này, mà là hỏi: "Lần trước ta nói ngươi quá coi trọng tình cảm, bất lợi với tu hành, ngươi nói phải thử một lần cuối cùng, không biết thử chưa?"
Tống Linh Ngọc mang nụ cười mỉm bí ẩn trên mặt, "Thử qua rồi."
Đào Nhiên: "Kết quả như thế nào? Ngươi buông xuống chưa?"
Tống Linh Ngọc quay đầu, hướng về Đào Nhiên xán lạn cười một tiếng, "Tổ sư đoán thử xem?"
Đào Nhiên: "..."
Chòi má, sao cảm giác nàng lại thay đổi? Nàng đến tột cùng là làm sao? Rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Lòng nữ nhân thật đúng là kim dưới đáy biển...
Đào Nhiên không nói thêm gì nữa, hai người cùng nhau trở lại cứ điểm La Phù Phái ở thành phố A. Mấy đệ tử ngoại môn thấy hai người toàn thân chật vật trở lại, giật nảy mình.
Người nữ đệ tử kia đỏ mặt đi tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Tổ sư trên người đều dơ bẩn rồi, nhanh đi tắm đi."
Đào Nhiên thầm nghĩ đúng hợp ý ta a, liền gật đầu nói: "Tốt lắm, mang ta đến phòng tắm đi."
Tống Linh Ngọc bỗng nhiên sâu xa nói: "Tổ sư, cần người giúp đỡ chà lưng không?"
Đào Nhiên kinh hãi, lòng nói là ý gì? Nàng muốn giúp mình chà lưng? Bảo nàng xoát độ hảo cảm của mình, nàng thậm chí ngay cả ta trần truồng đều nguyện ý nhìn?
Những người khác đều là mặt khiếp sợ nhìn Tống Linh Ngọc, lòng nói Tống sư tỷ thật sự là quá tốc độ rồi, lại ngang nhiên tán cả tổ sư thanh khiết như vậy. Không nhìn thấy mặt tổ sư đều bị hù cho trắng bệch sao?
Người nữ đệ tử kia lớn tiếng nói: "Tổ sư, đệ tử cũng nguyện ý giúp ngài chà lưng."
Đào Nhiên vội vàng cự tuyệt, "Không không không, không cần, ta không thích chà lưng."
"Vậy à, thật là đáng tiếc." Tống Linh Ngọc nói: "Ta vốn dĩ còn muốn cho mấy vị sư đệ một cơ hội thân cận tổ sư, xem ra các sư đệ không có phúc phận này rồi."
Đào Nhiên: "..."
Các sư đệ: "..."
Nữ đệ tử mặt đỏ bừng, bụm mặt giậm chân một cái xoay người chạy đi.
Đào Nhiên vội vàng bỏ chạy đi tắm, Tống Linh Ngọc nhìn phương hướng Đào Nhiên rời khỏi, mang trên mặt nụ cười làm người xem không hiểu. Mấy sư đệ nhìn Tống sư tỷ, trong đầu đồng thời lướt qua một ý niệm, Tống sư tỷ có chút đáng sợ nha.
Đào Nhiên tắm xong, còn đang suy nghĩ chuyện Tống Linh Ngọc lần thứ hai muốn đổi Âm Dương Hợp Hoan Tán. Mặc quần áo tử tế mới ra, liền nghe thấy Tống Linh Ngọc đang gõ cửa, "Tổ sư, đệ tử có thể đi vào không?"
Nàng tại sao lại tới rồi? Đào Nhiên đoan chính biểu tình nói: "Vào đi."
Tống Linh Ngọc cầm cái lược tiến vào nói: "Lần này đều là đệ tử không tốt, làm hại tổ sư vào trong bụng cá dạo một lượt, để tỏ lòng áy náy, đệ tử nguyện ý giúp tổ sư chải đầu."
Đào Nhiên cảm giác rợn cả tóc gáy, cự tuyệt nói: "Không cần, thật."
Tống Linh Ngọc lập tức liền dùng ánh mắt lã chã ướt át nhìn Đào Nhiên, u oán nói: "Tổ sư là không tính tha thứ đệ tử sao? Vừa nghĩ tới bản thân làm hại tổ sư chật vật như vậy, đệ tử liền hận không thể đi chết, tổ sư ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không muốn cho đệ tử sao?"
"..." Đào Nhiên còn có thể nói gì? Trừ đầu hàng hắn còn có thể làm sao?
"Không, ngươi ngàn vạn lần chớ khóc, chải đầu thì chải đầu đi..."
Tống Linh Ngọc lập tức nín khóc mỉm cười, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Tổ sư người ngồi yên, đệ tử lập tức giúp người chải đầu."
Đào Nhiên lòng mệt mỏi ngồi xuống, Tống Linh Ngọc liền đưa tay vuốt lên tóc Đào Nhiên. Không hiểu sao, Đào Nhiên có một loại xung động muốn run rẩy, may mà ở thời khắc mấu chốt nhịn được.
Tống Linh Ngọc vừa dùng chân khí bốc hơi khô tóc Đào Nhiên, vừa nhẹ nhàng giúp Đào Nhiên chải đầu. Nàng ở sau lưng Đào Nhiên nói: "Tóc tổ sư thật là tốt, là mái tóc đẹp mắt nhất đệ tử từng gặp qua."
Đào Nhiên: "..."
Ngón tay Tống Linh Ngọc cắm vào bên trong tóc Đào Nhiên, chạm tới da đầu, một hồi lướt đến phía trước, một hồi lướt về phía sau. Ngón tay linh hoạt, ở trên da đầu giữa tóc Đào Nhiên muốn làm gì thì làm. "Thật là thơm a, trên người tổ sư có mùi thơm."
Đào Nhiên: "Có lẽ là mùi của dầu gội."
"Vậy sao? Không quá giống a." Tống Linh Ngọc tiến tới bên cổ Đào Nhiên ngửi sâu một cái, "Đệ tử phải cẩn thận ngửi thử xem."
Đào Nhiên: "..." Chòi má!
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴